“Nếu không chê y phục cũ nát, có thể lấy quần áo của ta thay.” Tính cả trang phục trên người A Chấp lúc này, tổng cộng cũng chỉ có ba bộ, đều rất cũ.
“Cảm tạ.” Tô Hoàn Thanh tiếp nhận xiêm y từ A Chấp, vải bố sờ ở trong tay liền cảm thấy thô ráp cực kỳ, nàng nhìn bốn phía, chỉ là một gian phòng nhỏ thập phần đơn sơ lợp bằng cỏ tranh, còn bị mưa dột, một cái bàn nhỏ, một tranh chữ, ngoài ra không còn đồ đạc gì, có thể nói căn nhà này chỉ có bốn bức tường, thật sự nghèo khổ.
Tô Hoàn Thanh thấy nơi này không có người lạ, hơn nữa cả hai đều là nữ tử cho nên nàng cũng không kiêng dè A Chấp, đưa lưng về phía đối phương sau đó bắt đầu cởi y phục của mình.
A chấp vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nhìn nữ tử kia cởi từng cái từng cái xiêm y, lộ ra tấm lưng trắng nõn, nàng muốn dời đi tầm mắt nhưng có lẽ là vì chưa từng nhìn qua thân thể người khác, cho nên A Chấp cũng không né tránh.
Tuy rằng nàng biết bản thân nhìn lén nữ tử như vậy là không tốt, nhưng lại không thắng nổi tò mò, còn nhìn kỹ hơn.
Thắt lưng thon thả, cặp mông căng tròn, ở giữa còn có một cái khe khép chặt thần bí……
Tô Hoàn Thanh đổi xong quần áo, xoay người lại.
A Chấp nhìn y phục của mình mặc ở trên người đối phương thập phần vừa vặn, rõ ràng chỉ là vải bố thô ráp nhưng thoạt nhìn đều cảm thấy bất đồng so với những nữ tử trẻ tuổi trong thôn.
Luận về diện mạo, rõ ràng người kia còn không đẹp bằng mình, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng thân thiết.
A Chấp thầm nghĩ, đây nhất định không phải nữ tử tầm thường, nếu tầm thường thì sao có thể một mình xuất hiện ở nơi sơn dã này đây?
“Ta vừa nấu một ít cháo, để ta đi bưng tới.” A Chấp vô cùng hiếu khách, không ngại chia một nửa nồi cháo của mình cho nữ tử kia.
“Cảm tạ.” Tô Hoàn Thanh hôm qua vào núi đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, xác thật có chút đói bụng.
A Chấp lấy thêm một ít ngô và đậu, lại bỏ thêm vài chén nước.
Nấu xong, nàng đổ phần nước ở bên trên vào bát của mình, cơ hồ không nhìn thấy gạo và ngô đậu đâu cả, lại đem phần cháo đặc ở dưới đưa cho người kia.
Đối với nàng mà nói, hàng năm không có ai tới đây, nữ tử trước mặt đột nhiên đi vào nhà nàng chính là khách quý duy nhất, hẳn là nên tiếp đãi nồng hậu.
A Chấp đem cháo đưa cho đối phương.
“Cảm tạ.” Tô Hoàn Thanh tiếp nhận bát cháo xong, lại nói lời cảm ơn.
“Ngươi nói thật sự không nhiều lắm, nhưng lại luôn nói lời cảm tạ.” A Chấp mỉm cười.
Tô Hoàn Thanh nhìn nàng cười đến minh diễm, trong lòng liền cả kinh, nữ tử kia trời sinh mị cốt mang tà, quyến rũ đến cực điểm, chính là tướng họa thủy hiếm thấy.
“Vùng núi hẻo lánh khó tìm được nơi trú mưa, căn phòng nhỏ này, còn cả bát cháo ấm áp nóng hổi, thật sự vô cùng trân quý, trong lòng ta tràn ngập cảm kích, ngôn ngữ không thể biểu đạt hết được.” Tô Hoàn Thanh thập phần chân thành bày tỏ.
A Chấp nghe vậy liền nở nụ cười tràn lan mị ý.
Tô Hoàn Thanh khó hiểu nhìn đối phương, không rõ vì sao nàng lại cười.
“Ta thật sự vui vẻ, đây là lần đầu tiên có người không coi ta giống tai họa, còn thật tình cảm kích ta.” A Chấp thầm nghĩ, này nhất định là người từ phương khác đến đây, không biết lợi hại trong đó.
Tô Hoàn Thanh nghe xong hơi hơi sửng sốt, nội tâm sinh ra một chút thương cảm.
“Ngươi mau uống cháo đi, không cần để ý ta, từ sau khi bà mất, ta hầu như không cùng người khác nói chuyện, tự cảm thấy mình có chút ngu dại điên khùng, nếu mạo phạm ngươi, thỉnh không cần chú ý.” A Chấp thúc giục đối phương uống cháo, sau đó tầm mắt vẫn dán lên người kia như cũ, đại khái lúc này bất luận ai tới đây thì nàng cũng đều cảm thấy hiếm lạ.
Hơn nữa người trước mắt xác thật khiến nàng có cảm giác rất lạ.
Tô Hoàn Thanh thấy nữ tử kia nói như vậy, liền bắt đầu uống cháo.
“Ngươi thật sự biết đoán mệnh sao?” A Chấp nhớ tới vừa rồi nàng có nói hiểu thuật xem tướng.
“Ừm, ta hiểu một số.” Tô Hoàn Thanh thập phần khiêm tốn.
“Vậy lát nữa ngươi có thể xem cho ta một chút không?” A Chấp hỏi, nàng vẫn chưa từ bỏ chuyện số mệnh an bài.
“Có thể.” Tô Hoàn Thanh nghĩ, nữ tử có ơn với mình, mình đoán một quẻ cho nàng cũng coi như là trả ân nghĩa.
“Ngươi thoạt nhìn liền biết là người nơi khác đến, vì sao xuất hiện ở chỗ này đây?” A Chấp tò mò hỏi.
“Ta rời nhà đi theo nghiệp tu hành, làm nghề y cứu người.
Có một loại thảo dược chỉ mọc ở trên núi, thời điểm thu hái tốt nhất là sau cơn mưa.
Hôm qua ta vào núi, không ngờ lúc đi xuống lại gặp mưa to, đành trú ở vách đá.
Hôm nay thấy mưa ngớt liền muốn hạ sơn, chỉ là cây cầu độc mộc đã bị lũ bất ngờ cuốn trôi, xung quanh cũng chỉ tìm được căn nhà của ngươi.” Tô Hoàn Thanh nói đúng sự thật.
A Chấp nghe vậy, thầm nghĩ là do cây cầu đột nhiên bị lũ cuốn, nếu không nhà nàng sẽ không có được khách nhân lợi hại như vậy, biết đoán mệnh lại còn làm nghề y.
“Trời này đoán chừng còn mưa nhiều ngày nữa, cũng chỉ có thể chờ nước sông hạ xuống thì mới sửa cầu được, nếu ngươi không sợ ta là Thiên Sát Cô Tinh, ta thực không ngại ngươi ở lại đây thêm một thời gian.” A Chấp kỳ thật rất hy vọng nữ tử kia ở nhà mình lâu hơn nhưng lại sợ bản thân làm sát tinh, ảnh hưởng không tốt đến nàng.
Nếu nữ tử kia thật sự biết đoán mệnh, thì khẳng định biết rõ hơn thua trong đó.
Không chừng đối phương là người rất lợi hại, thậm chí còn biết biện pháp giải trừ, nghĩ đến đây, A Chấp lập tức cảm thấy có chút chờ mong.
“Vậy phiền toái ngươi.” Tô Hoàn Thanh cũng biết trong khoảng thời gian ngắn, mình không cách nào rời khỏi đây được, cũng may đối phương nguyện ý để mình lưu lại.
“Ta kêu A Chấp, ngươi tên là gì?” A Chấp nhớ tới bản thân còn chưa biết danh xưng của nữ tử kia.
“Tô Hoàn Thanh.”.