“Ta chỉ là hy vọng, ngươi có thể được càng nhiều người dùng chân tâm đối đãi.” Tô Hoàn Thanh nói, nàng là thật lòng muốn tốt cho A Chấp.
A Chấp không nói thêm gì, chỉ cần một mình A Thanh cũng đã lấp đầy trái tim nàng, những người khác, dẫu sao cũng không chứa nổi.
Đây là lần đầu Triệu Tập xuất cung, ngây người lâu như vậy, cũng đã tới Tết Trung Nguyên* rồi, nơi này có tập tục thả đèn trên sông.
Triệu Tập thập phần hứng thú, đương nhiên sẽ không bỏ qua náo nhiệt như vậy.
*Rằm tháng bảy, Vu Lan báo hiếu, ngày xá tội vong nhân
Đêm Tết Trung Nguyên, người trong thành bất luận nam nữ già trẻ, bần cùng phú quý cơ hồ đều tụ tập ở bờ sông, đông kín hết chỗ.
Triệu Tập không muốn kinh động dân chúng cho nên đổi thường phục, mang theo ba thị vệ lôi kéo Tô Hoàn Thanh cùng tới bờ sông thả đèn.
Hai người bọn họ đi, Triệu Dịch và A Chấp đương nhiên cũng đi theo.
Triệu Tập gắt gao lôi kéo cánh tay Tô Hoàn Thanh, chen vào trong đám người, những chuyện này đều là thể nghiệm mới lạ với hắn.
A Chấp cũng bám theo sát Tô Hoàn Thanh, không muốn nàng rời khỏi tầm mắt mình.
Bất quá thật sự rất đông, thời điểm A Chấp đuổi đến liền phát hiện đám thị vệ bên người Triệu Tập đã bị đẩy ra ngoài, cách khoảng mấy mét.
Thấy Triệu Tập đứng trước, A Chấp linh quang chợt lóe, lúc này đông người như vậy, nếu Triệu Tập vô ý rơi xuống nước thì sẽ chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Nghĩ vậy, A Chấp trong lúc vô tình đi đến cạnh Triệu Tập, thừa dịp hắn buông tay Tô Hoàn Thanh để thả đèn, A Chấp liền dùng toàn bộ sức lực, định dùng thân thể của mình đẩy Triệu Tập xuống sông.
Nói cũng khéo, Triệu Tập không biết khi thả đèn cần phải chú ý những gì, đúng lúc này xoay người định hỏi dân chúng bên cạnh.
Thời điểm A Chấp dùng hết toàn lực đẩy hắn, Triệu Tập cảm giác có người chen lấn xô đẩy, theo bản năng tránh sang bên cạnh.
A Chấp thật không ngờ động tác của đối phương lại nhanh nhạy như thế cho nên mất đà, lọt vào giữa sông.
Nàng hiển nhiên là xem nhẹ Triệu Tập, tuy Triệu Tập trời sinh thể nhược nhưng sau khi sức khỏe tốt hơn đã học thêm một loại võ giúp cường thân kiện thể, vì vậy độ nhạy bén vẫn cao hơn người thường một ít.
Thanh âm rơi xuống nước rất lớn, lập tức làm mọi người chú ý.
“Là A Chấp……” Tô Hoàn Thanh nhìn y phục nổi lên mặt nước liền nhận ra, người nọ là A Chấp, nàng không biết A Chấp có biết bơi không, bất quá chính bản thân nàng không biết bơi vì vậy trong lòng nóng như lửa đốt.
Triệu Tập cũng nhận ra A Chấp, hắn chỉ sợ A Hoàn bởi vì lo lắng mà sẽ nhảy xuống sông cứu nàng, liền gắt gao nắm chặt Tô Hoàn Thanh.
Lúc này, Triệu Dịch và đám thị vệ của Triệu Tập đều chen đến.
“A Chấp ngã xuống sông, ngươi mau xuống cứu nàng.” Triệu Tập lệnh cho hộ vệ biết bơi đi cứu A Chấp.
Thị vệ nhảy xuống, mà Hán Vương, người cũng biết bơi đang đứng cạnh, cũng lập tức nhảy vào trong nước.
Triệu Tập có chút bất ngờ, đại hoàng huynh vậy mà lại vì A Chấp, đích thân xuống sông.
Bất quá nếu người rơi xuống nước hôm nay là A Hoàn, hắn nhất định cũng sẽ cứu nàng.
Tô Hoàn Thanh thấy Triệu Dịch nhảy xuống hiển nhiên cũng cực kỳ bất ngờ, thân là hoàng tộc, có thể vì A Chấp mà mặc kệ nguy hiểm, có thể thấy hắn thật lòng yêu thích A Chấp.
A Chấp không ngờ bản thân hại Triệu Tập không thành, ngược lại còn tự làm mình rơi xuống nước.
A Chấp biết bơi nhưng nàng vẫn cố ý chìm dưới sông chứ không lập tức bơi lên, chỉ sợ Triệu Tập sinh ra nghi ngờ, vì vậy giả dạng mình không biết bơi.
Nàng biết chắc chắn sẽ có người đến cứu, nhưng điều nàng không nghĩ tới chính là Triệu Dịch cũng nhảy xuống sông, cũng chính hắn cứu mình.
Mà A Chấp càng không thể ngờ được, hành động phấn đấu quên mình này của Triệu Dịch sẽ trở thành nguyên nhân trọng yếu nhất khiến ngày sau A Thanh rời khỏi.
A Chấp được cứu lên liền nói có người xô đẩy nên mới rớt xuống sông.
Hiện trường quá đông đúc, vì vậy lý do thoái thác của nàng cũng không làm ai nghi ngờ.
Xảy ra chuyện này, Triệu Tập cũng bớt đi hứng thú thưởng ngoạn, còn Tô Hoàn Thanh vẫn rất lo lắng cho A Chấp, cũng may là sau khi nàng bắt mạch, liền phát hiện A Chấp cũng không có gì đáng ngại.
Bọn họ gấp gáp thả đèn vào giữa sông xong, liền lập tức trở về.
“Đều là ta sơ sẩy, không chiếu cố tốt cho ngươi.” Sau khi trở về, Tô Hoàn Thanh lập tức nấu một nồi nước thuốc chữa phong hàn để A Chấp uống, cũng áy náy nói.
“Không liên quan tới A Thanh, chỉ là quá đông người thôi.” Kể từ thời khắc rơi xuống nước rồi được cứu lên, trong lòng A Chấp đã hối hận không biết bao nhiêu lần, cảm thấy mình hành động quá thiếu suy nghĩ.
Hiện giờ mà nói, nàng thiếu Triệu Dịch một ân cứu mạng, khiến bản thân lâm vào tình cảnh có chút bị động, đúng là biến khéo thành vụng.
A Chấp đương nhiên cũng suy nghĩ lại vấn đề một lần nữa, trước kia cho dù nàng có nổi ác niệm với người khác, cũng chưa bao giờ làm ra hành động.
Lần này chơi xấu Triệu Tập, không những không thành, ngược lại còn gặp báo ứng.
Nếu nói thực sự có mệnh cách, Triệu Tập là thiên tử, có phải thật sự là thiên mệnh sở quy* hay không? Điều mà A Chấp tương đối kiêng kị chính là chuyện này.
*Mệnh do trời định
“Vẫn là sơ sẩy, cũng may có Hán Vương cứu ngươi.” Tô Hoàn Thanh phát hiện Triệu Dịch vậy mà rất thích hợp với A Chấp, mệnh cách cường thế, không khinh thị, không dễ dàng bị cô khắc, còn dùng chân tâm đối xử.
Thật ra có thể phó thác cho hắn được, bất quá hiện giờ A Chấp không thích hắn cho nên nàng muốn vì Hán Vương nói vài lời hay, nhưng nếu vẫn không thành, liền thôi.
A Chấp nghe vậy, trong lòng luôn có cảm giác bất an, cảm giác A Thanh muốn đưa mình ném cho Triệu Dịch..