Tô Hoàn Thanh ở đạo quan ngây người hai tháng, sau đó trở lại căn nhà tranh đơn sơ nơi nàng cùng A Chấp sống lúc trước.
Tô Hoàn Thanh cũng không biết tại sao mình trở lại nơi này, nàng vẫn luôn cho rằng bốn biển là nhà, đi nơi nào cũng giống nhau, nàng cũng thầm nghĩ, có lẽ bản thân vẫn có một chút không bỏ xuống được A Chấp.
Mọi thứ trong nhà hết thảy như cũ, thời điểm A Chấp rời khỏi không mang theo bất cứ thứ gì.
Lúc Tô Hoàn Thanh vừa trở về tiếp tục khám chữa cho thôn dân, rất nhiều người quen A Chấp đều tò mò hỏi, sao không thấy A Chấp? Tô Hoàn Thanh cười cười lại không biết nên trả lời thế nào, nếu nói cho thôn dân A Chấp đã biến thành Vương phi, đại khái sẽ càng nhiều tò mò và nghi vấn, Tô Hoàn Thanh cuối cùng lựa chọn không trả lời.
Thời gian lâu rồi, cũng không ai hỏi nữa.
Chỉ là rất lâu sau đó, có người trong lúc vô tình nhắc đến A Chấp, nội tâm Tô Hoàn Thanh vẫn là nổi lên một ít gợn sóng, cũng không biết hiện tại A Chấp có mạnh khỏe không.
Trong quan điểm của nàng, không có tin tức, có lẽ chính là tin tốt.
Cho đến vài tháng sau, một buổi sáng sớm, nàng nhận được thư của người nhà.
Cách một hai tháng nàng đều gửi thư về báo cho phụ mẫu, mình ở bên ngoài hết thảy bình an mạnh khỏe, gia đình cũng sẽ hồi âm lại.
Chỉ là lần này thư nhà so với dĩ vãng bất đồng, trước kia đều là phụ mẫu kể lể không yên tâm, bảo nàng tự chiếu cố cho tốt, thư lần này lại nói rất nhiều chuyện.
Việc đầu tiên, sau chiến thắng ở Cao Lệ, Hán Vương lại làm trái thánh chỉ, ủng binh tự trọng, mang binh hồi kinh, dị tâm như vậy không cần nói cũng biết.
Chuyện thứ hai, thời điểm Hán Vương cầm binh trong tay, trùng hợp là Hoàng Thượng đột nhiên chết bệnh băng hà, truyền ngôi cho Hán Vương, thập phần kỳ quặc.
Chuyện thứ ba, tân hoàng đăng cơ xong vì bài trừ dị kỷ liền đại khai sát giới, người người cảm thấy bất an, Tô gia cũng bị bài xích.
Chuyện thứ tư, tân hoàng sủng hạnh yêu hậu, yêu hậu dâm loạn hậu cung, mê hoặc tân hoàng, muốn làm gì thì làm.
Vì vậy ở trong thư, thân mẫu của Tô Hoàn Thanh còn miêu tả phụ thân nàng vì triều đình mà ưu sầu lo lắng, sợ yêu hậu biến thành Đát Kỷ, tân hoàng trở thành Thương Trụ, sợ thiên hạ gặp tai ương.
Tô Hoàn Thanh đọc thư xong, đôi mày nhíu lại, thật lâu cũng không thể giãn ra.
Nàng thập phần hiểu rõ sức khỏe của Triệu Tập, tuy thể hư dễ bệnh nhưng không có khả năng đột nhiên vì bệnh mà chết.
Ba mươi năm qua Triệu Dịch không có tâm tư nào khác, một lòng phụ tá Triệu Tập, ở bên A Chấp ngắn ngủi một năm liền có dị tâm.
Tô Hoàn Thanh không thể không nghĩ, có phải là A Chấp gây nên hậu quả? Nàng cũng không thể không nghi hoặc, hết thảy tai họa khởi nguyên, có lẽ đều bởi vì mình.
Nếu thật như vậy, nàng không thể thoái thác tội lỗi của bản thân.
Tô Hoàn Thanh cảm thấy nhất thiết phải trở lại kinh thành một chuyến, phải biết Triệu Tập thực sự chết bệnh hay không, còn cả người được xưng là yêu hậu A Chấp, hết thảy mọi chuyện, nàng đều không yên lòng.
Vì vậy ngày hôm sau Tô Hoàn Thanh liền từ biệt bá tánh trong thôn, đi đến kinh thành.
Hai tháng sau, việc đầu tiên Tô Hoàn Thanh trở lại kinh thành chính là tới hoàng lăng.
Cũng thật kỳ lạ, theo lý mà nói thì nơi này luôn có thủ lăng trông coi, nhưng thời điểm Tô Hoàn Thanh bước vào lại không thấy ai cả, thậm chí cửa hoàng lăng cũng không phong bế.
Tô Hoàn Thanh cảm thấy thập phần kỳ quặc, hơn nữa khi nàng một mình vào bên trong hoàng lăng, một đường thẳng tắp đến nơi đặt quan tài mà không hề gặp chướng ngại, tựa hồ cố ý để mình tiến vào.
Tô Hoàn Thanh cũng mặc kệ mấy điều kỳ quái này, đẩy ra quan tài bằng tơ vàng gỗ nam đặt thi thể Triệu Tập.
Nàng kiểm tra một chút liền phát hiện chủ nhân thi thể này cũng không phải hắn.
Từ nhỏ Triệu Tập luôn dựa vào vô số thuốc thang để điều dưỡng thân mình, là loại dược ba phần độc, về lâu dài sẽ khó tránh khỏi ở trong cơ thể có sự lắng đọng, hiển nhiên chủ nhân thi thể này không phải hắn.
Tô Hoàn Thanh mới từ quan tài ra ngoài, liền thấy A Chấp đột nhiên xuất hiện.
Nàng lập tức ý thức được, là A Chấp cố ý để mình tiến vào.
“Ngươi vừa trở lại liền tới nhìn hắn, xem ra tình nghĩa thanh mai trúc mã xác thật chưa cạn.” Ngữ khí A Chấp không chút để ý, biểu tình cũng có vẻ thờ ơ, nhưng Tô Hoàn Thanh lại có thể cảm giác được thời điểm A Chấp nói những lời này thực sự không cao hứng.
Cảm giác A Chấp hiện tại so với trước kia khiến nàng xa lạ vài phần, hiện tại A Chấp thoạt nhìn càng thêm yêu tà.
“Thân thể hắn sẽ không đột nhiên chết bệnh mới đúng.” Tô Hoàn Thanh nói.
“Vì vậy, người bên trong không phải hắn đúng không? Thật là huynh đệ tình thâm, vì để đem ngôi vị Hoàng đế nhường cho Triệu Dịch, cũng thật là dụng tâm lương khổ.” A Chấp châm chọc.
“A Chấp, hết thảy chuyện này có liên quan tới ngươi không?” Tô Hoàn Thanh nhìn đối phương, nàng hy vọng tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến A Chấp, cũng hy vọng A Chấp vẫn là A Chấp thiện lương tốt bụng.
“Ngươi nói xem?” A Chấp nhìn Tô Hoàn Thanh hỏi ngược lại, nàng đợi A Thanh lâu như vậy mà A Thanh vừa đến liền hưng sư vấn tội, thật khiến người ta không vui.
“A Chấp, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Hoàn Thanh nhìn khuôn mặt mỹ diễm dị thường của nàng, không biết vì sao có chút lo lắng.
“Ngươi nói xem?” A Chấp hỏi lại lần nữa..