Tô Hoàn Thanh không trả lời, chỉ nhìn nữ tử một thân hoa y kia, so với A Chấp vải thô áo tang ngày đó bất quá là thay đổi một thân quần áo, lại như là thay đổi một người.
Nàng không quen A Chấp như vậy, cũng không thích A Chấp như thế.
“Triệu Tập hẳn là chưa chết, về phần hắn đến nơi nào ẩn hình mai danh, ta liền thật sự không biết.
A Thanh vừa trở lại đã tới địa phương đen đủi này, theo ta hồi cung, chúng ta hảo hảo ôn chuyện.” A Chấp nói, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Tô Hoàn Thanh như lúc trước.
Tô Hoàn Thanh cảm giác được bàn tay ấm áp mềm mại của đối phương, nhưng luôn thấy không còn tự nhiên như trong quá khứ nữa.
Nàng theo bản năng muốn rút tay về lại phát hiện A Chấp nắm rất chặt, không để mình thoát ra.
A Chấp không hại Triệu Tập làm Tô Hoàn Thanh buông lỏng tâm tình, bằng không nàng cũng không biết đối đãi A Chấp thế nào, nàng hy vọng A Chấp sẽ không đánh mất bản tâm.
“A Thanh lần này trở về, cũng không nên lại rời đi nữa.” A Chấp dĩ nhiên cảm giác được động tác rút tay về của Tô Hoàn Thanh, tuy trong lòng không vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc, ngữ khí tự nhiên như hảo hữu cửu biệt trùng phùng.
“Ta sẽ không ở lâu, một thời gian nữa sẽ lại rời khỏi kinh thành.” Tô Hoàn Thanh hiển nhiên chưa ý thức được hàm nghĩa phía sau mà A Chấp nói.
A Chấp liếc nhìn Tô Hoàn Thanh một cái, chỉ im lặng mỉm cười, cười đến thập phần quyến rũ.
A Thanh luôn tùy hứng như vậy, nói đi là đi, nhưng mình cũng sẽ không để nàng lại tùy ý rời đi lần nữa.
A Chấp nắm bàn tay Tô Hoàn Thanh, dùng ngón trỏ xoa vào lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng hoa lộng.
Tô Hoàn Thanh cảm giác hơi hơi phát ngứa nhưng lại đè xuống một trận cảm giác này, làm bộ hết thảy như thường.
A Chấp nhìn dáng vẻ Tô Hoàn Thanh, nội tâm không khỏi có chút thất bại, một người đạm tình bạc ái mà sao mình vẫn cứ si mê.
Thấy nàng tới, trong lòng cũng không biết có bao nhiêu kích động, có bao nhiêu cao hứng.
A Chấp biết mình căn bản một chút cũng không hận nàng, cho dù nàng đã từng bỏ mình đi, bản thân vẫn không hận được nàng.
Mình bất quá là lấy cớ vì thù hận, mới dám không màng tất cả đem A Thanh lưu lại bên người.
A Chấp biết bản tính của nàng không hề thiện lương như Tô Hoàn Thanh nghĩ, nàng sợ A Thanh thất vọng, lại hy vọng A Thanh có thể tiếp nhận bản tính chân thực của mình.
Cho dù A Thanh không tiếp thu cũng không đáng kể, dẫu sao nàng hiện tại cũng có năng lực giữ Tô Hoàn Thanh ở lại bên người.
Ra khỏi hoàng lăng, nơi đó đã có vô số thái giám cùng cung nữ ở bên ngoài chờ đợi, tư thái to lớn làm Tô Hoàn Thanh nghĩ tới một cụm từ, xa xỉ cực độ.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy A Chấp, lập tức đều cung kính quỳ xuống, thẳng đến khi A Chấp nắm tay mình đi tới phượng liễn, tất cả còn quỳ.
Tô Hoàn Thanh nhìn thái giám lập tức ngồi xổm xuống, dùng lưng làm chân đạp, lại thấy A Chấp cứ như vậy tự nhiên bước lên lưng thái giám kia, hiển nhiên đây cũng không phải lần đầu, làm nội tâm Tô Hoàn Thanh một trận khó chịu.
A Chấp thấy Tô Hoàn Thanh không chịu lên phượng liễn, nàng lập tức ý thức được nguyên nhân.
“Chẳng phải quý tộc các ngươi đều làm như vậy hay sao? Vì cái gì không thể nhìn ta bước lên?” A Chấp có chút không vui hỏi, chẳng lẽ mình không xứng có được địa vị ngày hôm nay, không xứng dẫm lên lưng kẻ khác?
“Người khác là người khác, nhưng ta không thể làm như vậy.” Tô Hoàn Thanh cũng không biết bản thân vì sao lại khó chịu như thế.
Cảnh tượng này, nàng từ nhỏ xác thật không hiếm gặp nhưng khi người làm điều này là A Chấp, nàng sẽ như thế để ý, đó là A Chấp khiến nàng xa lạ.
“Nếu ngươi không đạp lên, hắn phải ở chỗ này quỳ cả ngày.” A Chấp biết Tô Hoàn Thanh luôn luôn thiện tâm, có lòng thương cảm, nhưng loại thương cảm đối với bất cứ ai cũng giống nhau này, có đôi khi sẽ làm nàng cảm thấy thực chán ghét.
“Ngươi rõ ràng có thể miễn hắn……” Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp lấy người khác để uy hiếp chính mình, liền ý thức được hiện tại A Chấp xác thật đã không phải A Chấp trước kia, nguyên bản nàng còn không muốn tin tưởng.
“Ta hiện tại là Hoàng hậu chưởng quản lục cung một nước, không có điểm uy nghiêm, sao có thể làm người tin phục?” A Chấp không cho là đúng hỏi ngược lại.
“Tô đại phu, có thể vì ngài làm lót chân là vinh hạnh của nô tài, thỉnh ngài cần phải từ trên lưng nô tài bước lên.” Thái giám cũng là kẻ cơ trí, lập tức khẩn cầu Tô Hoàn Thanh.
“Đi lên đi.” A Chấp vươn bàn tay thon dài về phía nàng.
Tô Hoàn Thanh sợ A Chấp thật sự khiến thái giám kia quỳ cả một ngày, không thể không thỏa hiệp.
Nàng bước lên lưng thái giám xong, lại không hề nắm lấy tay A Chấp.
A Chấp nhìn bàn tay rơi giữa không trung, bi thương trên mặt chợt lóe mà qua nhưng nàng áp xuống cảm xúc, hết thảy điều mà A Thanh làm, nàng đều để ý.
Lúc sau Tô Hoàn Thanh vẫn luôn im lặng, hiển nhiên còn để tâm chuyện vừa rồi.
“Nếu A Thanh không thích, ta về sau không làm như vậy là được, A Thanh đừng vì kẻ không liên quan mà giận ta, được không?” A Chấp phóng mềm ngữ khí, A Thanh vĩnh viễn sẽ không biết, mình để ý nàng bao nhiêu.
Thấy A Chấp chủ động cầu hòa, tâm tình Tô Hoàn Thanh liền có chút hòa hoãn.
Nàng cũng cảm thấy mình kì lạ, bản thân tựa hồ hà khắc với A Chấp hơn so với người khác, đại khái chỉ bởi nàng không muốn A Chấp trở thành yêu hậu trong miệng thế nhân..