“Từ đâu mà A Thanh nghe thấy đồn đại?” A Chấp thầm nghĩ, ông trời chính là không muốn để nàng khoái hoạt, chỉ vừa mới trôi qua mấy ngày tốt lành, liền có kẻ châm ngòi ly gián.
“Nơi nào nghe thấy không quan trọng, quan trọng là, rốt cuộc ngươi có khống chế Hoàng Thượng hay không.” Tô Hoàn Thanh cảm thấy mình không thể để đối phương tiếp tục sai lầm nữa.
“Ta nào có năng lực cường đại mà khống chế Hoàng Thượng đây!” A Chấp phủ nhận, nàng biết A Thanh quá xem trọng đúng sai, tất nhiên sẽ không hy vọng nghe được đáp án khẳng định, vậy chỉ có thể để A Thanh nghe được đáp án nàng thích.
“Muốn khống chế tâm trí một người cũng không phải không có cách, chẳng hạn như dùng cổ.” Tô Hoàn Thanh nhất châm kiến huyết nói, A Chấp biết hạ cổ với mình, vậy nàng cũng sẽ hiểu được dùng cổ để khống chế Triệu Dịch.
A Chấp nghĩ thầm, A Thanh thông tuệ như vậy, muốn giấu được A Thanh thật đúng là không phải việc dễ.
Nàng suy nghĩ, rốt cuộc làm thế nào mới có thể khiến A Thanh không cần lo lắng mấy chuyện này đây?
“Ta sẽ không tổn hại hắn.” A Chấp biết không thể lừa gạt được nàng, chỉ có thể thừa nhận.
“Ngươi can thiệp triều chính, trọng dụng gian thần, hãm hại trung lương, ta sợ có một ngày ngay cả Hoàng Thượng đều không thể che chở ngươi, A Chấp ngươi vẫn là nên thu tay đi.” Tô Hoàn Thanh chân thành khuyên nhủ.
“A Thanh lo lắng cho ta, hay bởi vì giữ gìn cái gọi là chính nghĩa?” A Chấp hỏi.
“Hai chuyện này cũng không mâu thuẫn nhau.” Tô Hoàn Thanh thừa nhận mình lo lắng A Chấp, không muốn A Chấp bị cuốn vào quyền lực, đánh mất bản thân, trợ Trụ vi ngược, nàng không hy vọng A Chấp lại tạo nghiệp chướng.
“A Thanh, ngươi không hiểu lợi hại trong đó, hiện tại cho dù ta muốn thu tay, cũng thu không nổi.
Nếu ta buông tha bọn họ, buông bỏ quyền lực, bọn họ cũng chưa chắc bỏ qua cho ta.
Hơn nữa điều quan trọng nhất, nếu như không còn quyền lực, ta không cách nào bảo đảm còn có thể giữ ngươi lại bên cạnh, ta không thể bất chấp hiểm nguy.” Tuy rằng A Chấp rất thích cảm giác hô mưa gọi gió giờ phút này, nhưng hết thảy với nàng mà nói chẳng qua là dệt hoa trên gấm, đối với nàng, A Thanh mới là quan trọng nhất.
Không có quyền lực, nàng sợ mình không giữ nổi A Thanh, không cách nào vây khốn A Thanh bên người, vì vậy nàng không muốn mạo hiểm ngay cả một chút.
Kỳ thực Tô Hoàn Thanh cũng biết, A Chấp đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, muốn thoát thân không còn là chuyện dễ nữa, nhưng nếu để A Chấp lại tiếp tục, chỉ biết càng lún càng sâu, chỉ biết càng khó lòng giữ mạng, hiện tại thu tay có lẽ còn có đường sống.
“Nếu ngươi dừng lại, cho dù kết quả thế nào, ta đều bồi ngươi.” Nếu cả hai đều có thể thoát thân khỏi trận hỗn loạn triều cục này, chính mình nguyện ý hứa hẹn với nàng cả đời, tuy rằng xem ra cũng là dữ nhiều lành ít.
“Thật sao?” A Chấp kinh hỉ lên tiếng, nàng tin tưởng Tô Hoàn Thanh sẽ không lừa gạt mình, chỉ cần A Thanh không rời khỏi mình, có thể ngày ngày làm bạn với nhau, tựa như trở lại thời điểm sống trong thôn, nàng cũng là vui vẻ.
“Thật.” Tô Hoàn Thanh gật đầu trả lời.
“Vậy A Thanh cho ta một chút thời gian, để ta bàn bạc kỹ lưỡng.” A Chấp đáp ứng điều kiện, chỉ là hiện tại nàng muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ, cần an bài ổn thỏa để cả hai cùng rút lui.
Nếu ngay từ đầu A Thanh có thể đáp ứng, bản thân mình sao phải đi đến nông nỗi này đây, cứ nhất quyết phải đến thời điểm mình đối địch cả thiên hạ, mới đáp ứng cùng nhau lâu dài.
Tô Hoàn Thanh hứa hẹn làm nội tâm A Chấp giờ phút này quả thực mừng rỡ như điên, chỉ là lòng nàng theo bản năng lại sinh ra một loại bất an, có phải A Thanh đáp ứng dễ dàng quá mức? Nhưng A Chấp cũng lập tức đánh mất ý niệm này, nàng tin tưởng nếu người trong khắp thiên hạ đều lừa gạt mình, A Thanh cũng sẽ không giống bọn họ, mà cho dù A Thanh lừa dối, nàng cũng vẫn nguyện ý đối mặt.
“Được.” Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp lập tức đồng ý, trong lòng thập phần vui mừng nhưng lại xen lẫn cả nặng nề cùng phiền muộn, chỉ hy vọng hết thảy đều có thể như mình mong muốn.
Một đêm này, thời điểm A Chấp cầu hoan, Tô Hoàn Thanh dị thường phối hợp, làm A Chấp vui sướng cực kì, chỉ ước thời gian có thể ngừng lại tại đây một khắc..