Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp giống như thời điểm sơ ngộ, mặc một thân vải thô áo tang lại khó nén thiên sinh lệ chất, đôi mắt ửng đỏ ẩn chứa ướt át bên trong, vẫn như ngọn lửa cháy bỏng nồng nhiệt.
Trước kia nàng sợ nhất A Chấp nhìn mình như vậy, giờ phút này Tô Hoàn Thanh lại cảm thấy tâm an, A Chấp còn sống, thật tốt!
"Ngươi rốt cuộc đã tới rồi." A Chấp nhìn ái nhân mình ngày đêm thương nhớ, nhịn không được mà ôm chặt lấy Tô Hoàn Thanh, hận không thể đem nàng dung nhập vào trong cốt tuỷ.
Rốt cuộc mình đã chân chính có được A Thanh, không cần ngày ngày lo sợ mất đi nàng nữa.
Hết thảy mọi chuyện gặp phải, vào một khắc này, đều không còn quan trọng.
"A Chấp, thân thể ta còn ướt, sẽ làm ướt quần áo của ngươi." Tô Hoàn Thanh nhẹ giọng nhắc nhở, nàng có thể cảm giác A Chấp ôm mình thật sự rất chặt rất chặt.
"Thì cũng có gì quan trọng đâu?" A Chấp hỏi.
"Đúng vậy, cũng không phải chuyện quan trọng." Tô Hoàn Thanh nhẹ nhàng trả lời.
"A Thanh." A Chấp vừa rơi nước mắt vừa nhẹ nhàng gọi Tô Hoàn Thanh, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng lại chỉ hóa thành hai chữ ngắn gọn.
"Ta không thể bảo vệ ngươi chu toàn, khiến ngươi chịu khổ." Tô Hoàn Thanh cũng ôm lấy A Chấp, đau lòng xen lẫn áy náy đáp lại.
"Ta đã sống hơn hai mươi năm, chịu khổ là chuyện bình thường, cũng đã quen rồi." A Chấp khinh miêu đạm thuật bày tỏ, nàng biết bản thân càng là không thèm để ý, A Thanh càng có thể thương tiếc mình nhiều hơn.
"Ngày sau, ta đều sẽ cùng ngươi làm bạn, không để ngươi bơ vơ không chốn nương tựa nữa." Giọng Tô Hoàn Thanh thập phần nghiêm túc, nàng nhất định sẽ không tiếp tục phụ lòng A Chấp thêm một lần nào.
"A Thanh, hiện tại sở cầu của ta có chút khác biệt." A Chấp thì thầm vào tai Tô Hoàn Thanh, lúc trước nàng vô cùng cẩn trọng, chỉ cầu có thể ở bên A Thanh là đủ rồi, nhưng từ khi cùng A Thanh có tiếp xúc da thịt, thực tủy tri vị, sở cầu liền trở nên tham lam hơn.
"Hả?" Tô Hoàn Thanh khó hiểu nói, nàng không biết A Chấp còn có sở cầu gì.
"Ta chẳng những muốn cùng ngươi ngày đêm làm bạn, còn muốn giống như phu thê, làm chuyện cực kì thân mật." A Chấp duỗi tay kéo Tô Hoàn Thanh vào nhà, cửa đóng lại, liền hôn lên môi đối phương, đầu lưỡi nóng bỏng tham lam tiến nhập vào khuôn miệng nàng.
Tô Hoàn Thanh cảm giác mặt mình hơi phát nhiệt, đôi tai cũng ửng đỏ.
Thất tình lục dục của A Chấp so với thường nhân mà nói, cực kỳ thẳng thắn cùng mạnh mẽ, tình cảm sâu đậm, ham muốn ái ân cũng nhiều.
Tô Hoàn Thanh vốn là người thanh tâm quả dục, ngặt nỗi A Chấp lại thập phần ham thích chuyện phòng the.
Thời điểm nàng bị giam lỏng trong cung, chỉ cần không gặp hồng triều, A Chấp cơ hồ sẽ hàng đêm quấn lấy nàng cầu hoan.
Không phải lần nào Tô Hoàn Thanh cũng đáp lại nàng, nhưng đa số thời điểm đều sẽ không thấy quá khó chịu.
"Ta đói bụng rồi......" Cảm giác được A Chấp đang cởi bỏ đai lưng trên người mình, Tô Hoàn Thanh biết nếu không cự tuyệt, A Chấp thật sự sẽ ở ngay tại đây làm mấy chuyện......!
Trời còn chưa tối, A Chấp cũng cảm thấy mình giống như có điểm quá gấp gáp nóng nảy, về sau nàng và A Thanh ngày ngày đêm đêm đều cùng một chỗ, tương lai còn dài, không cần sốt ruột.
"Vừa lúc cháo ta nấu cũng sắp xong, ngươi trước đi đổi y phục rồi tới ăn chút cháo cho ấm bụng.
Để ta đun nước cho ngươi tắm rửa." A Chấp lúc này mới buông ra Tô Hoàn Thanh, mau chóng vào nhà lấy một bộ quần áo từ hồi Tô Hoàn Thanh vẫn ở nhà cỏ đưa cho nàng.
Tô Hoàn Thanh tiếp nhận xiêm y, ngay lúc chuẩn bị thay quần áo liền phát hiện căn nhà quá nhỏ, căn bản không có chỗ che kín, trước kia cũng thường xuyên ở trước mặt A Chấp cởi y phục, hiện giờ nàng lại cảm thấy thập phần thẹn thùng.
A Chấp vừa múc cháo, vừa nhìn chằm chằm Tô Hoàn Thanh, thấy người kia chậm chạp không đổi y phục liền không khỏi mỉm cười, nàng biết A Thanh xấu hổ.
A Chấp nhớ lại lần đầu tiên khi Tô Hoàn Thanh đưa lưng về phía mình đổi quần áo, khi đó dáng vẻ A Thanh còn tự nhiên như vậy.
Mà lần đầu tiên mình thấy thân thể của nàng, đã nổi lên dục niệm.
Ngẫm lại, tựa hồ bản thân mình xác thật không phải một nữ nhân đứng đắn cho lắm.
"A Thanh còn chưa đổi y phục ướt, vậy chờ ta múc cháo xong, sẽ đích thân giúp ngươi đổi." A Chấp cười nói.
Tô Hoàn Thanh nghe vậy, đôi tai lập tức đỏ bừng, liền bất chấp hết thảy mà nhanh chóng cởi y phục, đổi thành bộ quần áo khô kia.
A Chấp múc hai chén cháo, vẫn giống như lần đầu tiên, đem bát cháo đặc cho Tô Hoàn Thanh còn mình thì uống chén loãng.
"Đổi cho ta bát của ngươi đi." Tô Hoàn Thanh sao lại không biết, liền muốn cùng A Chấp đổi cháo.
"Không cần, nếu A Thanh cảm thấy có điều bất an, lấy thân báo đáp là được." A Chấp nói xong liền rửa nồi, bỏ nước vào trong, nàng muốn đun nhiều nước ấm một chút, lát sau liền có thể cùng A Thanh tắm rửa.
Nghĩ đến chuyện cùng nhau tắm rửa, tầm mắt A Chấp nhìn Tô Hoàn Thanh lại càng thêm nóng, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống vậy.
Thấy ánh mắt nóng bỏng quá phận của nàng, Tô Hoàn Thanh có loại cảm giác mình chính là sơn trân hải vị chờ được nàng nhấm nháp.
Một A Chấp nhiệt tình thật sự làm Tô Hoàn Thanh hơi khó chống đỡ, cũng thật khó khăn cho người có tính tình thanh quả như nàng.
Thời điểm Tô Hoàn Thanh uống cháo, A Chấp vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, tầm mắt chưa từng rời khỏi Tô Hoàn Thanh quá nửa giây.
"Vì cái gì luôn nhìn chằm chằm vào ta như vậy?" Tô Hoàn Thanh có chút mất tự nhiên, mở miệng hỏi.
"Lúc trước ta luôn phải khắc chế bản thân, chỉ sợ dọa ngươi chạy mất, rốt cuộc hiện tại cũng có thể không cần che giấu mà nhìn chằm chằm A Thanh của ta rồi." Thời điểm A Chấp nói lời này, khóe mắt đều khó nén ý cười hạnh phúc, đôi mắt nàng cũng cực kì câu nhân mị hoặc.
Tô Hoàn Thanh nghe vậy, lại là một trận tiếc thương, nàng biết A Chấp đặt vị trí của mình quá quan trọng trong tâm, càng là để ý, càng là cẩn thận vô cùng.
"Về sau ngày đêm ngắm nhìn, chỉ sợ ngươi nhìn đều thấy chán mà thôi." Tô Hoàn Thanh cũng cười đáp.
"Cho tới bây giờ, người sợ hãi vẫn luôn là ta, ta biết A Thanh tính tình đạm nhạt, ta chỉ sợ cảm tình của mình quá sâu đậm quá mạnh mẽ, liền tạo thành mỏi mệt khó chịu cho ngươi." A Chấp không phải không có lo lắng, nàng luôn cảm giác được Tô Hoàn Thanh có chút mất tự nhiên.
"Không có gì đáng ngại, ngươi cứ việc phóng tâm đi, không cần gò bó câu nệ." Tô Hoàn Thanh vẫn luôn biết A Chấp nhạy cảm, nhưng không nghĩ rằng A Chấp nhạy cảm đến mức có thể phát hiện cảm xúc rất nhỏ của mình, nàng chỉ là có chút chưa quen chứ không phải bài xích.
Nàng thật không hy vọng A Chấp nghĩ nhiều, bởi vậy liền nhẹ nhàng xoa tóc A Chấp, mở miệng trấn an.
"Đây chính là A Thanh nói, không cần câu nệ bản thân." A Chấp nghĩ thầm, nếu mình thật sự buông thả tính tình, liền phải lo âu A Thanh sẽ sợ hãi, nàng vẫn là biết nên khắc chế một chút mới được.
Tô Hoàn Thanh chưa quá quen thuộc bản tính của A Chấp cho nên không dám nói nữa, cũng sợ mình chống đỡ không nổi.
Ăn xong cháo, A Chấp rửa chén sạch sẽ, nước trong nồi cũng đã sôi.
"A Thanh, chúng ta cùng tắm rửa đi." Ngữ khí A Chấp khó nén hưng phấn cùng mong đợi.
Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, giờ khắc này thật muốn thu lại câu nói kia, nàng thực sự không chống đỡ nổi một A Chấp quá phận nhiệt tình, A Chấp vẫn là nên câu nệ một chút mới tốt.
[12/01/2019]
Minh Dã: Muốn mở chuyến xe cuối cùng hay không? Dù sao cũng là có một bộ phận độc giả từng mua vé, không lái xe tựa hồ thực xin lỗi vé xe vậy..