Đông Trà nói trợ lý Trương gọi những người tham gia vào việc thẩm định hộp triện ngọc tới đây. Đội thẩm định này gồm 4 người, 2 nam 2 nữ. Cô đẩy hộp triện đã được đóng nắp ra giữa bàn “ Ai là người chịu trách nhiệm chính trong lần thẩm định này?”
Một người phụ nữ khá trẻ tuổi tiến lên phía trước “ Tiểu Thôi tổng, tôi là người chịu trách nhiệm chính”
“ Vậy được, trợ lý Trương phiền anh lấy cho tôi một chiếc đèn UV nhỏ tới đây” Mỗi chiếc hộp đựng những món bảo vật này sau khi thẩm định sẽ được phủ lên một lớp bột lân quang. Chỉ khi có chủ nhân tới nhận lại thì lớp bột ấy mới được loại bỏ.
Nhắc đến đèn UV, trong số bốn người kia đã có người chột dạ rồi. Anh ta nhân lúc không ai để ý mà vuỗi tay vào quần, dù trước đó đã rửa tay với nước rồi nhưng tính con người dã làm chuyện gì khuất tất ắt sẽ chột dạ, lo lắng.
Trợ lý Trương theo lời Đông Trà lấy tới một chiếc đèn UV nhỏ, cô ấy muốn thử lân quang? Nhưng nếu là lần quang thì sớm đã bị rửa hết từ lâu rồi “ Đèn đã được lấy tới rồi”
Từ khi nói lấy đèn tới, Đông Trà đều quan sát kĩ mấy người kia. Cô cũng đã nhận ra được người khả nghi rồi. Cô cũng biết rằng bột lân quang sớm đã không còn nữa rồi, nhưng như vậy thì đã sao chứ, cũng có người bắt đầu căng thẳng rồi đó thôi.
“ Chắc mọi người cũng biết bên ngoài mỗi chiếc hộp này đều được phủ một lớp lân quang trước khi được giao cho khách. Giờ dùng đèn này chiếu vào nếu tay ai mà phát quang lên thì người đó là người lấy” Nhìn trợ lý Trương còn có vẻ chần chừ, giờ còn không tận dụng người đàn ông đứng sau mình thì còn tới bao giờ nữa “ Trợ lý Bách, anh làm chuyện này đi”
Bách Thuân nhận lấy chiếc đèn kia, tiến đến phía bốn người đang trong diện tình nghi. Anh ta đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, người nào người nấy đều rất tự tin về bản thân mình vì từ khi xong nhiệm vụ thì đã không đụng vào chiếc hộp đó nữa rồi.
Duy chỉ có người ở cuối hàng cứ lấm la lấm lét, cứ hết nhìn anh lại nhìn Đông Trà, tay thì cứ vuỗi vuỗi vào quần. Thôi thì từ từ khắc tời lượt, anh bước tới trước người đầu tiên “ Phiền cô đưa tay ra phía trước”
Những người có mặt ở đây chắc hẳn ít nhiều cũng nhận ra người đàn ông tới cùng cô là ai. Có người còn đang hỏi chấm không biết vì sao Bách nhị thiếu lại trở thành trợ lý của tiểu Thôi tổng này.
Bách Thuân dùng đèn lần lượt chiếu lên tay những người đang đứng xếp hàng trước mặt anh, ba người đầu tiên không có phản ứng gì, nhưng đến người cuối cùng ánh đèn chiếu vào vừa được tắt đi bàn tay anh ta vẫn phát quang lên một lúc rồi mới trở lại bình thường.
Anh ta nhìn hai bàn tay đang run rẩy, rõ là bản thân đã rửa sạch đi lớp lân quang rồi tại sao vẫn xảy ra phản ứng cơ chứ.
“ Anh chắc đang tự hỏi sao tay mình có phản ứng đúng không? Để tôi trả lời cho anh, khi anh đụng vào chiếc hộp ấy chắc hẳn đã theo thói quen phủi tay vào quần, từ đấy lân quang đã dính lên quần anh. Dù sau đó anh đã rửa sạch lân quang ở tay nhưng ở quần vẫn còn, và khi tới đây anh đã không ngừng vuỗi tay vào quần thì tay anh sẽ dính lại số lân quang đó thôi” Đông Trà dùng đèn chiếu vào phía dưới quần của người đàn ông kia, khi ánh đèn vừa tắt thì nơi cô vừa chiếu đèn vào cũng phát quang lên.
Người kia bị nắm trúng thóp, vội liên tục cúi gập người, miệng không ngừng xin tha “ Tiểu Thôi tổng, tôi biết sai rồi, lần sau tôi không dám nữa. Tôi trẻ người non dạ nên nổi lòng tham”
“ Mau lấy đồ anh đã lấy đi trả lại đây” Cô biết là chỉ có thể à người trong tổ thẩm định lấy mà thôi, vì trước khi mang chiếc hộp ấy đi loại bỏ lớp lân quang thì bên bọn họ vẫn phải cử người mang chiếc hộp ấy đi đưa cho người làm bước cuối ấy. Lúc này trên đường có thể nhanh tay lấy tiểu triện đi.
Tiếc rằng dấu dầu lòi đuôi, xử lý lân quang ở tay nhưng lại không để ý rằng quần mình cũng có và việc anh tay vuỗi tay vào quần tưởng chừng như đang lau đi chứng cứ nhưng lại làm cho tay anh ta dính lân quang lại lần nữa.
Anh ta lấy trong túi áo ngực ra một bọc gấm, bên trong đó chính là tiểu triện bị thiếu đi kia. Anh ta chỉ vừa mới vào công ty làm được mấy ngày đã được phân công vào tổ thẩm định này, nghĩ rằng sẽ thuận lợi dễ dàng lấy đi một món cổ vật không ai hay biết để mang ra chợ đen bán, kiếm lấy một khoản. Dù đã tính cẩn thận từng bước đi nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị phát hiện.
Đông Trà ra hiệu cho trợ lý Trương tới lấy chiếc tiểu triện kia mang đến trước mặt vị Kim tổng kia “ Kim tổng, ông xem đây có phải tiểu triện bị thiếu không?”
Dù có vẻ thất vọng vì không thể lấy được một trong số tiểu triện quý giá kia của tiểu Thôi tổng này, nhưng đồ của ông được tìm về rồi cũng tốt, vội nhận lấy tiểu triện về tay, nâng lên cẩn nhận quan sát, lúc sau chắc chắn là của mình mới vui vẻ cười “ Đúng, đúng là tiểu triện của tôi rồi. Tiểu Thôi tổng vất vả cho cô rồi”
“ Tìm lại được đồ cho Kim tổng là trách nhiệm của tôi rồi. Vậy để bù đắp cho sự sơ suất này thì chi phí cho việc thẩm định và phục hồi lần này của Kim tổng sẽ do BH chịu” Lần này coi như làm dịu khách hàng, nhưng số tiền này đâu thể để BH chịu thiệt được.
Vươn tay ra đóng nắp hộp tiểu triện của cô lại, kéo về phía mình. May sao cô không phải rời xa một trong những bảo bối của mình.
“ Vậy phải cảm ơn tiểu Thôi tổng rồi. Giờ tiểu triện đã được tìm thấy tôi xin rời đi trước” Ông ta đứng dậy khỏi ghế, đặt lại tiểu triện vào chỗ còn trống. Trợ lý của ông ta từ phía sau tiến lên bưng lấy hộp tiểu triện.
“ Kim tổng đi thong thả” Đông Trà cũng vịn vào tay ghế mà đứng dậy, cô để thư kí đi tiễn vị Kim tổng này về. Giờ còn phải ở lại xử lý sâu mọt trong BH nữa.
Đợi người đã đi khỏi rồi, cô chuyển tầm mắt về phía người lấy trộm tiểu triện kia “ Trợ lý Trương, người này đuổi khỏi BH, lưu hồ sơ lại để cho những nơi khác biết những việc anh ta đã làm. Người như anh ta nếu đã có lần một chắc chắn sẽ có lần hai, không có gì để đảm bảo anh ta sẽ không tái phạm thêm lần nữa”
“ Còn nữa, chi phí của Kim tổng kia trừ vào lương anh ta đi. Chuyện anh ta gây ra không thể để BH gánh thay được” Ai nấy đều nghĩ tiểu Thôi tổng này là một người dễ mềm lòng, người kia chỉ cần tỏ ra vẻ đáng thương thì cô sẽ dơ cao đánh khẽ, nhưng ai ngờ người này ra tay cũng không kém gì anh trai cô, không để cho bản thân chịu thiệt bao giờ.
Tên trộm kia giờ triệt để suy sụp, như vậy thì anh ta không thể tiếp tục làm trong ngành này nữa, lại còn phải dùng lương để bù vào chi phí thẩm định kia. Lương anh ta phải mấy tháng mới bù được chi phí ấy cơ chứ.
Việc của cô ở đây đã xong rồi, giờ mang bảo bối cùng ông chồng hờ kiêm trợ lý kia về thôi. Còn lại thì giao tất cho trợ lý Trương lo nốt.
Khi rời khỏi căn phòng ngột ngạt ấy, Đông Trà mới thở phào ra một hơi. Đúng là mệt chết cô rồi, thêm mấy vụ như thế này nữa chắc cô từ chức luôn quá.
Bách Thuân cũng không ngờ mèo nhỏ này có thể lo được việc này, anh còn tưởng được nửa sẽ quay sang cầu cứu anh nữa chứ, vỗ vỗ lên nắp hộp gỗ “ Để ăn mừng tiểu Thôi tổng hoàn thành công việc, hôm nay đặc biệt cho em tự lựa chọn chỗ ăn trưa”
“ Anh nói đấy nhé, em muốn ăn mì” Hai mắt Đông Trà sáng rỡ, cuối cùng cô cũng đợi được câu nói này của Bách Thuân. Cô thèm mì lắm rồi, nhưng lần nào đòi đi ăn đều bị ngăn cản, lần này cô phải tận dụng cơ hổi mới được.
Tỏ ra dáng vẻ đắn đo suy nghĩ, làm Đông Trà phải nắm tay anh mà lay lay. Cái vẻ kiêu ngạo lúc nãy biến đâu mất rồi, nhìn mèo nhỏ bằng ánh mắt không thể cưng chiều hơn “ Được rồi, nghe theo em”
Tạm gác lại những công việc xung quanh kia, bọn họ chỉ giống như đôi vợ chồng bình thường mà thôi. Một người đàn ông luôn cưng chiều người phụ nữ của mình.