- Muốn giết ta sao?
Thấy đối phương lấy chủy thủ ra, Trương Huyền nhướng lông mày nói thầm.
Thật may mắn vì hắn tu luyện liên tục nên vẫn chưa ngủ. Nếu không, với khả năng đi lặng lẽ, không nghe một tiếng động nào của tên sát thủ này, chắc hắn cũng đã sớm bị giết rồi.
- Trước tiên cần phải biết rõ thằng cha này là ai mới được!
Trương Huyền biết, loại người thừa cơ hội đêm tối để đánh lén hắn chắc chắn không chỉ có một mình. Phía sau đối phương không chừng còn có cả một tổ chức chống lưng. Do vậy nếu hắn không biết được người muốn giết hắn là ai, dù lần này có giết được đối phương đi nữa, sau này chắc hẳn vẫn còn kẻ khác đến tìm giết hắn. Nếu không tiêu diệt được tổ chức kia, vậy đừng mong có được giấc ngủ yên ổn.
- Ai đó?
Trong lúc suy nghĩ xem nên dùng cách gì để đối phương có thể chủ động nói ra tên tổ chức phía sau lưng hắn, Trương Huyền bất chợt nghe được một giọng nói nhỏ truyền đến. Không biết từ lúc nào người áo đen cầm chủy thủ ban nãy đứng phía trước ký túc xá đã di chuyển đến một chỗ cách hắn không xa.
Trương Huyền mặc dù có luyện võ nhưng chưa từng theo dõi người khác. Thế nên khi nhìn thấy đối phương lấy chủy thủ ra, hắn hơi căng thẳng. Ngay lúc đó, hơi thở của hắn lộ ra, bị đối phương phát hiện.
- Ta...
Chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn đã bị đối phương phát hiện, lông mày Trương Huyền nhướng lên. Hắn đang tính xông tới đánh tên kia một trận, bất chợt nghĩ ra một ý kiến hay.
- Ta là người muốn lấy mạng cái tên lão sư Trương Huyền vô dụng! Còn ngươi là ai?
Trương Huyền khẽ nói. Hắn cố gắng đè thấp giọng xuống để người khác không nghe ra được là giọng ai.
Nếu tên sát thủ này đã tới đây để giết hắn, chỉ cần hắn cũng đưa ra mục đích giống như vậy là có thể dụ được đối phương nói ra sự thật rồi.
- Ngươi tới đây là để giết Trương Huyền sao?
Người áo đen rất bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lén lút và cái khăn che trên mặt Trương Huyền, hắn cũng tin tưởng hơn một chút.
- Đúng vậy, cái tên lão sư tệ nhất trường này, có giữ lại hắn cũng chỉ gây hại thêm cho học sinh thôi!
Trương Huyền tự nói xấu bản thân mình mà không hề đỏ mặt, xấu hổ.
- Ồ, vậy ngươi ra tay đi. Ta ở đây canh chừng giúp ngươi!
Người áo đen nói.
- Hả?
Vẻ mặt Trương Huyền đầy ngạc nhiên. Hắn nhanh trí từ chối:
- Hay là ngươi ra tay trước thì tốt hơn. Dù sao hai người chúng ta đều có chung mục đích, ai ra tay cũng giống nhau cả thôi!
- Ngươi ra tay trước đi. Thật ra ta không muốn giết hắn, chỉ tính dạy dỗ hắn một trận thôi. Nhưng nếu như ngươi có thể giết được hắn, vậy càng tốt.
Người áo đen thúc giục.
- Dạy dỗ một trận sao?
Trương Huyền cảm thấy khó hiểu. Nếu tính dạy dỗ hắn một trận, tên kia còn lấy chủy thủ ra làm gì? Hắn nhịn không được hỏi tiếp:
- Sao ngươi lại muốn dạy dỗ hắn?
- Hừ, cái tên khốn kiếp đó dám vô lễ, sàm sỡ tiểu thư nhà ta. Ta tính cắt đứt luôn cái thứ “đồ chơi kia” của hắn! Để hắn biến thành một tên thái giám!
Giọng nói của người áo đen đầy oán hận.
Nghe được lời nói đầy tàn nhẫn, ác độc kia, Trương Huyền giật mình hoảng sợ. Hắn chợt cảm thấy mát lạnh dưới hông.
Nếu như hôm nay hắn đi ngủ như mọi khi, chỉ sợ đến lúc thức giấc là có thể đi hầu hạ hoàng thượng luôn rồi.
Hả!
Bà nó, rốt cuộc ngươi là ai mà lại ác độc như vậy chứ?
Sàm sỡ tiểu thư nhà ngươi?
Trương Huyền cố gắng nhớ kỹ lại tất cả mọi việc từ trước khi xuyên qua đến sau khi xuyên qua. Suy nghĩ rất lâu nhưng hắn vẫn không thể nào nhớ ra được. Hình như từ trước đến giờ hắn chưa từng sàm sỡ tiểu thư nhà nào cả.
- Ta từng nghe nói qua Trương Huyền là một tên vô dụng, không xứng làm lão sư, chứ chưa từng nghe nói đến việc hắn sàm sỡ con gái. Việc này rốt cuộc là sao?
Trương Huyền lên tiếng hỏi. Hắn thực sự không nhịn được nữa rồi.
- Hừ, cái tên khốn kiếp đó đúng là thứ mặt người dạ thú (1)! Hắn mà là lão sư cái nỗi gì? Là tên súc sinh thì có! Tiểu thư nhà chúng ta... Không nói nữa, càng nghĩ càng thấy tức!
Giọng nói trầm thấp của người áo đen lúc này đang đầy giận dữ.
- ...
Trương Huyền chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, dường như có nhiều ngôi sao đang xoay xung quanh.
Đó là chuyện gì mà nghiêm trọng đến nỗi người kia lại mắng hắn là “đồ súc sinh” kia chứ? Rốt cuộc hắn đã làm gì với vị tiểu thư kia? Hơn nữa, vị tiểu thư kia là ai? Nếu vị tiểu thư kia là một người xinh đẹp vậy cũng dễ hiểu thôi. Nhưng nếu nàng ta là một người xấu xí, quái dị, thanh danh cả đời của hắn sẽ bị hủy hết. Như vậy chẳng phải hắn đã bị lỗ nặng rồi sao?
- Sao ngươi lại muốn giết hắn?
Mắng xong, người áo đen đột nhiên nhìn Trương Huyền hỏi.
- Ta hả?
Không ngờ được đối phương sẽ hỏi mình, Trương Huyền sững sờ. Sau một lát, hắn nghiến răng đáp:
- Ta... ta cũng ghét cái tật sàm sỡ nữ nhân của hắn!
- Ồ, ngươi cũng biết hắn hay sàm sỡ nữ nhân hả? Vậy hắn sàm sỡ ai thế?
Vẻ mặt người áo đen đầy cảnh giác.
- Hắn...
Trương Huyền hừ một tiếng:
- Ta cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo cho ngươi biết hết mọi việc!
- Cũng đúng, vậy ngươi ra tay giết hắn trước đi. Chúng ta đều có chung mục đích nên ai ra tay giết cái tên Trương Huyền kia trước chẳng được.
Người áo đen thấy Trương Huyền không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa. Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm gì cả, phất tay áo.
- Vẫn là để ngươi lên trước thì tốt hơn! Ta mà ra tay trước, hắn chỉ có một con đường duy nhất là chết. Vậy nên ngươi đi trước đi, sau khi ngươi thiến hắn xong, ta sẽ giết chết hắn.
- Việc này...
Người áo đen do dự. Lúc này ánh mắt của hắn không tin tưởng nhìn về phía Trương Huyền.
Hắn đang nghi ngờ.
Làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy chứ? Hắn vừa đang định tới thiến Trương Huyền, đằng sau lưng lại xuất hiện thêm một tên che mặt cũng tới để giết hắn ta? Nếu không phải chưa biết thực lực của tên che mặt kia có mạnh hơn hắn không, hắn đã sớm ra tay đánh cho tên kia ngất xỉu rồi.
- Sao nào? Ngươi không tin ta hả? Nếu không muốn giết hắn, vậy nửa đêm nửa hôm ta chạy tới đây làm gì? Ngươi tưởng ta rảnh rỗi lắm chắc!
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ từ đối phương, Trương Huyền nói.
- Ừm!
Nghe Trương Huyền nói như thế, người áo đen do dự một lát sau đó gật đầu.
Cũng đúng. Giờ đã là nửa đêm rồi. Nếu hắn ta không muốn giết Trương Huyền, nửa đêm che mặt chạy tới đây làm cái gì?
- Không phải ta không tin ngươi. Nếu hai ta đã có chung mục tiêu, vậy cùng nhau ra tay luôn đi!
Người áo đen suy nghĩ kỹ, nói.
Hắn vẫn cảm thấy kẻ trước mặt này có chút không đáng tin.
- Ngươi quá cẩn thận rồi. Yên tâm đi, ta là người có nguyên tắc, nói một là một! Nhưng nếu ngươi đã không tin ta...
Trương Huyền không nói linh tinh nữa, phất tay áo nói:
- Vậy thì hai ta cùng xông lên!
Nói xong liền phóng lên phía trước.
- Võ giả ngũ trọng đỉnh phong?
Thấy tốc độ di chuyển của Trương Huyền, người áo đen liền nhận ra tu vi của hắn, vội đề khí theo sát phía sau.
Thấy hắn ta đã theo sát, Trương Huyền vội vàng nhìn lại.
Ầm ầm!
Thiên Đạo Đồ Thư Quán chấn động, trong đầu xuất hiện một quyển sách.
Trương Huyền đã dự đoán trước rồi. Chỉ cần đối phương vội vàng đuổi theo hắn, chắc chắn sẽ phải sử dụng võ lực của bản thân. Đến lúc đó, Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thể tìm ra được khuyết điểm và cả tên tuổi, xuất thân của hắn ta.
Nhìn trên bìa sách.
Trương Huyền bắt gặp hai chữ “Diêu Hàn” ghi trên đó.
- Cái tên này rất quen... Hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?
Trương Huyền bất ngờ, lập tức lật trang thứ nhất ra xem.
- Diêu Hàn, là quản gia ở phủ thành chủ Bạch Ngọc thành, là võ giả lục trọng - Ích Huyệt cảnh sơ kỳ, đã mở được tám huyệt đạo!
.........
- Là hắn ta?
Nhìn thấy ba chữ “Bạch Ngọc thành”, Trương Huyền lập tức nhớ ra.
Đây không phải là cái tên quản gia đã xông đến mắng hắn vào hôm nay, lúc hắn nhận Triệu Nhã làm học viên đó sao? Quản gia Bạch Ngọc thành, hóa ra lại chính là hắn ta.
Hèn chi giọng nói và tên của hắn ta lại rất quen.
Chỉ là...
Nói như vậy, vị tiểu thư trong miệng hắn ta là Triệu Nhã sao... Ta có làm gì nữ tử đâu, sao hắn ta lại chạy đến đây đòi thiến ta chứ?
- Dám vu oan cho ta, cho dù thực lực ngươi mạnh hơn, ta cũng sẽ cố gắng dạy cho ngươi một trận nhớ đời.
Càng nghĩ hắn càng tức giận.
Nếu như đây là chuyện xấu xa do tiền thân (1) làm, hắn sẽ cố gắng nhận lấy. Bởi vì hắn đã xuyên vào thân thể của người ta. Nhưng vấn đề ở đây là... cả hắn và tiền thân đều chưa từng làm gì sai cả, vậy mà phải mang tiếng là sàm sỡ nữ tử nhà người ta. Thực sự đáng giận.
Nghĩ đến đây Trương Huyền lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới sách.
- Võ công tu luyện là: Bạch Ngọc Chu Thiên công!
- Các kỹ năng luyện được là: Huyền Thân chưởng đại thành, Huyền Thân quyền đại thành...
- Khuyết điểm: mười sáu chỗ. Thứ nhất: huyệt Mệnh Môn ở ngay mông, không tập trung chú ý vào động tác đánh... Thứ hai... Thứ ba...
Giống như trước, trong sách lúc này đã ghi chép đầy đủ khuyết điểm của hắn ta.
Đã mở được tám huyệt đạo, vậy thực lực hiện tại của người này là mười hai đỉnh. Nếu trực tiếp đánh nhau, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Diêu Hàn.
Nhưng mà...
- Ích Huyệt cảnh thì sao? Sức mạnh mười hai đỉnh thì thế nào? Hôm nay nếu ta không dạy dỗ ngươi một trận ra trò, Trương Huyền ta sẽ tự hủy đi tên của mình!
Hừ!
Nghĩ đến đây, Trương Huyền ngừng lại.
- Sao vậy?
Thấy Trương Huyền dừng lại, vẻ mặt người áo đen hoài nghi hỏi.
- Mau nhìn bên kia xem, đĩa bay kìa!
Trương Huyền chỉ tay về hướng sau lưng đối phương.
- Đĩa bay? Đĩa bay là cái gì?
Người áo đen bất ngờ, vội vàng xoay người ra sau nhìn. Vừa quay qua, hắn lập tức để lộ cái mông có chứa huyệt Mệnh Môn về phía Trương Huyền.
Người áo đen lúc này vẫn đang đầy tò mò và thắc mắc về “đĩa bay” tên kia nói rốt cuộc là cái gì?
Ta đá ngươi!
Cơ hội đến rồi, Trương Huyền cũng không do dự, mang theo giận dữ đạp thật mạnh vào mông đối phương.
Bốp!
Diêu Hàn còn chưa kịp phản ứng lại bị đá một đá thật mạnh vào huyệt Mệnh Môn. Hắn lảo đảo một cái, văng về phía trước, đụng đầu vào một tảng đá cách đó không xa, lập tức bể đầu chảy máu.
Muốn thiến ta? Có tin hay không chỉ cần vài phút, lão tử đây cũng có thể thiến ngươi?
Càng nghĩ càng thấy tức, Trương Huyền lại phóng tới lần nữa, ngồi trên người Diêu Hàn, dùng sức thật mạnh đánh liên tiếp vào người đối phương.
Hừ, cường giả Ích Huyệt cảnh, tu vi ở mười hai đỉnh thì thế nào? Còn nghĩ mình lợi hại lắm sao? Chỉ cần bị người ta biết được nhược điểm, huyệt Mệnh Môn, sau đó bất ngờ đánh lén, ngươi vẫn chết thôi!
- Ngươi...
Diêu Hàn không thể ngờ rằng cái tên mới vừa nãy muốn hợp tác với mình đánh Trương Huyền lại đột nhiên nổi điên lên đánh mình. Hơn nữa hắn còn đánh trúng Mệnh Môn của mình, khiến toàn thân mình cứng ngắc, không nhúc nhích được. Muốn đánh trả cũng không còn sức. Điều này làm Diêu Hàn tức giận đến run rẩy.
Không phải nói là hai người đều cùng chung mục đích đánh Trương Huyền sao?
Bà nó chứ!
Không giữ chữ tín gì hết!
Vậy còn bày đặt nói làm người có nguyên tắc?
Với lại... nói thế nào đi nữa ngươi cũng là võ giả ngũ trọng - Đỉnh Lực cảnh, là cường giả, là người tài giỏi trong số những người tài giỏi rồi. Vậy mà lúc đánh nhau lại chẳng có chút phong độ nào cả. Không biết xấu hổ lừa gạt ta rồi đánh lén, còn ngồi trên người ta, đánh vào mặt ta...
Kỹ thuật võ công đâu?
Động tác đánh đâu?
Phương pháp tu luyện đâu?
Ngay cả tên du côn ngoài đường cũng không đánh như hắn...
Diêu Hàn cảm thấy trên mặt đau rát. Hắn tức đến muốn phát điên lên rồi.
Cho tới bây giờ, hắn mới biết được, hắn đã bị cái tên che mặt này lừa rồi.
Hơn nữa còn bị lừa thảm hại.
(1) Mặt người dạ thú: Nhìn bên ngoài thì tử tế nhưng trong lòng lại chứa những suy nghĩ độc ác, nham hiểm.
(2) Tiền thân: Chủ nhân thân thể này lúc trước.