Thiên Đạo Đồ Thư Quán

- Tại hạ Đạm Đài Chấn Thanh, là hậu nhân của Tử Vũ Cổ Thánh, gặp qua Trương gia gia chủ, chư vị!

Trung niên khuôn mặt xấu xí đứng dậy, khom người, lễ tiết rất đủ, để người tìm không ra một chút tật xấu, mấu chốt nhất là, rõ ràng tới khiêu chiến, nhưng bất kể phong thái hay cử chỉ, đều cho người ta một loại cảm giác không cách nào tức giận.

- Đây mới thật sự là Đại Nho...

Trương Huyền thầm than.

Trước đó gặp qua không ít Danh Sư, cường giả, có khí độ cũng không ít, nhưng so sánh với vị trước mắt này, rõ ràng kém một đoạn dài. Vừa nhìn liền biết là nho sĩ chân chính.

- Đạm Đài tiền bối khách khí...

Trương Huyền đứng dậy đáp lễ.

- Mục đích chúng ta đến, Nguyên Phong huynh đã nói rõ, Khổng sư lưu lại, chúng ta là Danh Sư cạnh tranh, không mất sư đạo, cho nên ta cũng sẽ không lùi bước! Mấy vị đằng sau, là thân truyền của ta, theo ta học tập không ít thời gian, khiêu chiến quý gia tộc lĩnh ngộ đối với thời gian... Hôm nay tỷ thí, bất kể thắng thua, nghiên mực do tiên tổ từng dùng qua này, đều đưa tặng cho Trương gia, lấy đó bày tỏ áy náy.

Cổ tay của Đạm Đài Chấn Thanh khẽ đảo, một cái nghiên mực lơ lửng ở giữa không trung.

- Đồ vật của Tử Vũ Cổ Thánh?

Hưng kiếm thánh cùng người Trương gia đều chấn động.

Nghiên mực không lớn, lại cho người ta một loại cảm giác nghiền ép chư thiên, giống như thời không hỗn loạn cũng có thể ổn định.

- Đây là... chí bảo Cổ Thánh chân chính!

Trương Huyền nhíu mày.

Ở Lạc gia, Nam Cung Nguyên Phong lấy ra trường kiếm, chỉ là vũ khí Tử Dung Cổ Thánh đã dùng qua, không phải ở lúc đỉnh phong, tuy có giá trị, nhưng không tính quá lớn, nhưng nghiên mực trước mắt, là Tử Vũ Cổ Thánh từ đầu đến cuối đều dùng.

- Bất quá so với Long Cốt Thần Thương, vẫn kém một đoạn dài...

Không nói thực lực của Nhiễm Cầu Cổ Thánh mạnh hơn Tử Vũ Cổ Thánh, chỉ nói Long Cốt Thần Thương là vũ khí chiến đấu, nghiên mực là văn phòng tứ bảo, cả hai không cùng một khái niệm. Nhưng dù như thế, nếu như có thể nhận được, lưu ở gia tộc, tuyệt đối là chí bảo trấn áp số mệnh.

- Xem ra tỷ thí lần này, không thể tránh được!

Ánh mắt thu hồi khỏi nghiên mực, Trương Huyền ôm quyền.

- Đúng vậy!

Đạm Đài Chấn Thanh gật đầu:

- Mong được tha thứ!

- Khổng miếu, là chỗ Danh Sư chúng ta muốn đi, khách khí nhiều hơn nữa, cũng tránh không được sự thật tranh đấu, đã như vậy thì so đi!

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, khoát tay chặn lại, đứng dậy:

- Không biết tỷ thí như thế nào? Còn xin nói quy tắc đi!

Mục đích đối phương tới nơi này là vì truyền thế thiên phù, đã như vậy, nói nhiều hơn nữa cũng không có bất cứ ích lợi nào, còn không bằng trực tiếp động thủ.

- Nếu như Trương tộc trưởng tin tưởng tại hạ, ta liền nói quy tắc của ta!

Đạm Đài Chấn Thanh gật đầu:

- Chư Tử bách gia chúng ta tiến hành loại tỷ đấu này, chia làm đấu văn cùng đấu võ, đấu văn không thương tổn hòa khí, đấu võ mỗi người dựa vào bản lĩnh.

- Đấu văn là sao? Đấu võ là sao?

- Rất đơn giản, ta chỗ này có một Thời Không Cảnh, chiếu xạ nguyên thần, có thể để ý niệm người ta tiến vào bên trong, trong đó có chuyên môn bố trí trận pháp cùng cạm bẫy thời gian... Đây là đấu văn.

Một cái gương xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Cái gương này không phải một mặt phẳng, mà có rất nhiều góc cạnh, mỗi mặt kính phản xạ lẫn nhau, để cho người ta nhìn lít nha lít nhít, có chút chóng mặt.

- Đấu võ rất đơn giản, mọi người áp chế đến thực lực tương đồng, dựa vào thủ đoạn, người thực lực mạnh, thủ đoạn nhiều, thắng!

Đạm Đài Chấn Thanh giải thích xong, không nói thêm gì nữa, mà mặt mũi mỉm cười nhìn qua, chờ đợi người Trương gia làm ra quyết định.

- Thời Không Cảnh, con cháu Trương gia chúng ta chưa hề tiếp xúc qua, cũng không biết cơ quan cùng bí ẩn trong đó, tiến hành tỷ thí, nhất định là chịu thiệt thòi! Còn đấu võ, Chư Tử bách gia đủ loại võ kỹ, cùng cấp bậc muốn chiến thắng, cũng không dễ dàng như vậy!

Một vị trưởng lão nhịn không được nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui