Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Nhờ vào dung mạo cùng khí tức linh hồn, nàng cũng phát giác không ra ai là thật, ai là giả, đã như vậy, chỉ có thể căn cứ trước đó đối thoại, tới tiến hành phán đoán.

- Ngươi nói...

Suy nghĩ một chút, Tưởng Phương Du vừa định trả lời, liền nghe gia hỏa kia mở miệng:

- Ngươi nói... Ta mới không muốn gả cho Trương Huyền kia! Ngày ngày chỉ biết trang bức, đả kích người, hơn nữa còn từ hôn ở trước mặt mọi người, làm cho tiểu công chúa đau khổ, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có...

- Cái này...

Tưởng Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, gật đầu:

- Không sai, chính là câu này...

- ...

Tưởng Phương Du run rẩy, cảm thấy có phải ký ức của mình bị đối phương đọc được hay không. Đây là hắn và nữ nhi đối thoại, vị trước mắt này làm sao lại biết rõ ràng như vậy?

- Không đúng, ngươi... vừa rồi liền ẩn giấu ở bên người chúng ta đúng hay không? Nếu không làm sao biết ta cùng Phỉ Phỉ đối thoại?

Tưởng Phương Du kìm nén không được, trên đầu gân xanh kéo căng, hét lớn một tiếng.

Bắt kẻ trộm ăn cắp bảo vật gia tộc, kết quả lại làm cho bản thân cũng không biết mình là ai, hắn thật phát điên.

- Ngươi mới là người ẩn núp!

Trương Huyền hừ lạnh một tiếng:

- Được rồi, ngoan ngoãn hiện ra bản thể đi, nếu không, mọi người cùng nhau ra tay, ngươi chỉ có một con đường chết!

- Ta...

Tưởng Phương Du xiết chặt nắm đấm, thân thể không ngừng run rẩy, muốn nói điều gì, lại nói không ra.

Đối phương nói không sai, nếu như tất cả trưởng lão thật không tin mình, hiện tại lại không có gia chủ lệnh, một khi mọi người liên thủ, quả thực khó mà chống lại. Làm không cẩn thận thật sẽ bị đánh chết tại chỗ.

- Được rồi, ta tới nói một câu công đạo đi!

Thời điểm hắn không biết làm sao mới tốt, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, trong đám người một lão giả đi ra.

Trương Huyền nhìn lại, nhận ra được, là Tưởng gia Tưởng Phương Vân trưởng lão.

Mặc dù bây giờ ở trong tộc chức vị không cao, lại nắm giữ uy tín cực cao, vừa rồi cũng tiến hành chỉ điểm đối phương.

- Phương Vân trưởng lão, mời nói!

Nhận ra đối phương, Trương Huyền ôm quyền.

- Ừm!

Tưởng Phương Vân trưởng lão gật gật đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp:

- Vừa rồi ngươi chỉ điểm cho mọi người, ta cũng nghe vào trong tai, nhắm thẳng vào linh hồn chân ý cùng bản chất tu luyện, không có sai lầm chút nào... Nói thật, ta cũng nghĩ, nếu thật là tộc trưởng của chúng ta thì tốt biết bao! Tộc nhân nhất định nhanh chóng tiến bộ, vượt qua Trương gia, Lạc gia ở trong tầm tay... Đáng tiếc, ngươi không phải!

- Không phải?

Trương Huyền sững sờ:

- Ta thật sự là Tưởng Phương Du...

Đưa tay ngăn cản hắn, Tưởng Phương Vân lắc đầu:

- Thật ra thì không chỉ ta nhìn ra, tất cả trưởng lão đều nhìn ra rồi, Tưởng Phương Du tộc trưởng, cùng chúng ta ở chung vượt qua trăm năm, có năng lực như thế nào, chúng ta biết rất rõ ràng. Nhìn ra mấu chốt cùng thiếu hụt trên người chúng ta, còn chỉ điểm... Hắn không có năng lực này, cũng làm không được! Thật có loại bản lãnh này, Tưởng gia cũng không đến mức ở trong tam đại gia tộc xếp hạng cuối cùng...

- Đúng vậy, dù nhân phẩm của Tưởng Phương Du không tệ, nhưng năng lực quá kém...

- Ngươi lợi hại hơn tộc trưởng nhiều...

Vừa dứt lời, lại có mấy vị trưởng lão đáp lời.

- ...

Tưởng Phương Du mắt tối sầm lại.

Mẹ nó, lão tử ở trong lòng các ngươi, chính là cái bộ dáng này? Năng lực không đủ... Ta nơi nào không đủ? Có thể nói chuyện cẩn thận hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui