Hô!
Xuân Thu đại điển bị luyện hóa, thời gian nháy mắt rơi vào lòng bàn tay nữ hài, mất đi tung tích, giống như bị lấy đi.
Xì xì xì xì...
Lực lượng Lạc Nhược Hi bạo tăng, Tinh Thần Đồ giam cầm không được, bốn phía xuất hiện vết rách to lớn.
Những vết rách này không biết lan ra đến nơi nào, đen như mực, tựa như cửa Địa Ngục.
Vết rách vừa xuất hiện, một lực cắn nuốt to lớn không ngừng lôi kéo nữ hài, thật muốn kéo nàng đi.
Lông mày nữ hài nhíu một cái, vẫy tay, tế đàn trên bầu trời bay tới, từ từ nhỏ dần rơi vào dưới chân.
Đứng ở trên tế đàn, lúc này mới chống cự được lực lượng thôn phệ, tạm thời không bị nuốt mất.
- Trương Huyền...
Ổn định thân hình, ánh mắt nữ hài xuyên thấu qua khoảng cách nhìn lại.
Nhìn nàng đứng ở trên tế đàn, thân thể Trương Huyền cứng đờ, trong đầu một hình bóng chậm rãi dung hợp, lập tức liền muốn nổ tung.
- Ngươi là... Dị Linh tộc, Linh Thần?
Khó trách, ban đầu ở Khâu Ngô cung, nhìn thấy bóng lưng Linh Thần cũng có chút quen thuộc, ở thế giới băng tuyết, lần nữa nhìn thấy, vẫn như cũ là loại cảm giác này, nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại là... Lạc Nhược Hi!
Nàng không phải cường giả Chư Tử bách gia, cũng không phải Thánh Thú biến hóa, mà là Linh tộc chí cao vô thượng nhất… Linh Thần!
Tại sao có thể như vậy?
- Ngươi không phải nói, ngươi không phải Dị Linh tộc sao?
Trong nháy mắt, Trương Huyền cảm thấy tim mình như bị vô tình xé nát.
Hắn chuyên môn hỏi thăm qua thân phận, đối phương nói, bản thân không phải Dị Linh tộc, cũng sẽ không làm ra sự tình tổn thương Danh Sư...
Chẳng lẽ, một mực lừa gạt mình?
Đối phương có loại thân phận nào, địa vị gì, hắn có thể không quan tâm, nhưng không thể tiếp nhận nhất bị lừa gạt và lợi dụng...
- Ta không phải Dị Linh tộc, mà là Linh Thần, còn nguyên nhân...
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, hốc mắt Lạc Nhược Hi đỏ lên, đang muốn giải thích, liền thấy vết rách sau lưng lần nữa mở rộng, lực lượng thôn phệ càng ngày càng không khống chế được.
Lực lượng kia sôi trào gào thét, toàn bộ Khổng miếu cũng bắt đầu đung đưa, thậm chí Danh Sư đại lục cũng xuất hiện rung động.
- Sức mạnh của ta vượt qua phạm vi thế giới này có thể thừa nhận, không cách nào ở lại, nếu không toàn bộ Danh Sư đại lục sẽ bởi vậy hủy diệt...
Nhìn thấy tình huống trước mắt, ánh mắt Lạc Nhược Hi lộ ra đau thương:
- Tạm biệt, Trương Huyền, có thể biết ngươi, ta rất vui vẻ... Thật, vô cùng vui vẻ!
Phần phật!
Bóng tối đi tới trước mặt, bắt đầu thôn phệ thân ảnh nữ hài.
Lạc Nhược Hi giống như lâm vào bồn mực, bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất không thấy gì nữa.
- Ngươi còn không có giải thích, vì sao lại là Linh Thần...
Nhìn thấy bóng tối lập tức kéo nàng đi, Trương Huyền nhịn không được nữa, bàn tay run lên, Yêu Dị Huyền Đao xuất hiện, bàn chân dẫm lên trên, bỗng nhiên vọt tới.
Đi tới trước mặt, đưa tay bắt lại bàn tay nữ hài, muốn từ trong bóng tối lôi kéo nàng ra, lại bất kể như thế nào cũng không làm được.
Bóng tối trước mắt, liền giống như động không đáy, người rơi vào trong đó không cách nào quay đầu, dù là Cổ Thánh cũng không được.
- Không cần uổng phí sức lực, thế giới có quy tắc thế giới, ta cưỡng ép lưu lại, chỉ có thể mang đến tai nạn...
Nhẹ nhàng cười một tiếng, nữ hài nắm chặt Trương Huyền bàn tay:
- Tin tưởng ta không? Ta chưa hề lừa ngươi!
Cảm thụ lòng bàn tay nhu hòa, mang theo mềm mại nhàn nhạt, tựa như một dòng nước nóng tràn vào thân thể, Trương Huyền biết nữ hài chưa hề nói dối, cũng nhịn không được nữa:
- Ta về sau nên làm sao mới có thể tìm được ngươi...
Đi vào bóng tối không biết tên, thật muốn ly biệt, chính là vĩnh viễn.
Hắn không muốn vĩnh viễn ly biệt, chỉ muốn vĩnh viễn cùng một chỗ!
- Có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp... Không có duyên, gặp chỉ làm cho ngươi tổn thương...
Ánh mắt mịt mù, Lạc Nhược Hi lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, thanh âm nhẹ nhàng: