Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trước đó Vu Hồn ở Linh Hoàng cung dạo qua một vòng, cung điện bố cục sớm đã ghi nhớ ở trong óc, thời gian không dài đi tới Tẩm điện.

Lấy ra lệnh bài, nhẹ nhàng vạch một cái, phong ấn chậm rãi mở ra, nhấc chân đi vào.

Tẩm điện cùng bên ngoài không có gì sai biệt, một cái sân rộng rãi, đủ loại cây cối rậm rạp sinh trưởng, trước mắt là một mảnh dược viên, trồng đủ loại dược liệu trân quý.

Thần thức lan ra, lặng lẽ nhìn một vòng, Trương Huyền nhíu mày.

Dược vật ở dươc viên này, chừng hơn mấy trăm loại, mỗi một cái đều ẩn chứa dược lực mạnh mẽ, nhưng không có Long Lân Thảo mà trước đó Bặc Huân Cổ Thánh nói.

Chẳng lẽ Long huyết căn bản không tồn tại?

Để Long Cốt Thần Thương ngụy trang thành đai lưng, cẩn thận cảm ứng, nơi nào có Long huyết, Trương Huyền dọc theo con đường, chậm chạp đi về phía trước.

- Lam Nhai, còn không mau một chút!

Đang từ từ tiến lên, dùng thần thức dò xét bốn phía, một thanh âm vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn qua.


Hình dáng hơn sáu mươi tuổi, hai mắt thoạt nhìn có chút vẩn đục, khí tức trên thân thoạt nhìn không mạnh, nhưng vẫn cho người ta một loại áp bức đến từ linh hồn.

- Cổ Thánh nhị trọng, Chư Tử cảnh?

Trong nháy mắt rõ ràng thực lực cụ thể của đối phương.

Trong Khổng miếu, gặp qua hơn mười vị Cổ Thánh, trong giới chỉ càng để mấy thi thể Dị Linh Cổ Thánh, đối với cảnh giới của bọn hắn, sớm đã rõ như lòng bàn tay.

Vị lão giả trước mắt này, thoạt nhìn dung mạo không đáng để ý, tu vi vậy mà mạnh hơn Lam Nhai Cổ Thánh.

- Vâng!

Suy nghĩ ở trong óc lóe lên một cái rồi biến mất, Trương Huyền liền vội vàng gật đầu, vội vã đi tới.

Thấy hắn hành động có chút quái dị, lão giả nhíu mày, liếc mắt nhìn kỹ, chính là Lam Nhai Cổ Thánh, không có sai, lúc này mới thấp giọng:

- Hôm nay là ngày cuối cùng, ngàn vạn lần không thể phạm sai lầm, nếu không, chúng ta đều muốn đầu người rơi xuống đất!

- Ừm!

Mặc dù không biết đối phương nói có ý tứ gì, nhưng giờ phút này khẳng định không tiện hỏi thăm, Trương Huyền lên tiếng, đi theo sau lưng đối phương.

Đại điện không có dạ minh châu chiếu sáng, cũng không có nến, lộ ra đen thui, vừa tiến vào trong, giống như đi vào một thế giới khác, khí tức bốn phía ngăn cách toàn bộ.

- Phong ấn thật mạnh!

Mặt không đổi sắc, Trương Huyền lặng lẽ nhìn quanh một vòng.

Không hổ là sào huyệt của Linh Hoàng, phù lục khắc hoạ đâu đâu cũng có, bốn phía phong ấn hoàn mỹ, giống như cả cung điện đều hoàn toàn tách biệt với thế gian.


Nếu như không đi vào đại môn, Cổ Thánh tam trọng chỉ sợ cũng không thể thăm dò tình huống thật nơi này.

Chính giữa đại điện, là một tế đàn hình tròn, phía trên có một đám lửa cháy hừng hực, bốn phía ngồi một vòng Dị Linh tộc mặc hắc giáp.

Vậy mà đều là Đại Thánh cấp, chừng trên trăm.

Trương Huyền nhíu mày.

Đại Thánh cấp, tuy không thưa thớt bằng Cổ Thánh, nhưng cũng được cho tồn tại đỉnh phong, lúc trước đánh chết mười một vạn Dị Linh tộc, loại cấp bậc này cộng lại cũng chỉ mấy chục, nơi này lại có trên trăm...

Nội tình của Linh Hoàng thâm hậu như vậy?

- Nước suối đâu?

Thấy hắn ngây người tại nguyên chỗ, lão giả nhíu mày:

- Còn không mau bỏ qua?

- Cho!

Cổ tay Trương Huyền rung lên, hồ lô bay về phía lão giả.


- Cho ta làm cái gì?

Đưa tay nhận lấy, lão giả ngẩn ngơ.

- Ngươi tới thả đi!

Trương Huyền nói.

Không biết thứ này sử dụng như thế nào, vạn nhất làm sai, khẳng định lộ tẩy, còn không bằng vung tay làm chưởng quỹ.

- Linh Hoàng bệ hạ tự thân bàn giao, để ngươi tới làm, ta thả, không phù hợp quy củ!

Lão giả nhíu nhíu mày.

- Bệ hạ sẽ không trách móc...

Trương Huyền gượng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận