Thời điểm Trần Vũ đang dựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi, tại đường lớn của Kim Mã Quận.
Lúc này, có một vị tiểu thư đang dẫn theo nha hoàng của mình đi dạo bờ hồ.
Hồ này gọi là Trúc Bạch, nước quanh năm có màu xanh biếc, dòng nước mát lạnh, khác hẳn với những sông hồ bình thường.
Nghe nói trong hồ có vài loại cá đặc biệt khó tìm, bởi vậy triều đình đã cấm ngư dân đến đây đánh bắt.
Hai người vừa đi vừa ngắm phong cảnh, buổi tối số người đi dạo nơi đây không ít, tuy kinh thành là nơi sầm uất, nhưng cũng không thiếu cảnh đẹp.
Đi được một lúc, nữ tử lam sắc y phục ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng hỏi: "Hoa Nhi, ngươi thấy trời hôm nay thế nào?"
"Hì hì, đương nhiên là rất đẹp rồi! Nhưng tại sao tiểu thư lại từ chối Diệp công tử vậy? Người ta anh tuấn, tiêu soái, hơn nữa còn là đại công tử của Diệp gia, luận về thân phận cũng không hề thua kém Yến gia chúng mà?" Nữ nha hoàng tên Hoa Nhi nhìn cảnh vật xung quanh đầy hí hửng, nhưng nhớ tới chuyện kia liền cảm thấy khó hiểu.
Nếu là nàng, nàng nhất định sẽ gật đầu ngay cái nhìn đầu tiên, cần gì phải chần chừ tỏ ý không muốn chứ.
Người như Diệp công tử kia, chính là hình tượng trong mắt chúng nữ nhân như nàng.
"Tiểu nha đầu nhà ngươi thì biết được bao nhiêu?! Nói cho ngươi biết, Diệp công tử kia là một tên đại sắc lang, thật không biết hắn đã hại đời bao nhiêu cô nương rồi! Ngươi nghĩ sau khi ta biết việc này thì còn cho hắn cơ hội hay không?" Vị tiểu thư nhíu mày, giọng điệu vô cùng chán ghét công tử họ Diệp kia.
Hoa Nhi chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, ngượng ngùng nói: "Diệp công tử phong lưu như vậy, tiêu soái như vậy, không ngờ lại là một tên sắc lang, thật khiến người ta thất vọng.
Không lẽ nam nhân trên đời, đều không có tên nào tốt đẹp hay sao?"
"Bởi vậy ta mới nói ngươi cần học hỏi nhiều hơn, nhìn nhận sâu sắc hơn.
Người cũng có người tốt người xấu, ngoài kia thiếu gì các vị công tử tài đức hơn người?! Cũng tại nha đầu ngươi ít được tiếp xúc với bọn họ nên mới suy nghĩ tiêu cực như vậy!" Vị tiểu thư kia trừng mắt nhìn Hoa Nhi, không khách khí mà trách mắng một phen.
"Hoa Nhi biết sai rồi, tiểu thư đừng giận ta nữa? Không phải tiểu thư rất thích thư sinh họ Nguyễn kia sao, ta thấy hắn nhất định sẽ đạt trạng nguyên lần này đấy!" Hoa Nhi xụ mặt xuống, ra vẻ hối lỗi, nhưng ánh mắt lập tức phát sáng, cười hì hì nói.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, còn nói lung tung nữa ta liền không thèm nhìn mặt ngươi luôn! Nha đầu thối!" Vị tiểu thư đỏ mặt, trừng mắt nhìn tiểu nha đầu đang luyên thuyên bên cạnh.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc này vị tiểu thư vô tình nhìn thấy thiếu niên đang ngồi cạnh gốc cây, nhìn bộ dáng của hắn rất tội nghiệp.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi nói nhỏ với Hoa Nhi gì đó, cô nàng liền gật đầu, định đi tới cho tiền thiếu niên kia thì bị ngăn lại.
Hoa Nhi cảm thấy khó hiểu, thấp giọng hỏi: "Sao vậy tiểu thư, không phải tiểu thư kêu ta cho hắn ít tiền hay sao?"
"Cho tiền hắn thì một thời gian cũng hết, chi bằng cho hắn một công việc cụ thể.
Không phải khi nãy cha ta nói đang thiếu một gã y đồng hay sao? Ngươi hỏi thử xem hắn có đồng ý không?" Vị tiểu thư suy nghĩ sâu xa, ánh mắt nhìn thiếu niên một cách vui vẻ.
Hoa Nhi tuổi còn trẻ nên không thể nghĩ xa, nghe tiểu thư mình nói, nàng liền tươi cười đáp: "Vâng, tiểu thư, ngươi thật là tốt!"
Cô nàng đi tới ngồi xuống cạnh thiếu niên, liếc mắt nhìn sang cái gùi thuốc một chút: "Vị tiểu ca này, nhìn ngươi không giống người trong kinh thành, chắc là người dưới quê mới lên đúng không?"
"Đúng vậy, ta lên kinh thành để tìm người quen, bất quá giữa dòng người tấp nập như vậy, thật không biết đi đâu mà tìm, nên ngân lượng trên người sớm đã dùng hết.
Bây giờ trong người không còn lại bao nhiêu, mới ra gốc cây này nghỉ ngơi tạm bợ." Trần Vũ suy nghĩ một chút, tùy ý đưa ra một cái lý do.
Hoa Nhi ra vẻ đồng cảm, lúc này nàng mới cười hì hì, nói: "Hiện tại Thiên Hòa Y Quán của chúng ta đang thiếu người, không biết tiểu ca có muốn làm y đồng cho y quán chúng ta không?"
Trần Vũ vừa nãy nghe được hai người này nói chuyện, trong lòng cũng đã có tính toán riêng.
Số tiền toàn bộ Vân Sơn Trấn tặng hắn lúc lên đường chỉ có 100 lượng bạc, một trăm lượng này đối với người khác tuy không là gì, nhưng trong trấn đó là số tiền rất lớn.
Nhưng lên đây hắn phải tiêu tốn nhiều thứ, nào là mua địa đồ, ăn uống, hỏi thăm tin tức, thuê quán trọ, cuối cùng trong người chẳng còn lại mấy lượng bạc.
Với tính cách của hắn, đương nhiên sẽ đi tìm việc gì đó, nhưng mấy người kia chỉ trả hắn có 30 văn tiền, mua mấy cái bánh bao đã hết rồi.
Cho nên hiện giờ hắn mới ra đường sống bờ sống bụi, chờ ngày tìm thấy vị thần tiên kia.
Bây giờ tự nhiên có người nói muốn nhận hắn, đương nhiên là muốn còn không được, hơn nữa đây còn là y quán, rất đúng ý hắn.
Bất quá Trần Vũ không vội gật đầu, mà hỏi ngược lại: "Không biết làm y đồng ở Thiên Hòa Y Quán, mỗi tháng được bao nhiêu tiền vậy?"
"Hì hì, thì ra là chuyện này! Tiểu ca, ngươi yên tâm đi, Thiên Hòa Y Quán chúng ta tiếng tâm lừng lẫy, mặc dù không phải số một, nhưng cũng là số hai trong kinh thành.
Tiền lương đương nhiên nhiều gấp đôi so với chỗ khác rồi, hơn nữa còn được bao ăn bao ở, nếu tiểu ca làm y đồng cho lão gia, một tháng được bốn lượng bạc lận đó! Tiểu ca thấy thế nào?" Hoa Nhi tươi cười giải thích.
"Bốn lượng bạc? Còn được bao ăn bao ở?" Trần Vũ trầm ngâm, vẻ mặt không lộ ra chút dấu vết gì.
Quả thực nơi đây nhiều hơn mấy chỗ khác rất nhiều, phải biết một người bình thường sống ở kinh thành, mỗi tháng ăn uống tiết kiệm chỉ tốn hai lượng bạc mà thôi.
"Sao nào? Tiểu ca thấy rất nhiều đúng không, hì hì!" Tiểu nha hoàng tươi cười, có điều mọi thứ lại không như nàng tưởng.
Mặc dù bốn lượng bạc có nhiều thật, nhưng đối với hắn lại quá ít, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, cho nên để sau này tính tiếp.
"Được, ta đồng ý! Nhưng không biết có cần chuẩn bị gì không?" Trần Vũ hơi cau mày, bộ dáng như muốn xác nhận thêm một lần nữa.
Hoa Nhi thấy bộ dáng như ông cụ non của hắn thì che miệng cười, đồng thời lên tiếng nhắc nhở: "Đương nhiên là có rồi, tới y quán sẽ có người nói rõ cho tiểu ca biết! Đúng rồi, tiểu thư nhà ta họ Yến, ngươi nên cảm ơn tiểu thư nhà ta một tiếng đi!"
Trần Vũ không chậm trễ, đứng dậy đi tới, hơi ôm quyền, nói: "Đa tạ Yến tiểu thư đã giúp đỡ, ơn này tại hạ nhất định không quên."
Ngoài mặt thì hắn nói như vậy, nhưng nội tâm không cho là vậy, dù sao cũng là quan hệ chủ tớ, hắn bỏ công người ta bỏ tiền, chẳng ai nợ ai cả.
"Chỉ tiện tay mà thôi, nhìn công tử dường như cũng là y sư thì phải?" Yến tiểu thư nhìn vào gùi thuốc, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Cha nàng là đại phu, đương nhiên tuyển người phải có một chút am hiểu về thảo mộc, nếu không ngươi kêu hắn đi hốt thuốc bổ, hắn lại hốt nhầm thuốc độc thì sao.
Vừa nãy nàng nhìn thấy bên trong gùi thuốc của tên này có vài cọng thảo dược, nên mới kêu nha hoàng của mình hỏi thử một chút.
"Y sư thì tại hạ không dám nhận, có điều lúc nhỏ vô tình đọc được một quyển sách giới thiệu về mấy loại thảo dược, cho nên có chút am hiểu.
Còn đống thảo dược kia, là thuận tay hái để kiếm chút tiền!" Trần Vũ cười như không cười, nhìn vào gùi thuốc của mình, nửa thật nửa giả nói.
Hoa Nhi đứng một bên nghe hắn nói vậy thì hâm mộ không thôi, dược liệu không phải ai học cũng nhớ hết được, nàng cũng từng thử rồi, nhưng rất dễ nhầm lẫn với mấy loại khác.
"Nguyên lai là vậy!" Yến tiểu thư gật gật cái đầu, nàng đang vui mừng vì ánh mắt của mình không tệ.
Dược liệu người này có thể không hiểu nhiều, nhưng đào tạo một thời gian là được, với lại chủ yếu là chân chạy vặt, nên không cần thiết lắm.
"Này tiểu ca, ngươi tên gì vậy? Ta tên Hoa Nhi, là nha hoàng của tiểu thư." Hoa Nhi nháy mắt hỏi thăm.
Vị tiểu thư kia đương nhiên không có ngăn cản, muốn nghe một chút thông tin của hắn, bởi vậy Trần Vũ cũng đáp lời: "Ta họ Trần tên Vũ, là người Vân Sơn Trấn, nằm ở phía nam Trấn Nam Quốc."
Trần Vũ không chút giấu giếm, thật ra toàn bộ thông tin của hắn đã được chú thích rõ ràng, hơn nữa không có tờ giấy chứng minh thân phận kia, mười phần chẳng ai dám nhận hắn.
"Thì ra tiểu ca là Trần Vũ, vậy sau này Hoa Nhi gọi một tiếng Trần tiểu ca có được không?" Hoa Nhi cười hí hửng hỏi.
"Đương nhiên là được rồi!" Trần Vũ không thể không gật đầu đáp ứng.
Yến tiểu thư nhìn lên bầu trời, thầm ước tính thời gian rồi nói: "Trời cũng khuya rồi, chúng ta nên trở về thôi!"
Trên đường trở về Thiên Hòa Y Quán, Hoa Nhi hỏi rất nhiều về khu vực phía nam, Trần Vũ chỉ đành tùy tiện nói lung tung cho nha đầu này bớt lải nhải lại.
Thiên Hòa Y Quán nằm gần phủ đệ của Cửu Vương Hầu, ba người đi một lúc đã tới nơi.
Y quán này nằm ở mặt tiền, cửa hiệu vô cùng lớn, quả nhiên mấy lời vừa rồi của Hoa Nhi không phải nói điêu.
Nhìn bốn chữ "Thiên Hòa Y Quán" bằng vàng trên tấm biển, Trần Vũ nhớ đến y quán lúc trước của mình.
Y quán của sư phụ hắn mộc mạc đơn sơ bao nhiêu, y quán ở đây ở đây lại khí phách bấy nhiêu.
"Tiểu thư!" Hai tên thị vệ bước tới chào hỏi, nàng chỉ gật đầu rồi bước vào, ánh mắt cũng không nhìn lại lần nào.
Mấy tên thị vệ này, ai cũng có khí tức trầm ổn trên người, Trần Vũ không muốn vừa tới đã làm người khác ghét, nên cũng hành lễ với hai tên kia.
Thế nhân có câu: "Nhập gia phải biết tùy tục"
Hắn cũng vậy, ở dưới mái hiên của người khác không nên thất lễ, tốt nhất cứ làm một người bình thường như bao người khác.
Hai tên thị vệ đương nhiên rất thích thái độ của tên tiểu tử này, cũng nhẹ gật đầu rồi mời vào, cũng không có ý tứ khinh thường gì cả.
Người được đại tiểu thư dẫn về, sao bọn họ có thể đàm luận bậy bạ được chứ.
Vừa bước vào y đường, Trần Vũ đã ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc, khiến tinh thần tư thái vô cùng.
Trong này không gian không nhỏ, dài rộng chừng một mẫu, có tới mấy chục gian phòng khác nhau để xem bệnh, không hổ là y quán đứng thứ hai trong kinh thành.
"Trần tiểu ca, ngươi ở đây để ta đi thông báo một chút!" Hoa Nhi quay lại nói với hắn, sau đó cùng tiểu thư đi ra phía sau y đường.
Trần Vũ nhẹ gật đầu, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống chờ đợi.