Trần Vũ kiểm tra khu vực lúc trước, vết tích nào nên xóa thì xóa, vết tích nào nên chừa thì chừa.
Không tới một canh giờ, hắn đã dọn sạch mọi thứ liên quan, chung quanh chỉ còn vài vết tích do hắn cố ý để lại.
Kiểm tra kỹ lại lần nữa, khi xác định không có gì ngoài ý muốn, Trần Vũ mới an tâm phần nào.
Sự tình về chiếc hộp kia không phải tầm thường, tốt nhất nên cẩn thận một chút vẫn hơn.
Thậm chí, Trần Vũ còn dự định đi chỗ khác kiến tạo động phủ cho an toàn, tránh sự tình đối phương tìm tới tận cửa.
Tuy nói hắn đã xóa hết vết tích liên quan, nhưng ai chắc sẽ không để lộ ra chút phong phanh nào chứ?
Hơn nữa, không chừng người của Âm Sát Tông có thủ đoạn tra xét mà hắn không biết cũng nên.
Nói gì thì nói, đối đầu mới một thế lực cường đại bên tà phái, hắn phải cẩn thận một chút, bằng không thù không trả được còn mất luôn cái mạng nhỏ.
Nghĩ như vậy, Trần Vũ không dám chậm trễ thêm nữa, càng chờ lâu, biến cố càng dễ phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Hắn chui vào động phủ thu thập một phen, trước khi rời khỏi, Trần Vũ sử dụng tờ Truyền Âm Phù mà Vương Tông Thiên đưa cho mình.
Đợi Truyền Âm Phù kích phát, Trần Vũ nói vào đó vài câu ngắn gọn, rồi phóng thích linh phù lên không trung.
Linh phù hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng biến mất ở đường chân trời, cấp tốc phóng tới chỗ Vương Tông Thiên.
Hắn tính toán một chút, vội vàng vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh, gấp rút hấp thu toàn bộ linh khí ở xung quanh.
Nơi này không thể ở lại, bởi vậy hắn sẽ không e ngại mà hấp thu hết toàn bộ thiên địa linh khí.
Làm xong đâu đấy, Trần Vũ suy nghĩ một lát, dùng tốc độ nhanh nhất trở về căn nhà hoang lúc mới vào An Châu.
Có điều, hắn vừa dọn đồ rời khỏi động phủ chưa được ba ngày, trên bầu trời có một đám mây đen chứa đầy âm sát chi khí bay tới.
Từ trên đám mây đen phóng xuống hai người, dẫn đầu là trung niên nam tử, đi theo sau lưng là thiếu niên chừng mười chín hai mươi tuổi.
Trên y phục hai người bọn họ đều có thêu chữ "Âm Sát", hiển nhiên là người của Âm Sát Tông đến đây điều tra.
Bất quá, bọn hắn không phải vì đệ tử chết mà đến đây, mà đến vì chiếc hộp Trần Vũ lấy được trên người đám đệ tử kia.
Rõ ràng, sáu tên đệ tử Âm Sát Tông lúc trước được giao nhiệm vụ đi tìm kiếm chiếc hộp thần bí.
Nhưng mà thời hạn trở về đã qua mấy ngày mà không thấy bọn hắn về, nên trưởng lão mới ra ngoài điều tra một chút.
Trung niên trưởng lão Âm Sát Tông thả thần thức ra ngoài, phạm vi trăm trượng nhanh chóng xuất hiện rõ ràng trong mắt đối phương.
Rất nhanh, vị trưởng lão này liền nhìn thấy động phủ trước kia của Trần Vũ, làm hắn "ồ" lên một tiếng.
Trung niên trưởng lão hạ xuống mặt đất, cánh tay phất lên, cửa động phủ liền vỡ nát thành nhiều mảnh.
Gã đệ tử cũng ngạc nhiên, không ngờ nơi khỉ ho cò gáy này còn che giấu động phủ tiên nhân.
Thiếu niên đi theo trưởng lão vào trong tra xét, tuy nhiên bên trong đã sớm trống rỗng, không còn thứ gì để điều tra.
Chuyện này đã sớm nằm trong dự tính của trưởng lão Âm Sát Tông, bọn hắn chỉ là vào để tìm vận may mà thôi.
Phát hiện bên trong không có gì đáng chú ý, cả hai rời khỏi động phủ, lần nữa điều tra khu vực xung quanh.
Bởi vì thông qua trận pháp đặc thù của tông môn, vị trưởng lão này thấy nơi sáu tên đệ tử hạ lạc là ở đây.
Gã đệ tử đi theo phía sau không phát hiện gì nhiều, chỉ thấy mấy cái hố hoặc vết tích của âm sát chi khí trên thân cây, còn lại chẳng tìm được thứ gì.
Trung niên trưởng lão không ngừng cau mày, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, không ngờ đến một chút thi thể cũng không tìm được.
Trong đầu trung niên trưởng lão liền nghĩ tới người của tông môn đại phái, thông thường chỉ có bọn họ mới làm sạch sẽ đến vậy.
"Thủ đoạn không tệ, hơn nữa còn biết dọn dẹp sạch sẽ, cũng không biết người này đến từ tông môn đại phái nào đây?"
Trung niên trưởng lão trầm mặc hồi lâu, nếu hắn biết người giết toàn bộ đệ tử là một gã tu sĩ Ngưng Khí tầng tám, nhất định sẽ ngạc nhiên đến trợn trừng hai mắt.
Tuy nhiên trung niên trưởng lão không phải kẻ ngu, đây chỉ là phán đoán sơ khai chứ không loại trừ khả năng có kẻ cố ý vu oan giá họa.
"Trưởng lão, vật kia tính thế nào? Không lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy?" Gã đệ tử đi phía sau nhíu mày, ôm quyền cung kính hỏi.
"Việc này không gấp, cứ cho người tìm những cái khác, chúng ta trở về tông môn một chút." Trung niên trưởng lão lắc đầu, khóe miệng đột nhiên cười lạnh.
"Vâng, trưởng lão!" Gã đệ tử đi phía sau ôm quyền, thành thành thật thật theo sau trung niên nam tử.
Chỉ là vừa đi được một lúc, trung niên nam tử lại trở về, dùng thần thức cường đại kiểm tra lần nữa.
Tuy nhiên vẫn như trước, xung quanh không có một chút tiếng động nào, dường như người đã rời khỏi nơi này từ sớm.
Hai người đành buồn bực rời đi, không nhanh không chậm hướng về phía phân đà Âm Sát Tông.
Tình cảnh vừa rồi Trần Vũ đã sớm dự tính tới, hiện tại hắn đang ngồi trong nhà thưởng thức trà thơm, thỉnh thoảng lại ngồi nghiên cứu khôi lỗi.
.
.
Cùng lúc này, tại trạch viện của Vương thị.
Nhận được đạo Truyền Âm Phù của Trần Vũ, Vương Tông Thiên gọi gia chủ cùng những người khác bắt đầu nghị luận.
Trần Vũ không nói gì nhiều, chỉ kêu bọn họ tranh thủ tới chỗ hắn có chút việc, ngoài ra còn kêu Vương thị nên cẩn thận.
Cao tầng Vương thị nghe xong thì trầm mặc nửa ngày, người nào cũng chạy theo suy nghĩ của mình.
Vương Tông Hải trầm tư, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới thở dài, nói:
"Gia chủ, thời gian này chúng ta nên co rút lại một chút, tránh cho toàn tộc gặp phải họa sát thân."
Những người khác nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, mặc dù đã có lệnh nghiêm, nhưng nếu không cẩn thận vẫn có nguy cơ diệt tộc.
"Cái này Tông Hải trưởng lão yên tâm, ta đã cho tộc nhân hạn chế ra ngoài khi không cần thiết.
Nếu có ra ngoài, cũng phải ngụy trang thật kỹ để tránh liên lụy gia tộc, tuy không nắm chắc mười phần, nhưng cũng có năm phần cam đoan."
Gia chủ Vương Lạc Khung gật đầu trịnh trọng, chuyện quan trọng này hắn nào dám lơ là.
Trưởng lão Vương Tông Thiên nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi:
"Về phần Nguyên Tử tiền bối, các ngươi dự tính thế nào?"
"Đi, đương nhiên phải đi rồi! Có Nguyên Tử tiền bối trợ giúp, chúng ta có thể an tâm hơn một chút."
Gia chủ Vương Lạc Khung cùng Vương Tông Hải đồng loạt lên tiếng, hiển nhiên cũng nhìn ra tình huống hiện giờ.
.
.
Làm xong mấy thứ cần thiết, Trần Vũ ngồi trong nhà yên tâm chờ đợi, không tới mười ngày sau, đám người Vương thị lặng lẽ chạy tới.
Trần Vũ dùng Dịch Dung Đan biến thành Quy Nguyên Tử, sau đó nói đến một chút sự tình quan trọng.
Hắn chính là đang nhắc nhở khoảng thời gian này, Vương thị không nên xông xáo bên ngoài, tránh cho họa ngập đầu.
Gia chủ Vương Lạc Khung cũng biết tình huống nguy hiểm thế nào, đương nhiên không dám qua loa, gật đầu như gà mổ thóc.
Dặn dò xong, Trần Vũ kêu năm ngày sau cùng hắn tiến vào Địa Uyên Thành làm một số chuyện.
Đương nhiên Vương Lạc Khung không dám từ chối, sau đó dẫn mấy vị trưởng lão lặng lẽ trở về nơi cư trú mới, sau đó nhất nhất căn dặn tộc nhân.
Thời điểm Vương Lạc Khung vừa rời khỏi, phía trên cành cây đột nhiên vang lên âm thanh dễ nghe của nữ tử:
"Ta nên gọi ngươi là Trần Vũ, hay là Quy Nguyên Tử đây?"
Nghe âm thanh quen thuộc này, trái tim của hắn hơi nhảy lên một chút, ánh mắt nhìn lên phía trên.