Thiên Đạo Phi Tiên


Trần Vũ cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, hắn mở to hai mắt, theo bản năng sờ lên mi tâm của mình.

"Ấn ký? Lại xuất hiện rồi sao? Ài! cái gì nên đến cũng phải đến! " Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, nhẹ thở dài một hơi.

Tiếp đó Trần Vũ đình chỉ quá trình tu luyện, ngồi xếp bằng trên giường, âm thầm chờ đợi.

Từng tia huyết sắc từ trên trời chiếu xuống, chúng như có linh tính, tự động tìm đến ấn ký trên mi tâm.

Chỉ có điều, trong lúc chờ đợi hắn phát hiện tu vi của mình không biến mất, thậm chí còn tăng lên một mảng nhỏ.

Không để Trần Vũ đợi lâu, thức hải truyền ra tiếng chuông trầm đục, âm thanh nhanh chóng vang vọng khắp nơi.

Hắc Tháp dần dần tản ra ánh sáng nhè nhẹ, toàn bộ chiếc chuông màu đen xung Hắc Tháp bắt đầu rung động.

Sự rung động này càng lúc càng mãnh liệt, đến một lúc nhất định, hai con hắc long đột nhiên rời khỏi phiến đại môn, lượn lờ uốn lượn quanh Hắc Tháp hai ba vòng, sau đó gầm lớn một tiếng.

Hai tiếng long ngâm truyền tới, lấy Trần Vũ làm trung tâm, phạm vi mười trượng xung quanh đều cảm nhận được khí tức khủng bố.

Cũng may địa phương của Trần Vũ cách xa chỗ người khác, cho nên không ai phát hiện sự bất thường.

Tiếng long ngâm vừa dứt, cổ khí tức đáng sợ kia lập tức tiêu tán, hai con hắc long cũng theo đó mà trở về phiến đại môn.

Thời điểm hắc long đã nằm yên trên phiến đại môn, Hắc Tháp đột ngột tản mát ra một cổ lực lượng không gì cản nổi.

Trong sát na này, Trần Vũ thấy trời đất quay cuồng, sau đó phát hiện mình đã xuất hiện trong không gian màu xám đầy quen thuộc.


Bốn phía xung quanh vẫn như trước kia, vẫn là bốn bức tường bằng sương vụ, diện tích nhìn thấy chỉ vỏn vẹn có năm thước vuông.

Thấy mình lại vào không gian này, những cảnh tượng trước kia lập tức ùa về, để cho hắn không lạnh mà rung.

Khi đó bị nhốt hơn một tháng mới được thả ra ngoài, chẳng biết lần này sẽ bị nhốt bao lâu nữa.

"Không gian Hắc Tháp? Chẳng lẽ lại phải dùng thọ nguyên để đổi lấy tự do?" Trần Vũ ngưng trọng, mặt lộ vẻ ngờ nghệch, trong lòng tràn đầy tư vị chua xót.

Có điều, còn chưa để Trần Vũ suy nghĩ, khí linh của Hắc Tháp đã lặng yên xuất hiện trước mặt hắn.

— QUẢNG CÁO —
"Tiểu Tháp!" Trần Vũ miễn cưỡng nặng ra nụ cười: "Đã lâu không gặp!"
"Chủ nhân, đã lâu không gặp!"
Thân ảnh Tiểu Tháp chấn động, trong đầu Trần Vũ lập tức vang lên âm thanh trầm đục.

Nghe âm thanh này, Trần Vũ hoài tưởng không thôi, nhưng nhớ tới hai chữ "chủ nhân", tâm tình trở nên trầm lặng.

Cái này là đùa hay sao? Chủ nhân? Chủ nhân gì mà bị hành hạ còn hơn tù nhân?
Trần Vũ không dám tin, bị hố một lần hắn đã có đề phòng, chắc lần này lại muốn dụ hắn dùng thứ gì đó để trao đổi.

Nghĩ vậy, Trần Vũ thầm gật đầu, theo hắn thì nhất định là vậy, tám chín phần không thể sai được.

Trước kia có lẽ hắn sẽ tin lời Tiểu Tháp, nhưng mang tiếng "chủ nhân" mà sém chút chết vì hao hết thọ nguyên, cái danh này hắn gánh không nổi.

"Đạo trời có được tất có mất, muốn ta nhận ngươi làm chủ bắt buộc phải đánh đổi bằng thọ nguyên.

Đó cũng chính là một loại khảo nghiệm tâm tình, mà hiện tại ngươi đã đủ tư cách, còn gì phải lo lắng như thế?" Tiểu Tháp chậm rãi giải thích.

Mặc dù đã sớm biết nhưng Trần Vũ vẫn hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì Tiểu Tháp thật sự đọc được suy nghĩ của hắn.

Càng nghĩ Trần Vũ càng thấy cái tháp đen thui này quá mức tà môn.

Không những đọc được suy nghĩ của người khác, mà còn ngăn chặn được sự điều tra của cường giả.

Trên hết là thứ này còn sinh ra linh trí, trí tuệ không hề thua kém nhân loại, đây còn là đồ vật bình thường hay sao?
Tuy lấy được lợi ích từ Hắc Tháp, tựu như Hỗn Độn Thiên Kinh chẳng hạn.

Nhưng có gì chứng minh tương lai nó không làm giống như trước kia?
Càng nghĩ Trần Vũ càng bất an, hiện giờ hắn đang đứng giữa ranh giới muốn và không.

"Cái gì mà tà vật? Cái gì tà môn? Chủ nhân đừng suy nghĩ lung tung nữa, ta không phải mấy thứ đó đâu.

" — QUẢNG CÁO —
Tiểu Tháp thấy Trần Vũ suy diễn quá mức bừa bãi, lập tức lên tiếng phản bát.

Tà vật? Nói đùa hay sao? Nói thật, cho dù tà vật gặp nó cũng phải vắt chân lên cổ mà chạy.


Đường đường là tồn tại không thể suy diễn, vậy mà bị chủ nhân của mình khinh thường, nó không tức giận mới là lạ.

"Quả nhiên đọc được suy nghĩ của ta?!" Trần Vũ kinh nghi bất định, hắn cẩn thận hỏi: "Nếu hiểu được tâm ý của ta, vậy ngươi có cách nào giúp ta an tâm hơn không?"
Lời nói Trần Vũ vừa dứt, không gian chung quanh chợt im lặng, Tiểu Tháp cứ đung đưa trước mặt hắn.

Dường như nó đang suy nghĩ chuyện gì đó, ánh sáng bao bọc xung quanh lấp lóe liên tục.

Trần Vũ lặng lẽ chờ đợi, tuy hỏi như vậy, nhưng hắn không dám trông mong quá nhiều.

"Cách không phải không có, chủ nhân thử dùng thần niệm tiến vào chỗ sâu nhất của thức hải, khi đó tự nhiên sẽ hiểu rõ.

" Tiểu Tháp nhẹ lắc lư.

Trần Vũ đưa mắt nhìn Tiểu Tháp thật lâu, dường như muốn tìm được chút sơ hở từ nó.

Tuy nhiên Tiểu Tháp không có chút phản ứng nào, hắn muốn nhìn cứ nhìn, còn Tiểu Tháp vẫn lắc lư trong không trung.

Một lúc lâu Trần Vũ mới thu lại tầm mắt, hắn bắt đầu làm theo lời Tiểu Tháp.

Thần niệm chìm vào thức hải, sau đó chậm rãi tiến sâu vào không gian thần bí.

Trần Vũ lặng lẽ phi hành về phía trước, hai canh giờ sau hắn rốt cuộc đụng phải bức màn sương vụ mờ ảo.

"Cái này?!" Trần Vũ hơi trầm tư, nhưng rất nhanh đã làm ra lựa chọn cuối cùng.

Dù sao đây cũng là không gian thức hải của hắn, có gì phải sợ chứ?
Nghĩ vậy, Trần Vũ lập tức đưa tay chạm vào bức màn sương vụ.

Thời điểm chạm vào sương vụ, đám sương vụ tựa như có sinh mệnh, nó phóng ra vô số súc tua hắc ám, đem hắn kéo vào trong.

— QUẢNG CÁO —
Đợi thần niệm của hắn hoàn toàn bị kéo vào trong, Trần Vũ bất chợt phát hiện một cái huyết sắc ấn ký.


Tuy đứng cách huyết sắc ấn ký một đoạn khá xa, hắn lại cảm nhận được một cổ lực lượng vô cùng quen thuộc.

Thời điểm chạm vào huyết sắc ấn ký, Trần Vũ lập tức cảm nhận được cảm giác huyết nhục tương liên.

Cảm giác này tương tự thời điểm hắn chạm vào Hắc Tháp, tất cả đều như cốt nhục của hắn.

Trần Vũ nhẹ nhắm mắt, tựu hồ lúc này đang nghĩ tới chuyện nào đó, hồi lâu hắn mới thở ra một hơi.

Quả nhiên như lời Tiểu Tháp, sâu trong thức hải thật sự có khế ước ràng buộc hai bên.

Mặc dù bản thân không rõ ràng lắm, nhưng hắn biết khế ước này có sự tương đồng và lấy hắn làm chủ.

Tuy mang tiếng "chủ nhân", nhưng hắn lại không thể sai khiến Hắc Tháp quá nhiều, mà phải đối xử với nó như một người bằng hữu.

Hiện tại Trần Vũ không phát hiện điểm bất thường nào, chí ít Hắc Tháp sẽ không hại hắn.

Bởi vì đó là khế ước cộng sinh, hai bên không thể tổn hại lẫn nhau, bằng không đều bị hủy diệt.

Chính vì vậy, hiện tại hắn có thể tin tưởng Hắc Tháp, tuy không dám chắc mười phần, nhưng sáu bảy thành thì không phải không thể.

Trầm tư trong phút chốc, Trần Vũ thu hồi thần niệm, nhanh chóng trở lại thực tại.

Hắn nhìn Tiểu Tháp thật sâu, hồi lâu mới lên tiếng:
"Ta có thể tin ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại tiến vào cơ thể của ta? Mục đích của ngươi là gì? Công dụng của chiếc tháp này dùng để làm gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận