Thiên Đạo Phi Tiên


Cũng nhờ có Hỗn Độn Thiên Kinh, Trần Vũ mới được như ngày hôm nay, vì vậy hắn rất biết ơn Hắc Tháp.

Tuy nói bản thân may mắn hơn người khác một chút, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà trở nên cuồng vọng.

Trên thế gian này có bao nhiêu điều thần kỳ? Có bao nhiêu người gặp được cơ duyên thay đổi cuộc đời?
Vấn đề này Trần Vũ không rõ lắm, nhưng hắn biết mình chỉ là một phần nhỏ trong số đó mà thôi.

Chính vì vậy bản thân phải thật khiêm tốn, có như vậy mới có thể sinh tồn lâu dài trong môi trường như thế này.

Bằng không, sẽ chẳng thể biết mình chết lúc nào, khi đó đến hai chữ chữ "hối hận" cũng không có tư cách thổn thức.

Trần Vũ không ngừng suy nghĩ miên man, mà cùng lúc này, bên trong Hắc Tháp đã có sự chuyển biến nghiên trời lệch đất.

Không gian tầng một của Hắc Tháp bắt đầu chuyển động, bốn bức tường sương vụ màu xám ở bốn phía bắt đầu lui ra xa.

Ban đầu, không gian trong tầng một chỉ có ba mươi dặm, nhưng hiện tại diện tích đang không ngừng tăng lên.

Ba mươi dặm, ba mươi lăm dặm, bốn mươi dặm, năm mươi dặm, năm mươi lăm dặm,!
Diện tích trong tầng một không một tiếng động mà tăng lên, đến khi đạt đến con số sáu mươi dặm thì mới chịu dừng lại.

Thân là chủ nhân của Hắc Tháp, Trần Vũ tự nhiên biết rõ sự thay đổi của không gian bên trong.

Bất quá, hắn cũng không có gì bất ngờ, dù sao cũng được Tiểu Tháp cho biết từ trước.

Không gian ba mươi dặm ban đầu đã dư để chứa đồ, hiện tại tăng lên thành sáu mươi dặm, Trần Vũ cũng không biết để làm gì.

Đợi khi hắn đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, nói không chừng lên đến năm trăm dặm cũng không phải nói chơi.

Nhưng nếu tương lai có cơ hội, nói không chừng hắn sẽ xây một cái gia viên bên trong tháp để làm nơi nghỉ ngơi.

Chỉ có điều, chuyện này còn rất xa xôi, với thực lực hiện tại có lẽ rất khó làm được chuyện này.

Suy nghĩ mông lung một lúc, Trần Vũ nhẹ lắc đầu một cái, khiến bản thân nhanh chóng trở lại thực tại.

Hiện giờ tâm tình của hắn rất tốt, tựa như xuân xanh tràn ngập tiếng chim hót, trong lòng không có một chút buồn phiền nào.

Con đường tương lai của bản thân ra sau, nên làm như thế nào cũng đã được hắn nghĩ tới, còn lại chỉ là thời gian mà thôi.

Bây giờ hắn rất chờ mong, đợi thêm ít ngày nữa ra ngoài, hắn sẽ từ từ thực hiện kế hoạch của mình.

Nhẹ thở ra một hơi, Trần Vũ ngẩn đầu nhìn lại xung quanh một lượt.

Hiện tại ma khí trong động phủ vẫn còn rất nhiều, mà quá trình củng cố tu vi cũng không cần quá nhiều như thế.

Huống chi thời gian rời khỏi bí cảnh đã sắp đến, không còn lại quá nhiều thời gian cho hắn tu luyện.

Nghĩ như vậy, Trần Vũ bắt đầu câu thông với Hắc Tháp: "Tiểu Tháp, ngươi có thể gia tăng tốc độ hấp thu ma khí không?"
"Không thành vấn đề! Như chủ nhân muốn!" Tiểu Tháp nhận được mệnh lệnh của hắn lập tức vang lên ong ong.

Tiếp đó, ngay trong thức hải, hai con hắc long nằm trên phiến đại môn đột nhiên mở mắt.

Chúng há to cái miệng lớn, một luồng hấp lực cực kỳ kinh khủng lập tức xuất hiện xung quanh người hắn.

Lấy hắn làm trung tâm, ma khí ở bốn phương tám hướng tựa như nước chảy về nguồn.

Ma khí quán nhập vào cơ thể Trần Vũ với tốc độ cực nhanh, chúng đều bị cái miệng lớn của hai con hắc long nuốt vào.

Sau đó, bên trong tầng một của Hắc Tháp lại có thêm rất nhiều ma khí được tích trữ tại khu vực đã được định trước.

Nhìn tốc độ hấp thu ma khí của Hắc Tháp, Trần Vũ không khỏi kinh ngạc.

Tốc độ này so với lúc hắn tu luyện còn nhanh hơn gấp mười lần, thậm chí nó còn đang tăng lên chứ không dừng lại.

Có điều, tốc độ hấp thu của Hắc Tháp vượt xa tưởng tượng của hắn, đến mức trên đầu đã xuất hiện một cơn lốc xoáy chứa đầy ma khí.

Mà với tốc độ hấp thu ma khí nhanh như thế, ma khí ở xung quanh mười dặm đang nhanh chóng tiêu tán.

Trần Vũ cũng không rảnh rỗi, hắn lợi dụng lượng ma khí ít ỏi còn lại để tiến hành rèn luyện tầng thứ chín.

Trong lúc tu luyện, động tĩnh của Hắc Tháp gây ra quá lớn, khiến cho rất nhiều yêu thú chú ý tới.

Bên trên mặt đất đã có vô số Hắc Âm Thử, Bạch Cốt Hạt và Âm Ma Điểu đến thăm dò.

Lần này bọn chúng không có đánh nhau mà đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xuống hồ nước trước mặt.

Trên mặt nước vẫn xuất hiện hàn khí nghi ngút, chỉ có điều là ma khí đang nhao nhao chui xuống đó, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.

Điều này khiến đám yêu thú nghi hoặc lại càng nghi hoặc, bất quá bọn chúng chưa vội hành động.

Mặc dù linh trí của bọn chúng không quá cao, nhưng thừa sức biết bên dưới mặt đất đã xảy ra chuyện gì đó.

Bất quá, bọn chúng không biết khi xuống dưới sẽ gặp hiểm cảnh hay là thiên tài địa bảo xuất thế, cho nên mới lưỡng lự như thế.

Đại diện đầu đàn của mỗi bên tiến lên kiêu "chi chi nha nha", tựa như bọn chúng đang thảo luận cái gì đó.

Bạch Cốt Hạt cùng Âm Ma Điểu không thể đào đất, nên bọn chúng dùng ánh mắt chờ mong nhìn sang Hắc Âm Thử.

Sau một lúc, con Hắc Âm Thử đầu đàn rốt cuộc trở lại tộc đàng của mình, nó nhìn về phía hồ nước kêu lớn một tiếng.

Toàn bộ mấy ngàn đầu Hắc Âm Thử lập tức kêu lên ầm trời, tiếp đó bọn chúng như bị kích động, điên cuồng đào sâu xuống lòng đất.

Ngồi tu luyện bên dưới lòng đất, Trần Vũ tự nhiên nghe được âm thanh vọng xuống vô cùng rõ ràng.

Hắn nhẹ thở ra một hơi, xem ra vẫn không thể tránh khỏi một màn này, bất quá hắn không vội hành động mà vẫn ngồi tu luyện như bình thường.

Dù sao cái động phủ dưới lòng đất này cũng rất sâu, bọn chúng muốn đào tới cũng cần một ít thời gian.

Huống chi vách hang động đã được linh phù gia cố, muốn đào thông tới đây hẳn không phải chuyện dễ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, vi hạt thứ 2503 đã bắt đầu phát sáng, tu vi của Trần Vũ cũng theo đó mà gia tăng mà vững chắc.

Cho tới khi vi hạt thứ 2505 được kích phát hoàn toàn, đây cũng là lúc ma khí ở phương viên hai mươi dặm đã triệt để biến mất.

Thấy không thể ngồi tu luyện được nữa, Trần Vũ ra hiệu cho Hắc Tháp ngừng quá trình hấp thu lại.

Hắn thả thần thức vào tầng một kiểm tra, hiện tại ma khí đã bị dồn lại một khu vực rộng hơn một dặm.

Ma khí trong đó vô cùng nồng đậm, đến mức hóa thành sương vụ màu đen chứ không phải dạng khí nữa.

Trần Vũ âm thầm gật đầu, có số ma khí này đủ cho hắn tu luyện một đoạn thời gian rồi.

Tiếp đến, Trần Vũ đưa tay thu lại mấy tấm linh phù ở vách động phủ, đồng thời thi triển Độn Thuật để rời khỏi nơi này.

Đợi khi đám Hắc Âm Thử đào tới nơi đây, trước mặt bọn chúng chỉ còn lại một cái hang trống rỗng.

Cùng lúc đó, Trần Vũ đã xuất hiện trên mặt đất, âm thầm tiến về trung tâm bí cảnh để thăm dò.

Trên đường đi, Trần Vũ gặp một ít yêu thú nhưng đều bị hắn giết chết trong nháy mắt, căn bản không thể làm nên sóng gió gì.

Một đường này hắn luôn tìm cách tránh xa Bạch Cốt Thụ, một bên quan sát địa đồ phán đoán.

Theo tốc độ hiện tại, có lẽ cần thêm bảy tám ngày mới có thể tới được Côn Sơn Phái.

Nhưng hắn không gấp, ít ra cũng nên để mấy tên Trúc Cơ Kỳ kia đi mở đường trước.

Nếu có nguy hiểm hắn sẽ kịp thời phản ứng, còn có bảo vật thì Trần Vũ cũng không trông mong quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui