Nhìn bình dược dịch bị vỡ, Trần Vũ đành thở dài, vỡ thì cũng vỡ rồi, nghĩ thêm cũng chẳng giúp ích được gì.
Trần Vũ nhặt lấy chiếc bình màu lam còn lại, sau đó thoa dược dịch lên cánh tay phải, rồi bôi lên những nơi bị thương khác.
Sau khi thoa thuốc lên vết thương, bình dược dịch chỉ còn lại một phần ba, Trần Vũ đành ngậm ngùi đậy nắp đem cất, phòng hờ tương lai còn có lúc dùng tới.
"Xem ra mệnh ta vẫn chưa tận, nếu không phải lúc ngồi quan sát Thất Huyền Cốc phát hiện bên dưới có nhiều dây leo, chắc giờ đã đi đời nhà ma rồi!" Trần Vũ không khỏi cảm khái, âm thầm cảm thấy may mắn.
Nhìn lại vết thương trên người một lượt, Trần Vũ biết lần này không nghỉ ngơi một ngày thì không thể đứng dậy nổi.
Bất quá, nghĩ tới cảnh có chuyện nguy hiểm phát sinh ngay thời điểm này, Trần Vũ không khỏi rùng mình một cái.
Với bộ dạng hiện tại, hắn còn chạy đi đâu được nữa.
Với lại hắn cũng không biết bên dưới sơn cốc có thứ gì, nếu tiếp tục nhảy xuống, chắc chắn chỉ có con đường chết.
Vận may cũng có lúc phải dùng hết, Trần Vũ không muốn mình vướng phải những phiền toái không đáng có, trong lòng thầm cầu nguyện.
Hắn không biết sắp tới mình sẽ đụng phải chuyện gì, cho nên tốt nhất là cố gắng an tĩnh dưỡng thương.
Trần Vũ lấy túi vải lót xuống mặt đất, ngã người nằm xuống nghỉ ngơi, đôi mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại.
Không biết trải qua bao lâu, đến chiều ngày hôm sau, khi mặt trời vừa khuất núi, Trần Vũ mới dần dần tỉnh lại.
Điều đầu tiên hắn cảm nhận được, đó là cánh tay phải đã không còn sưng to như trước, cảm giác đau nhức khắp người đã thuyên giảm rất nhiều.
Cũng may những vết thương kia chỉ là ngoài da, không quá nghiêm trọng, nếu không chỉ sợ phải nghỉ ngơi thêm một thời gian dài.
Trần Vũ gượng người đứng dậy, lắc mình vài cái khiến xương cốt vang lên răng rắc, làm cho cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
"Dược lực quả nhiên rất tốt, không uổng công ta bỏ ra nhiều tiền như vậy để phối chế.
" Trần Vũ tấm tắc khen độ hiệu quả của dược lực.
Sau một hồi vận động, cơ thể đã trơn tru rất nhiều, cảm giác đau nhức đã không còn làm hắn khó chịu.
Lúc này Trần Vũ mới lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi đi xung quanh hang động một vòng, xem thử có thứ gì tận dụng được không.
Hang động này không lớn lắm, Trần Vũ chỉ cần thời gian một chén trà liền nắm hết tình huống nơi đây.
Căn bản, cái hang động này hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ dây leo và lá cây thì không còn gì khác.
Có điều, ngay tận cùng của hang động, hắn phát hiện có một cái khe nứt khá lớn, nhưng không gian trong khe nứt tối đen như mực, căn bản không thể nhìn thấy gì.
Bất quá, có chút đáng tiếc!
Vết nứt tuy khá lớn, nhưng hắn không cách nào chen vào trong, sau một phen công phu, Trần Vũ đành buông tay, dù sao thì thứ hắn cần tìm ở đây lại không có.
Lại nói, hắn ở đây nhiều ngày cũng không sao, lương khô mang trên người vẫn còn cầm cự ít ngày, nhưng không có nước uống thì lại là chuyện khác.
Mặc dù hồ lô vẫn còn chút nước, nhưng bấy nhiêu quả thật không đủ, bởi vậy hắn phải mau chóng tìm cách ứng phó.
Hắn đã cẩn thận dò xét vách đá xung quanh, thậm chí còn áp tai vào vách đá nghe ngóng.
Nhưng hết thẩy vết tích của nguồn nước đều không có xuất hiện, điều này làm cho tâm tình Trần Vũ có chút buồn bực.
Nếu cứ tiếp tục thế này, không quá ba ngày, hắn chắc chắn sẽ chết vì khát nước, đây không phải loại chuyện dễ chịu gì.
Trần Vũ trầm mặc hồi lâu, trong đầu không biết đang nghĩ gì, chỉ là lúc này dưới lòng bàn chân bỗng vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Sau đó lòng bàn chân đột nhiên mát lạnh, dường như có thứ cực kỳ nhỏ bé nào đó vừa chui vào trong cơ thể.
"Chuyện gì?!" Trần Vũ cực kỳ sợ hãi, hai tay vội vàng cởi phăng chiếc giày, chỉ thấy đế giày vẫn còn nguyên vẹn, không chút vết rách.
Trần Vũ cẩn thận kiểm tra bùn đất xung quanh, cho dù là một chút dấu hiệu cũng không bỏ qua.
Nhưng sau thời gian một chén trà, một chút dấu hiệu khả nghi cũng không có.
Trong phút chốc, Trần Vũ đã tra xét tất cả mọi nơi một lượt, trong cơ thể hay xung quanh đều không có lộ ra nửa điểm bất thường.
"Chẳng lẽ, vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao?! Phải chăng đã có chút nhầm lẫn ở đây?" Sắc mặt Trần Vũ hiện lên vẻ lo lắng bất an, ánh mắt lại nhìn ra bốn phía một lượt.
Lúc này, Trần Vũ cảm thấy xung quanh dường như có một luồng khí tức quỷ dị khó nói nên lời, bất tri bất giác, sau lưng có chút phát lạnh.
Trần Vũ hung hăng dẫm mạnh cước chân một cái, phát hiện không có dị biến gì xảy ra, liền nhanh chóng tiến ra mép hang động, trèo lên cây bẻ một ít củi khô rồi đốt lửa.
Tiếng lửa cháy "phừng phực" vang lên, cảm giác ớn lạnh vừa rồi giảm đi trông thấy, cuối cùng Trần Vũ quẹt tay lên trán, lau đi đống mồ hôi, tự thì thào:
"Có lẽ do ta bị thương, thân thể còn suy yếu nên mới bị ảo giác như vậy.
Nếu không, cho dù có thứ gì chui vào cơ thể, ít nhất cũng phải để lại vết tích gì mới đúng.
Đằng này, ta đã tra xét lòng bàn chân rất nhiều lần, quả thật không có dấu vết xâm nhập, xem ra ta đã quá mức kinh nghi rồi!"
Trần Vũ không khỏi phóng mắt nhìn lại dấu chân in trên mặt đất chỗ vừa rồi, bất quá liền nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trải qua một phen trấn định, Trần Vũ lại rơi vào trầm tư, ánh mắt không ngừng nhìn về mấy chiếc lá bên ngoài hang động.
Hồi lâu sau, Trần Vũ thu lại tầm mắt, nhất thời khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy tự tin, thầm nói:
"Nơi này tuy là hiểm cảnh, nhưng ông trời quả thật không tuyệt đường người!"
Lúc này, những lo lắng bất an trong đầu đã tan biến từ lúc nào, hiện giờ hắn không cần lo lắng khi ở lại chỗ này.
Trần Vũ móc trong túi vải ra một cái bánh bao nát vụn, nhanh chóng ăn lấy ăn để, sau đó bước ra mép hang động nhìn tới nhìn lui một lúc, rồi hái mấy chục chiếc lá thật lớn.
Nhìn mỗi chiếc lá đều to hơn lòng bàn tay, Trần Vũ thầm gật đầu, sau đó dùng những chiếc lá vừa hái kết thành sáu cái phiễu.
Có điều mấy cái phiễu này hơi khác thường một chút, ngay đỉnh nhọn bên dưới lại không có lỗ hổng, đoán chừng có thể chứa đựng nước bên trong.
Kiểm tra lại mấy cái phiễu thêm một lần nữa, khi xác định không có khả năng rỉ nước, Trần Vũ âm thầm gật đầu, rồi đem sáu cái phiễu buộc gần miệng hang động.
Hắn muốn dựa vào sương mù để ngưng tụ nước, tính ra sáu cái phiễu cũng đủ cho hắn dùng trong thời gian ngắn.
Lúc này mặc dù không có buồn ngủ, nhưng hắn vẫn ép bản thân phải ngủ, có như vậy cơ thể mới mau chóng hồi phục.
Đêm trước, do bản thân quá mệt mỏi nên không có để ý gì nhiều, nhưng hôm nay lại khác.
Trong lúc ngủ, Trần Vũ phát hiện bên ngoài có tiếng gào rích như tiếng ma quỷ gào thét, khiến hắn giật mình ngồi bật dậy.
Có điều cho dù điều tra thế nào, cũng không biết được nguyên nhân, sau đó âm thanh liền biến mất không thấy dấu vết.
Thấy bản thân không thể làm gì hơn, Trần Vũ len lén ra ngoài lấy thêm một ít củi khôi, sau đó đem đống dây leo che kín miệng hang động.
Làm xong một lượt, lúc này Trần Vũ mới cảm thấy an tâm hơn một chút, sau đó cố gắng dựa lưng vào vách tường mà ngủ, nhưng tâm thần vẫn không dám buông lỏng.
Ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Trần Vũ đã thức dậy từ sớm, lần này quả nhiên không ngoài dự tính, mấy cái phiễu đều ngưng tụ được một nhúm nước tinh khiết.
Trần Vũ hài lòng lấy mấy cái phiễu lên, chậm rãi uống lấy, cảm giác mát lạnh chảy vào người làm hắn cảm thấy thoải mái không thôi.
Cứ như vậy, bốn ngày liên tiếp trôi qua, âm thanh quỷ dị lần trước không thấy xuất hiện nữa.
Mà lúc này khi trong người hắn không còn một chút lương khô, cũng là lúc thương thế đã khỏi sáu bảy phần.
Hôm nay đúng như dự tính, quả nhiên sương vụ đã tiêu tán rất nhiều, làm cho tầm nhìn rõ ràng hơn lúc trước.
Trần Vũ có phần do dự, sau đó thò đầu ra ngoài, phóng mắt nhìn về phía vực sâu.
Lúc trước nhìn xuống chỉ thấy sương vụ dày đặc, nhưng hôm nay đã thấy một mảng rừng cây rộng lớn, bao nga bát ngát.
Thậm chí còn loáng thoáng nghe được tiếng kêu của dã thú, ngoài ra còn cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt của hoa cỏ truyền tới.
"Mùi thơm của hoa cỏ?" Trần Vũ đầu tiên là kinh hỷ, nhưng sau đó ánh mắt trở nên âm trầm.
Như nghĩ tới điều gì đó, Trần Vũ lần nữa phóng mắt nhìn xuống phía dưới.
Trong tầm mắt dường như có một ít cây cối xanh tươi, điểm khác thì không rõ ràng, nhưng có thể đoán được, cái hang này cách mặt đất không còn xa lắm.
Phát hiện mặt đất cách hang động không cao lắm, trong đầu Trần Vũ rất nhanh đã hiện lên một kế hoạch hoàn hảo.
Lúc này thấy thời cơ đã tới, Trần Vũ cẩn thận, men theo dây leo trên vách đá từ từ bò xuống, không đến hai canh giờ liền đặt chân tới mặt đất.
Bây giờ trước mặt hắn là một cái sơn cốc bao la rộng lớn, trong sơn cốc là một đám đại thụ che trời, cây nào cây nấy, ít nhất phải có hai ba người ôm mới hết.
Không những vậy, lẫn trong rừng cây rộng lớn, Trần Vũ còn loáng thoáng nghe được tiếng rào rít từ phía xa truyền tới.