Thiên Đạo Phi Tiên


Nghe tiếng gào rít ở phía xa truyền tới, Trần Vũ thoáng do dự một chút.

Bất quá, thấy sương vụ không còn dầy đặc như trước, nội tâm mới buông lỏng phần nào.

Tuy xung quanh đều bị sương vụ mờ ảo bao phủ, nhưng trong vòng trăm thước vẫn nhìn thấy cảnh vật phía trước.

Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm, bản thân cũng có thêm thời gian để xoay chuyển tình thế.

Trần Vũ hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó mở quyển sách cũ nát trên người ra, chăm chú nhìn vào.

Trong lúc Trần Vũ đang chăm chú nhìn quyển sách, ở bên ngoài Thất Huyền Cốc, cách đó chừng ba dặm.

Nơi đây tụ tập hơn hai chục nhân ảnh, phần lớn trong đó là mạo hiểm giả lành nghề, chỉ có số ít là võ giả phổ thông.

Tuy thân phận bọn họ có chút khác biệt, nhưng tất cả đều vì những gốc thảo dược trong sơn cốc mà tới.

"Ồ, không ngờ lại gặp Ngụy huynh ở chỗ này!" Thiếu niên áo xanh nhìn thấy đồng bạn ở phía xa, nhanh chóng bước tới chào hỏi.

"Nguyên lai là Tần huynh, không nghĩ lại gặp ngươi ở chỗ này, đúng là hữu duyên năng tương ngộ!" Thiếu niên áo cam có chút giật mình, sau khi phát hiện đối phương là ngươi quen thì cười lớn một tiếng.

Thiếu niên áo xanh cười híp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn vào sơn cốc, cười cười nói: "Nhìn dáng vẻ của Ngụy huynh, không lẽ tới Thất Huyền Cốc để tìm Kim Huyền Quả?"
"Ha ha, không phải Tần huynh cũng như vậy sao? Mặc dù Kim Huyền Quả không quá mức trân quý, nhưng Kim Huyền Quả trong sơn cốc này lại có chút đặc thù.

Không những bồi bổ khí lực, mà còn giúp gia tăng tỷ lệ đột phá Khí Vũ Cảnh, vật quý hiếm như vậy, ai lại không muốn lấy tới tay?" Người áo cam cười lớn, lời nói mang theo vài tia châm chọc.

Nói ra cũng thật bi hài, rõ ràng võ mạch của thiếu niên họ Ngụy không hề tệ, nhưng vì ham mê sắc dục, cho nên tuổi tác đã ngoài hai mươi vẫn chưa đột phá được Khí Vũ Cảnh tầng một.

Bởi vậy, khi nghe đồn đãi về công dụng thần kỳ của Kim Huyền Quả trong Thất Huyền Cốc, hắn đương nhiên không ngại gian khổ mà tới đây tìm vận may.

"Hắc hắc, Ngụy huynh nói không sai, có điều sau nhiều năm bị mạo hiểm giả vơ vét, đoán chừng bên trong cũng không còn lại bao nhiêu, nếu chúng ta tìm được một quả xem như đã may mắn lắm rồi! Bất quá, nhìn sắc trời, chắc cũng đến lúc rồi!" Người kia cười như không cười, ánh mắt nhìn lên bầu trời, sau đó thong dong bước vào trong.




.

.

Trong sơn cốc, sau một hồi do dự Trần Vũ quyết định tiến về phía trước.

Đi được một lúc, khi vừa đặt chân vào phạm vi rừng cây cổ thụ, không khí lạnh lẽo bắt đầu bao phủ toàn thân.

Bất quá, sự tình phía trước làm Trần Vũ đứng hình trong giây lát.

Trước mặt hắn có hai con đường, nhưng kỳ lạ là mỗi bên lại có thời tiết khác nhau.

Không ngờ con đường bên trái lại có tuyết rơi, cả con đường đều bị tuyết trắng bao phủ, khí lạnh cũng theo đó tỏa ra khắp nơi.

Mà con đường bên phải thì trái ngược hoàn toàn, lá cây xanh mướt bao phủ khắp nơi, chúng còn đua nhau tỏa ra hương thơm thấm đẫm lòng người.

Mùi thơm hoa cỏ cảm nhận được lúc trước, cũng xuất phát từ con đường bên phải.

Thật ra sự tình này hắn đã biết trước, nhưng Trần Vũ cho đó là xàm ngôn, căn bản không thể tồn tại.

Nhưng khi đặt chân tới đây, hắn mới biết mình là con ếch ngồi ở đáy giếng.

Điều này khiến người phàm mắt thịt như Trần Vũ phải trợn trừng hai mắt, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Bây giờ hắn đã tin, nơi này nhất định sẽ có thứ mình cần tìm.

Lúc này, trên trời có vài tia sáng xuyên qua sương mù, theo khe lá đâm xuống mặt đất, hình thành những cột nắng sáng ngời.

Nhìn xuyên qua từng cột nắng, có thể thấy cảnh tượng mơ hồ trước mặt.


Nó ảm đạm tĩnh lặng lạ thường, giống như đang ở một không gian thần bí nào đó.

Tất cả cảnh vật trong sơn cốc đều bị sương khói lượn lờ bao phủ, làm cho nơi này không khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

Lâu lâu, mùi hương hoa cỏ giao nhau truyền tới, ngửi qua liền khiến cả người cảm thấy thoải mái vạn phần.

Nếu phàm nhân có thể sống ở đây, Trần Vũ tin không cần dùng thuốc gì, thọ nguyên cũng tự động tăng thêm một hai năm là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng trừ bỏ những điểm đó ra, đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn gặp một nơi kỳ lạ như thế này.

Lúc này, trong đầu Trần Vũ đã có chút ý nghĩ, có lẽ rất ít người đến được chỗ này, phong cảnh mới giữ được nguyên vẹn như vậy.

Bằng không, chỉ sợ nơi đây đã sớm trở thành chốn hoang tàn, người người tranh cướp.

Thoáng nhìn những chiếc lá lặng lẽ rơi xuống, Trần Vũ nhanh chóng thu hồi tâm tình, đưa mắt nhìn tổng thể bốn phương tám hướng một lượt.

Bao bọc xung quanh sơn cốc rộng lớn là vách đá cao chọc trời, vách đá thẳng đứng.

Nếu muốn từ vách đá trèo lên, nhất định khó khăn gấp trăm lần, thật sự không dễ thoát ra ngoài.

Tuy nhiên vẫn có một hướng không có vách đá ngăn cản, Trần Vũ không cần nghĩ cũng biết đó là lối ra vào của sơn cốc.

Nhưng hắn vào đây không phải để chơi, cũng chẳng phải để tìm thảo dược, mà là muốn tìm tiên duyên trong truyền thuyết.

Theo như Tầm Tiên Ký thì chính là nơi này, nhưng vị trí cụ thể của Thăng Tiên Đài ở đâu, lại là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Xem ra hắn phải tốn thêm một đoạn thời gian mới có thể tìm được chỗ kia, nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Vũ không khỏi thở dài một cái.

"Ta nên đi về hướng nào để tìm Thăng Tiên Đài đây?!" Trần Vũ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về bốn phía, lúc này cũng không biết nên đi đâu về đâu.


Rất nhanh Trần Vũ đã lấy lại tinh thần, lúc ngồi dưỡng thương trong hang động, hắn đã dựa vào độ cao để quan sát mọi thứ nên có chút phán đoán.

Trần Vũ thầm nghĩ một chút, sau đó chấp tay hướng trời cao, cầu khẩn: "Phụ mẫu trên cao có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho nhi tử.

"
Bái lạy vài cái, Trần Vũ hít sâu một hơi, cước chân chậm rãi tiến về con đường bên phải, sau đó thân ảnh khuất dần trong rừng cây.

"Chít chít, cạp cạp! "
Trên đường đi có không ít động vật đang hiếu kỳ nhìn thân ảnh nhân loại đang di chuyển trong sơn cốc, nhưng tuyệt nhiên chúng đều không dám tới gần.

Trần Vũ cũng phóng mắt đánh giá đám động vật đang quan sát mình, nhất thời trong mắt hiện lên mấy cái đùi gà, đùi heo! đang chạy qua chạy lại.

Điều này khiến hắn vui mừng không thôi, xem ra mấy ngày sắp tới không sợ chết đói rồi.

Mỉm cười vài cái, Trần Vũ vội tìm cho mình một nhánh cây sắc nhọn đầy chắc chắn, rồi mang theo bên người phòng thân.

Nếu gặp phải đám mãnh thú như hổ sói thì cũng không lo về cái mạng nhỏ.

Không nhanh không chậm tiến về phía trước, một mực không dám buông lỏng cảnh giác.

Hai ngày sống trong sơn cốc, Trần Vũ không gặp chuyện nguy hiểm, có điều không ngờ lại gặp đám cường đạo lúc trước.

Trần Vũ đương nhiên là chạy còn không kịp, hắn không ngốc đến mức chui đầu vào rọ, để đám người kia bắt được lần hai.

Cho nên chỉ cần đụng mặt từ xa, hắn liền lặng lẽ quay người rời đi.

Bất quá, trên đường đi hắn gặp không ít thảo dược trân quý, trong đó có cả Thất Huyền Sâm đã ngoài trăm năm.

Tuy nhìn rất hấp dẫn, nhưng Trần Vũ xem như không thấy, một mực đi trong sơn cốc theo một quy tắc thần bí nào đó.

Đêm đến, Trần Vũ không chút khó khăn đã bắt được mấy con lợn đang trốn trong hang, sau đó bọn chúng liền nhanh chóng nằm yên trong bụng của hắn.

"Ầm ầm! " Thình lình, tiếng sấm vang lên, chói rọi cả thương khung.

Mây đen vậy mà kéo đến ùn ùn, rất nhanh tiếng mưa rơi "lách tách" từ lá cây truyền đến, vậy mà đã nổi lên một trận mưa to.


Mưa phô thiên cái địa, thoáng cái Trần Vũ đã bị ướt sũng, không cách nào hoàn thủ, cho dù trốn dưới gốc cây cũng không khá hơn là bao.

"Tại sao lại là mưa? Không phải không khí trong đây giống với mùa xuân hay sao?" Lau đi nước mưa trên mặt, Trần Vũ bất mãn lẩm bẩm, bất quá nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Nơi đây có chút bất đồng với thế giới bên ngoài, cho dù hiện tại đang là mùa xuân, trong sơn cốc này vẫn tràn đầy khí tức của bốn mùa.

Cho nên chuyện thời tiết đột ngột chuyển đổi là hết sức bình thường, Trần Vũ không muốn phí phạm thời gian của mình.

Hắn chỉ còn tám ngày trong sơn cốc, vạn nhất thời gian trôi qua, nhất định sẽ bị tống cổ ra ngoài, lúc đó sợ rằng phải đợi thêm một khoảng thời gian dài.

Nghĩ được vậy, Trần Vũ liền hái một chiếc lá thật to che lên đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, bất quá vừa mới đi được một lúc liền dừng chân lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Có tiếng nước chảy?" Trần Vũ mặt đầy kinh hỷ, miệng thầm hô một tiếng.

Mấy ngày nay hắn không có quá nhiều nước để uống, hơn nữa còn bị mưa làm ước, cho nên muốn tìm một con suối để giải quyết hết thẩy.

Trần Vũ mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy về phía trước, không lâu sau đã xuất hiện tại một cái vách đá dựng đứng.

Vách đá này cao ít nhất cũng hơn trăm trượng, xung quanh con thác có mấy cái hang động do thiên nhiên tạo ra.

Thác nước từ trên trời đổ xuống "ầm ầm", khói trắng bốc lên nghi ngút, phía dưới thác nước là con suối với đá cuội chất đầy hai bên đường.

Thấy vậy Trần Vũ không chút chần chừ, liền chọn cho mình một cái hang động, sau đó chui vào trong, cho chủ nhân hang động này ăn hai nháy xuyên tim, bên trong chính là một con hắc báo.

"Cuối cùng cũng được tắm một cách thoải mái.

" Trần Vũ ngẩn đầu nhìn ra xung quanh thở dài một cái.

Tiến ra thác nước, hắn lựa nơi nước yên tịnh, ít bị con thác khoáy động, sau đó nhảy xuống rửa trôi đi bùn đất trên người.

"Đó là?!" Trần Vũ nhìn về phía vách đá, ánh mắt không khỏi nhíu lại.

Theo ánh mắt của Trần Vũ, trong khe đá là một tấm vải màu trắng đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận