Nhìn sắc trời đã tối, Trần Vũ không dám ở lại lâu, lập tức leo lên một gốc cổ thụ ẩn mình.
Lúc này, hàn khí trong sơn mạch bắt đầu lan ra, không khí xung quanh nhanh chóng hạ xuống, sau đó kết thành một đám sương vụ mờ ảo.
Mặc dù rất lạnh nhưng Trần Vũ không dám đốt lửa, làm vậy sẽ bị chú ý tới, không khác nào đứng trong sơn mạch hét lớn "lạy ông con ở đây".
Trời thì lạnh, bụng thì đói, không còn cách nào khác, men theo ánh sáng từ bầu trời truyền xuống.
Trần Vũ từ nhánh cây này nhảy qua nhánh cây khác, động tác vô cùng khéo léo nhẹ nhàng, không để lại quá nhiều tiếng động.
Nơi đây là sơn mạch, trái cây dại rất nhiều, hắn chỉ tốn một chút công phu liền lấp đầy cái bụng.
Đêm khuya, lúc ngủ Trần Vũ cũng không dám ngủ sâu, sợ nửa đêm đám yêu thú hoặc người hữu tâm tìm tới thì thật phiền toái.
Sáng ngày hôm sau, Trần Vũ đi khắp nơi tìm linh dược.
Có điều, khi vừa nhìn thấy bóng dáng tu sĩ ở phía xa, hắn liền quay đầu tránh né, không muốn rước lấy phiền phức vào người.
Bây giờ, mục tiêu của hắn là phải nhanh chóng tìm được linh dược, như vậy mới có linh thạch mua pháp quyết tu luyện.
Đợi khi tu luyện có thành quả, bản thân mới an toàn hơn một chút, lúc đó sẽ không bị người khác xem như quả hồng mềm trong tay.
.
.
Thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng cái đã gần một tháng.
Lúc này, gần nội biên sơn mạch bất ngờ xuất hiện một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang chạy trối chết.
Đuổi theo hắn là một con Ngưu Giác Thú cao tầm hai thước, trên đầu có cặp sừng màu đen đầy cổ quái.
Mỗi lần nó di chuyển đều làm cây cối xung quanh bật gốc, nhìn từ xa không khác nào một con trâu điên.
Thấy yêu thú đuổi theo không bỏ, vẻ mặt của thiêu niên cực kỳ kinh hãi, hắn không dám ngoảnh mặt nhìn lại, mà dùng hết khả năng bình sinh để chạy.
Nhưng thân hình Ngưu Giác Thú quá lớn, bị cây cối xung quanh cản trở không ít, vô tình làm nó không cách nào đuổi kịp thiếu niên phía trước.
"Yêu thú chết tiệt, sao ngươi cứ đuổi theo ta hoài vậy?" Thiếu niên vừa chạy vừa chửi thầm trong bụng, bộ dáng vô cùng tức giận.
Hắn bị Ngưu Giác Thú này đuổi giết gần nửa canh giờ, nhưng vẫn không có dấu hiệu buông tha, khiến Trần Vũ có chút ngoài ý muốn.
Nguyên nhân cũng vì kinh nghiệm của hắn quá ít, mới đi một lúc đã tiến vào địa bàn của con yêu thú này, cho nên nó mới đuổi tới tận đây.
Trần Vũ không ngừng kêu khổ, bị yêu thú đuổi chạy trối chết, hắn không biết mình đã chạy vào nội vi sơn mạch được bao xa rồi.
Nếu cứ tiếp tục chạy sâu vào sơn mạch, thế nào cũng đụng phải yêu thú cấp cao, khi đó sợ rằng khó giữ được cái mạng nhỏ.
Nhìn Ngưu Giác Thú đuổi theo phía sau, Trần Vũ cố ép mình phải bình tĩnh, ánh mắt sắc bén dò xét khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở một cái hang trên vách đá.
Miệng hang này vừa đủ cho một người đi vào, giống như bị người nào đó dùng đao kiếm đào ra, bên trong tối đen như mực, sâu không lường được.
Nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn khác, một là đối mặt với yêu thú cấp cao, hai là liều mạng chui vào cái hang kia.
Đương nhiên, Trần Vũ sẽ không chọn cách đối mặt với yêu thú cấp cao.
Hắn lập tức giẫm mạnh chân phải lấy đà, phóng hết tốc lực chui vào cửa hang.
Oành oành!
Ngay thời điểm vừa nhảy vào miệng hang, xung quanh lập tức vang lên một tiếng động thật lớn.
Hai cặp sừng sắc bén của Ngưu Giác Thú không ngừng đâm vào vách đá, khiến đá vụn bay tứ tung.
Bất quá, thân hình của Ngưu Giác Thú quá lớn, căn bản không cách nào chen vào trong.
Nhưng nhìn miệng hang mỗi lúc một to ra, Trần Vũ không dám ở lại thêm một giây nào nữa.
Hắn lấy ngòi lửa trong người giơ lên cao, mượn ánh sáng mờ ảo chạy sâu vào trong.
Trần Vũ không biết mình đã tiến vào hang động được bao lâu, nhưng bây giờ hắn không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài nữa.
Lúc này, Trần Vũ mới thở phào một hơi, bước chân cũng không có dừng lại.
Nếu đã vào đây, hắn muốn xem thử hang động này có thứ gì.
Róc rách...!róc rách...!róc rách!
Nghe tiếng nước chảy trong vách đá, Trần Vũ biết mình đang ở gần mạch nước ngầm, có điều không biết có gặp được hay không.
Lại đi thêm một lúc nữa, Trần Vũ mơ hồ nhìn thấy ánh sáng mờ ảo ở phía trước, lúc này tâm tình phấn chấn, bước chân càng nhanh hơn.
Một trận gió lạnh thổi qua, trước mắt Trần Vũ đột nhiên hiện ra một cái động phủ rộng lớn.
Động phủ này cao bốn năm trượng, dài rộng chừng hai mươi trượng.
Trần Vũ thu hồi ngòi lửa, ánh mắt quét nhìn bốn phía một lượt, nơi đây không có ai ngoài một bộ xương khô đang ngồi đả tọa ở vị trí trung tâm.
"Không lẽ đây là nơi bế quan của một vị tu tiên giả?" Trần Vũ kinh nghi bất định, cẩn thận tiến lại gần bộ xương.
Nhìn y phục mục nát trên người bộ xương, hắn đoán người này chết rất nhiều năm về trước.
Còn tại sao người nọ lại chết ở chỗ này, Trần Vũ không biết và cũng không muốn biết.
Đi xung quanh bộ xương hai ba vòng, ngoài phát hiện một tấm lệnh bài thì không còn thấy thứ gì khác.
Cầm lệnh bài trong tay, Trần Vũ thấy mặt trước có khắc ba chữ "Trọng Dương Môn", mặt sau có hai chữ "Cổ Lạc" thì hít sâu một hơi.
"Nguyên lai người này là tu sĩ Trọng Dương Môn!" Trần Vũ trầm tư hồi lâu, hắn không muốn rước họa vào thân, lập tức bỏ lệnh bài lại chỗ cũ.
Nhẹ lắc đầu một cái, Trần Vũ đi xung quanh động phủ tìm kiếm một chút, không ngờ lại gặp mười gốc Tụ Linh Thảo.
Trần Vũ đầu tiên là ngẩn người, sau đó thở dài một hơi.
Nhiều ngày đi tìm linh dược trong sơn mạch, hắn không tìm thấy một gốc, nhưng dưới đây lại có tới mười gốc.
Không cần nói hắn cũng biết, phần lớn linh dược bên ngoài đã bị người khác lấy hết, làm gì đến lượt một tên chân ướt chân ráo như hắn.
Tuy nhiên, Trần Vũ không vội thu lấy, mà đi xung quanh tra xét thật kỹ.
Dù sao, đây cũng là động phủ của tu tiên giả, nói không chừng sẽ tìm được những thứ ngoài ý muốn.
Nhưng rất nhanh, trên mặt Trần Vũ đã hiện lên sự thất vọng.
Nơi đây đã bị người khác phát hiện từ sớm, đồ vật quý giá cũng bị mang đi hết, hiện tại đây chỉ là cái hang rỗng.
Trần Vũ nhìn mười gốc Tụ Linh Thảo, rồi nhìn lại viên ngọc phát sáng trên vách đá, mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng hắn biết thứ này có thể bán.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, quả thật không tìm thấy gì nữa, Trần Vũ đành cười khổ, xem ra vận khí của hắn không được tốt cho lắm.
Trần Vũ cẩn thận nhổ hết mười gốc Tụ Linh Thảo, có điều hắn không vội gỡ viên ngọc đang phát sáng, mà ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Bị yêu thú đuổi suốt nửa canh giờ, hắn nào còn sức xông xáo ra ngoài, trước hết phải ở lại động phủ nghỉ ngơi một đêm mới được.
Đến sáng hôm sau, Trần Vũ nại viên ngọc phát sáng trên vách đá ra, rồi từ từ men theo đường cũ tiến ra ngoài.
Không lâu sau, hắn thấy xa xa có ánh sáng truyền tới, Trần Vũ vội vàng nín thở, tay nắm chặt túi vải, nhẹ nhàng đi ra.
Nhìn thấy lối ra ngổn ngang bừa bãi, đá vụn rải rác khắp nơi, trên vách đá đầy vết nức, Trần Vũ không khỏi phát lạnh.
Hắn nào còn dũng khí ở lại sơn mạch này nữa, liền mò theo lộ tuyến cũ mà chạy.
Bài học lần trước được Trần Vũ khắc cốt ghi tâm, cho nên ở khu vực nguy hiểm này, hắn không đi trên mặt đất mà từ cành cây này nhảy sang cành cây khác.
Trên đường đi, nếu gặp phải một chút động tĩnh, hắn liền co đầu rụt cổ, ngồi im bất động.
Đến trưa, Trần Vũ đã đến ngoại biên sơn mạch.
Kỳ này thu hoạch của hắn cũng không tệ lắm, xem như không trở về với hai bàn tay trắng.
Trong túi có tổng cộng mười gốc Tụ Linh Thảo và một viên ngọc phát sáng, đối với hắn đã là một khoảng tài phú khổng lồ.
Cảm thấy thu hoạch lần này không tệ, Trần Vũ hướng ra ngoài sơn mạch mà đi, trên đường rời khỏi cũng rất cẩn thận.
Lúc sắp rời khỏi sơn mạch, Trần Vũ phát hiện phía trước chừng ba trăm thước có bốn tên đại hán mặt sẹo, dáng người cao to đen hôi đang đứng chặn đường.
Nhìn sơ qua một lượt, mặc dù không rõ thực lực của mấy người kia, nhưng Trần Vũ dùng đầu gối cũng biết họ đều là tu sĩ, trong lòng lập tức dâng lên một trận lo lắng bất an.
"Này tên kia mau lại đây, trên người có gì thì lấy hết ra cho ta, gia gia đây sẽ tha cho ngươi một mạng."
Nghe được mấy lời này, khóe miệng của Trần Vũ không khỏi co giật vài cái, thầm chửi trong bụng:
"Bà mẹ nó, sao ta lại xui xẻo đến mức này? Vào sơn mạch được một tháng đã bị Ngưu Giác Thú đuổi chạy thục mạng, bây giờ đi ra lại gặp cường đạo, không biết ta đã làm sai điều gì nữa?!"
Trần Vũ không còn gì để nói, mới đầu là quay lưng chậm rãi rời đi, sau đó là chạy trối chết vào trong sơn mạch.
Hắn thừa biết mình không phải đối thủ của bốn gã tu sĩ kia, giờ phút này chỉ có chạy mới là thượng sách.
"Tên kia đứng lại cho ta, đừng chạy, ta chỉ xin ít đồ thôi mà? Ta có phải cường đạo đâu? Sao ngươi chạy nhanh như thỏ vậy?!"
Tên đại hán mặt sẹo thấy Trần Vũ quay đầu chạy như chó nhà có tang, mà khoảng cách quá xa, không thể đuổi kịp nên bất lực hô to.
Trần Vũ nghe vậy, gân xanh nổi đầy mặt, liền quay đầu lại chửi lớn:
"Mụ nội các ngươi, lão tử có ngu mới đứng lại cho các ngươi xin ít đồ."
Những uất hận tích tụ bấy lâu nay, từ việc bị Tiêu Diệp ám toán, bị người khác nhổ sạch linh dược, bị yêu thú rượt như điên, Trần Vũ không nhịn được nữa mà bùng phát một trận.
Bốn gã cường đạo liền ngẩn người, thấy bóng lưng thiếu niên đã biến mất trong rừng cây, một tên cười lớn, nói:
"Khà khà, ta nói rồi, lão tứ nhà ngươi sẽ không cướp được một chút đồ vật nào đâu, ngươi nên từ bỏ ý định này đi, vụ cá cược này, xem như ba người bọn ta đã thắng."
"Không phải tại các ngươi thông đồng với nhau hay sao? Có ai đi cướp mà còn hô to thông báo cho đối phương từ xa như thế?! Các ngươi chơi bẩn, trận này không tính, không tính, ta không phục."
Một tên khác trong nhóm giận tím mặt, khoác tay liên tục, quyết không nhận thua, đây rõ ràng là chơi gian lận.
"Hắc hắc, ngươi nghĩ mình có thể thắng hay sao? Không biết lần trước người nào chơi âm ba người bọn ta trước? Có chơi có chịu, nôn ra một chầu rượu ngay..."
"Các ngươi..."
Người gọi là lão tứ giận run người, ánh mắt nhìn ba người kia như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng cuối cùng đành bất lực, thở dài:
"Thôi được rồi, lần này ta nhận thua, khao một chầu thì khao, ta sợ các ngươi chắc? Nào, cùng đi tới tửu lâu làm một trận đi."
Ba người kia nghe thế liền cười trên nổi đau của người khác, sau đó bốn người lột bỏ mặt nạ, thong dong rời khỏi sơn mạch.