Thiên Đạo Phi Tiên


Trọng Dương Môn nằm ở phía đông Giao Châu, gần phụ cận với Địa Nguyên Thành, phạm vi liên miên dài hơn ngàn dặm.
Là tông môn đứng đầu Giao Châu, nên lượng khoáng sản nắm giữ trong tay không ít, Địa Nguyên Thành là một thành phụ thuộc trong số đó.
Chưởng môn hiện tại của Trọng Dương Môn là Tôn Trung Kiên, mặc dù tuổi tác đã ngoài một trăm, nhưng dáng vẻ vẫn là một trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Tu vi của người này là Trúc Cơ hậu kỳ, bởi vì trời sinh tính trầm ổn, tính cách cương trực nên uy vọng trong tông môn rất cao, được tất cả mọi người tín nhiệm.
Ngồi trên chủ vị đại điện, Tôn chưởng môn có chút ngạc nhiên, hồi lâu mới mở miệng:
"Hạ sư đệ, nghe nói có người mang Thăng Tiên Lệnh tới đây nhập môn, không biết ngươi có mang tín vật theo hay không, ta muốn kiểm tra một chút."
"Yên tâm, ta đã cho người an bài thật tốt, hơn nữa cũng có mang tín vật tới đây cho chưởng môn sư huynh tra xét." Hạ chấp sự mở miệng nói, đồng thời lấy hai tấm lệnh bài trong túi trữ vật đưa lên phía trên.
Mấy vị tu sĩ khác trong đại điện cũng chăm chú nhìn vào hai tấm lệnh bài kia, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Cũng lâu lắm rồi không có người mang Thăng Tiên Lệnh tới đây, đa phần những người có vật này, bọn họ sẽ không ngại mà gia nhập vào một trong ngũ đại tông môn.
Dù làm tạp dịch trong ngũ đại tông môn, đãi ngộ cũng hơn xa một tông môn phổ thông, thật không biết hai tên này bị ngu hay đầu bị vô nước nữa.
"Ừm, Hạ sư đệ làm rất tốt!" Tôn chưởng môn gật đầu, thuận tay nhận lấy Thăng Tiên Lệnh.
Sau một hồi dùng thần thức đảo qua, thấy không có gì khác thường, Tôn chưởng môn mới lấy trong túi trữ vật ra một quyển trục màu vàng.
Chỉ thấy Tôn chưởng môn đặt hai tấm lệnh bài lên quyển trục, sau đó lẩm bẩm niệm pháp quyết, rồi truyền vào đó một tia linh lực.
Dưới sự tác động của linh lực, quyển trục phát ra ánh sáng mờ ảo, sau đó kim quang đại thịnh.
Lúc này, hai tấm Thăng Tiên Lệnh bị bao phủ bên trong kim quang đột ngột vang lên âm thanh "ong ong".

Trong quyển trục đột nhiên hiện ra tên của Trần Vũ cùng Trương Phong, đợi kim quang tiêu tán, tên của hai người bọn họ đã hiện rõ ràng từng nét.
Nhìn những biến hóa vừa rồi, chúng tu sĩ trong đại điện cũng được mở mang tầm mắt, đây là lần đầu bọn họ thấy quá trình kiểm nghiệm Thăng Tiên Lệnh một cách trực tiếp.
Thấy có vài khuôn mặt không nhịn nổi hưng phấn, Tôn chưởng môn thu lại quyển trục, chậm rãi nói:
"Trong sổ sách quả thật có tên của hai người bọn họ, đây đúng là Thăng Tiên Lệnh hàng thật giá thật, không thể sai được." Tôn chưởng môn gật đầu xác nhận, khiến những người khác không khỏi vui mừng.
Bởi vì thu nhận người có Thăng Tiên Lệnh làm đệ tử, tông môn sẽ được chia trác thêm một chút tài nguyên.
Đây là luật bất thành văn từ ngàn năm về trước, do đích thân tam đại tu sĩ đặt ra, nên không ai dám đứng ra phản đối.
"Bất quá, cũng thật đáng tiếc! Mặc dù hai người này có Thăng Tiên Lệnh, nhưng tư chất lại quá thấp, không có một chút hỗ trợ cho chúng ta trong tương lai, ài..." Mấy vị chấp sự khác thở dài, vẻ tiếc hận tràn ngập khuôn mặt.
Tuy nói vậy, nhưng trong thâm tâm mọi người đều rõ, nếu tư chất hai người này thực sự tốt, ai lại nguyện ý lao đầu vào tông môn ở Giao Châu chứ.
Nhưng dù sao tông môn cũng nhận được một chút lợi ích từ hai người bọn họ, nên nhận hai người có linh căn thấp như vậy cũng không sao.
Có thể nói, hai người Trần Vũ tồn tại trong tông môn cũng được, mà không có cũng chẳng sao, về sau cũng không người nào thèm để ý tới.
Lại nói, Thăng Tiên Lệnh là vật quý giá cũng không đúng, nói vô dụng cũng không hẳn, nhưng rơi vào tay hai người này đúng là không có chỗ sử dụng.
"Thôi được rồi, nếu đã đem Thăng Tiên Lệnh tới đây, chúng ta cũng nên cho bọn họ một chút công đạo.

Hạ sư đệ, ngươi hỏi xem bọn họ có thật sự đồng ý hay không, nếu không thì trả lại Thăng Tiên Lệnh rồi đuổi đi là được.


Còn nếu thật sự đồng ý, ngươi cứ tùy ý sắp xếp cho hai người bọn họ, xem như thành ý của chúng ta khi nhận được lợi ích từ Thăng Tiên Lệnh." Tôn chưởng môn suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra quyết định.
Thăng Tiên Lệnh không phải vật cưỡng cầu là được, nếu hai người kia không cam tâm tình nguyện, lấy được cũng không ai chia trác cho bọn họ một chút lợi ích nào, nên mấy vị chấp sự mới không ép buộc.
"Vâng, chưởng môn sư huynh!" Hạ chấp sự thi lễ một cái, rời khỏi đại điện, lập tức dùng pháp khí phi hành thẳng tiến tới Nghênh Tân Lâu.

.

.
Trong một căn phòng ở Nghênh Tân Lâu, Trương Phong cùng Trần Vũ đang vui vẻ đàm luận với nhau, còn những chuyện vừa xảy ra ở đại điện, bọn họ không hề hay biết.
Ngồi đợi trong phòng, Trần Vũ cũng có chút buồn bực, nhưng nghĩ tới cảnh sắp được làm đệ tử Trọng Dương Môn, hắn không khỏi hăng hái trong người.
Cũng không biết có phải thấy hắn sắp không chịu nổi nữa hay không, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Hai người bọn họ liền chấn chỉnh tinh thần, chờ đợi nửa ngày, tin tức rốt cuộc cũng tới.
"Hạ chấp sự, ngài tốt chứ!" Vừa nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Trần Vũ liền cung kính thi lễ.
"Hai người các ngươi đúng là chủ nhân của Thăng Tiên Lệnh.


Không ngờ một lúc lại có tới hai người, nhưng đáng tiếc, tư chất của các ngươi quá thấp, nếu vào tông môn chỉ có thể làm đệ tử ký danh.

Không biết ý của hai người các ngươi như thế nào?" Hạ chấp sự không có trả lời, mà đi thẳng vào vấn đề chính.
Điều này ngược lại càng làm hai người Trần Vũ hài lòng, bọn hắn muốn chính là tin tức này, chứ không phải vòng vo tam quốc.
Đã có chuẩn bị từ trước, Trần Vũ và Trương Phong cũng không có để ý thái độ của đối phương, thuận nước đẩy thuyền, nói:
"Vãn bối nguyện ý gia nhập quý tông, kính xin Hạ sư thúc thành toàn cho."
"Được, nếu các ngươi đã nói như vậy, ta cũng không thể từ chối.

Lăng Tiêu, ngươi dẫn hai người này đi nhận đồ, trên đường cũng tiện giải thích một chút về tông môn cho bọn họ." Thấy mọi chuyện đã nằm trong dự liệu, Hạ sư thúc phất tay phân phó, sau đó thong dong rời đi.
"Vâng, Hạ sư thúc!" Mọi người cúi thấp người thi lễ, không muốn làm chướng mắt vị chấp sự này.
Đợi tới khi Hạ chấp sự đã rời khỏi hoàn toàn, Lăng Tiêu ra ý cười như không cười, nhẹ gật đầu, nói:
"Ta tự giới thiệu trước, ta là Lăng Tiêu, là người đưa hai vị sư đệ đi an bài chỗ nghỉ ngơi, đồng thời cũng là người dẫn sư đệ đi tham quan tông môn."
Lăng Tiêu ngừng một chút, làm ra vẻ chợt nhớ tới chuyện gì đó, mỉm cười hỏi: "Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của hai vị sư đệ là gì?"
"Lăng sư huynh quá khách sáo rồi, ta tên Trương Phong, còn bên cạnh là Trần Vũ." Trương Phong lên tiếng trước, hắn không muốn mất điểm trong mắt đối phương, bằng không tương lai khó sống rồi.
"Thì ra là Trương sư đệ và Trần sư đệ, hiện tại chỉ còn hai người các ngươi là chưa biết hết tông môn, để ta dẫn các ngươi đi làm quen một chút." Lăng Tiêu mỉm cười, lấy trong túi ra một vật tựa như cái đĩa, sau đó quăng nó xuống đất, vật kia lập tức phóng lớn tới hai thước thì ngừng lại.
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ xíu bên hong Lăng Tiêu, vật đó thật thần kỳ, không ngờ lại chứa được cái đĩa lớn như vậy.
"Hai vị sư đệ, mời!" Lăng Tiêu làm như không thấy ánh mắt tò mò của Trần Vũ, một bên khách khí nói.

Thấy Trương Phong đã bước lên pháp bảo phi hành, Trần Vũ cũng nhanh chóng bước theo, nhưng nội tâm không ngừng kích động.
Đây là bảo vật của tiên nhân đấy, hắn vậy mà được đặt chân lên đó.
Lăng Tiêu thấy hai người đã bước lên, hắn nhẹ điểm chỉ một cái, pháp bảo phi hành chầm chậm bay lên khỏi mặt đất, sau đó hướng trời cao mà đi.
Lúc này, đứng trên cao Trần Vũ mới biết chỗ tham gia khảo hạch chỉ là nơi tiếp nhận đệ tử mà thôi, còn tông môn thật sự nằm ở chỗ khác.
Trên đường đi, Lăng Tiêu bắt đầu nói đến một số môn quy và những điều cấm kỵ tuyệt đối không được phạm phải trong tông môn.
Nhìn chung tông môn có tổng cộng năm điều cấm kỵ, ba mươi hai môn quy cơ bản.
Nhưng phạm vào một trong số đó, nặng thì hủy diệt thân thể, rút ra hồn phách, nhẹ thì hủy bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn.
Trương Phong thì không sao, nhưng Trần Vũ đứng một bên lại há hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi ngày càng nồng đậm.
Rút hồn? Đây là loại trừng phạt nặng đến mức nào cơ chứ?
Mặc dù hiện tại hắn chưa hiểu rõ về hồn phách, nhưng đó là loại chấn nhiếp từ tận đáy lòng đối với phàm nhân.
"Ha ha, Trần sư đệ không cần phải sợ như vậy, tông quy tuy có hà khắc nhưng trăm năm nay chưa từng có người phạm phải sai lầm nghiêm trọng, không lẽ sư đệ ngươi lại đen đến mức đó hay sao?" Thấy bộ dạng thò đầu rụt cổ của Trần Vũ, Lăng Tiêu nhịn không được mà cười lớn một tiếng, trong lòng có chút xem thường.
"Để sư huynh chê cười rồi, tiểu đệ bình thường việc gì cũng không thành, nhưng né mấy cái vận đen này, tiểu đệ làm tốt lắm!" Trần Vũ xấu hổ nói, hắn không tin mình lại vướng phải những vận đen như đêm không trăng đó.
"Thành thật mà nói thì ở lâu trong tông môn, sư đệ sẽ thấy mấy cái môn quy đó không đáng sợ lắm đâu, có khi còn thích thú đi thử một chút để trải nghiệm nữa đấy!" Lăng Tiêu ngẩn đầu nhìn lên trời, đồng thời nói ra một câu đầy thâm ý.
Trần Vũ nghe xong lời này liền chửi thầm trong bụng, hắn nào có điên tới mức đâm đầu vào mấy cái ngu dại đó.
Bất quá, thông qua câu nói đầy ẩn ý kia, hắn liền mơ hồ hiểu được một chút nội tình bên trong.
Hẳn là đệ tử cao tầng sẽ không bị quản thúc quá nhiều bởi môn quy, xem ra không chừng còn có thể mua chuộc tội danh để giảm án giống như thế tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận