Thiên Đạo Phi Tiên


Trải qua chuyện này, Trần Vũ càng biết quý trọng mạng sống của mình.

Hắn nằm ngủ một hơi hai ngày liên tục, đến ngày thứ ba mới lò mò tỉnh dậy, những mệt mỏi trong mấy ngày qua đã tan biến hết.

Khẽ vươn vai ngáp dài một cái, Trần Vũ đi rửa mặt rồi ngồi khoanh chân trên giường, hắn lấy túi trữ vật ra.

Rốt cuộc hôm nay cũng có thời gian để nhìn tới vật này, công dụng cũng như cách sử dụng, hắn đã hỏi qua Trương Phong.

Đây là loại pháp khí bình thường, không gian bên trong chỉ có hai thước vuông, nhưng có thể chứa được nhiều thứ linh tinh.

Thông thường, loại này không có công hiệu nhận chủ, ai cướp được sẽ có toàn bộ đồ vật bên trong.

Đây chính là điểm yếu chí mạng của túi trữ vật cấp thấp, nhưng có còn hơn không.

Bởi vì không có công năng nhận chủ, nên cách sử dụng rất đơn giản.

Muốn thu đồ vật, chỉ cần hướng miệng túi về phía vật phẩm muốn thu vào, sau đó truyền pháp lực vào là được.

Trần Vũ nhìn tới nhìn lui, sau cùng dùng thanh Huyền Kiếm và ba bình đan dược lấy từ Chấp Sự Điện để luyện tập.

Chỉ thấy miệng túi hướng xuống phía dưới, bạch quang trong tay lóe lên một chút.

Kết quả, từ trong túi phun ra một luồng bạch quang lờ mờ, đem đồ vật bên dưới bao phủ vào.

Ngay khoảnh khắc thanh Huyền Kiếm và ba bình đan dược lọt vào bạch quang, chúng cấp tốc thu nhỏ đến một kích thước nhất định, sau đó bị hút vào túi.

Trần Vũ ngồi một bên vừa mừng vừa kinh ngạc, mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng đây là lần đầu hắn tự tay thi triển.

Thi triển thủ đoạn lấy cất đồ vật thêm vài lần, hắn đem mọi thứ cùng với linh thạch tích góp bấy lâu nay bỏ vào túi cho an toàn.

Nhưng nhìn bầu hồ lô của Bạch Lão đang nằm lăn lóc trên giường, Trần Vũ có chút nghi hoặc.

Lúc trước là phàm nhân, hắn không cách nào tìm hiểu được huyền cơ bên trong, nhưng bây giờ đã khác.


Mở nắp bầu hồ lô ra, hắn phát hiện miệng bình đang tản ra những tia linh khí mỏng manh.

Trần Vũ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt như không tin nổi vào những gì đang thấy.

"Linh! linh tuyền?" Trần Vũ lắp bắp, vẻ mặt kinh ngạc càng lúc càng nồng đậm, không giấu nổi sự sợ hãi.

Linh tuyền là gì, Trần Vũ rất rõ ràng, đây là thứ người tu tiên cầu còn không được.

Phẩm chất linh tuyền được chia thành cửu phẩm, dù là nhất phẩm linh tuyền cũng có mật độ linh khí nồng đậm hơn hạ phẩm linh thạch rất nhiều.

Dùng để tu luyện, đích xác là một loại xa xỉ không thể nào ngờ được, bởi vậy giá trị của nó rất cao, được các đại tông môn canh giữ cẩn thận.

Mặc dù Trọng Dương Môn không được tính là một đại tông môn nhưng cũng chiếm cho mình một con suối linh tuyền, nghe nói phẩm chất không được cao lắm, chỉ là tam phẩm.

Tuy chỉ là tam phẩm linh tuyền, nhưng đệ tử bình thường muốn đi vào lại không phải chuyện dễ.

Tính ra, bầu hồ lô của hắn chỉ có thể tạo ra nhất phẩm linh tuyền, mà kích thước lại quá nhỏ, đem so với Trọng Dương Môn, đúng là không xem vào đâu.

Nhưng thứ này rơi vào tay một tên đệ tử Ngưng Khí Kỳ lại là chuyện khác, nói không chừng sẽ dẫn đến họa sát thân.

Trần Vũ biết, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, cho dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ cho người ta giết.

Bất quá, điều hắn sợ nhất không phải là chết, mà là bị bắt, sau đó thi triển Sưu Hồn Thuật để moi móc tin tức.

Thuật này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận, sẽ làm người bị thi triển trở thành ngu ngốc, cả đời điên điên khùng khùng, không cách nào trở lại bình thường.

Hắn không muốn mình rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục đó.

Lúc trước, một mình Hắc Tháp đã đủ làm hắn đau đầu.

Bây giờ lại có thêm bầu hồ lô, Trần Vũ trong lúc nhất thời không biết nói gì, nhưng hiện giờ hắn đang lo lắng nhiều hơn vui mừng.

Nếu không phải lúc bước chân vào tu tiên giới, hắn rất ít khi sử dụng hồ lô trước mặt người khác, thì cái mạng nhỏ này đã sớm đi đời nhà ma rồi.


Đọc sách nhiều, cũng từng chứng kiến nhiều, hắn quá hiểu câu "thất phu vô tội, hoài bích có tội", cho nên không khỏi rùng mình một cái.

Trần Vũ hít sâu một hơi, cố trấn định tinh thần.

Điều có thể làm bây giờ, là tuyệt đối không được đem chuyện này nói cho người khác, cho dù Trương Phong cũng vậy.

Tuy giữ vật này sẽ gây ra họa sát thân, nhưng tương lai nó cũng giúp cho hắn rất nhiều.

Tư chất có hạn, nhưng linh tuyền vô hạn, hắn không tin mình cứ nốc linh tuyền liên tục mà không đột phá.

Bất quá, tại sao bầu hồ lô này lại có thể chuyển hóa nước bình thường thành linh tuyền, hắn có chút tò mò.

Trần Vũ đậy nắp bình lại, cẩn thận lật tới lật lui dò xét, xem thử có manh mối nào không.

Sau một lúc nghiền ngẫm, thấy bên ngoài không có dấu hiệu khả nghi nào, Trần Vũ dùng một cái chậu lớn để chứa hết linh tuyền trong hồ lô.

Cầm bầu hồ lô trong tay, hắn nheo mắt nhìn vào không gian bên trong.

Lần này, quả nhiên không ngoài dự đoán, phía dưới đáy bình có khắc một cái trận pháp.

Đây có lẽ là Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, bởi vì họa tiết bên trong có phần giống với hình vẽ trong mấy quyển sách hắn từng xem.

Người có thể khắc trận pháp Tụ Linh vào hồ lô, tay nghề cũng không hề thấp.

Nhìn hình dáng của bầu hồ lô, đây có lẽ là một món Pháp Khí chân chính.

Tuy không thể lấy ra chiến đấu, nhưng dùng nó để tu luyện thật sự rất thích hợp.

Giờ phút này, Trần Vũ không biết nói sao với Bạch Lão, không ngờ sư phụ lại ban cho mình một đại tạo hóa như vậy.

Lúc nhỏ, hắn sử dụng hồ lô này rất nhiều lần, nhưng không hề để ý dù chỉ một chút.


Bây giờ lại phát hiện kinh người, đúng là làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhìn bầu hồ lô, Trần Vũ rơi vào trầm tư, trong mắt hiện ra một tia mờ mịt.

Con đường tu tiên cần rất nhiều tài nguyên, nhất là linh thạch.

Mà tư chất của hắn lại thấp như vậy, nếu tương lai không có đan dược phụ trợ, chỉ sợ cả đời không vượt qua được ba tầng đầu của Ngưng Khí Kỳ.

Trong lúc nhất thời, Trần Vũ đã nghĩ ra cách kiếm linh thạch cho mình.

Người khác kiếm linh thạch rất cực khổ, nhưng hắn chỉ cần đem linh tuyền ra ngoài trao đổi.

Như vậy, tương lai không cần lo tới chuyện thiếu linh thạch để sử dụng.

Đối với tu sĩ cấp thấp, thứ này chính là vật đại bổ, mặc dù cách này có hơi nguy hiểm, nhưng cẩn thận vẫn được.

Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Vũ hiện ra một tia tinh quang, trước hết hắn phải xem lại công năng chân chính của bầu hồ lô.

Không lẽ nó chỉ có thể chuyển hóa nước thành linh tuyền trong đêm thôi sao?
Nghĩ vậy, Trần Vũ liền ra ngoài giếng múc nước đổ đầy bầu hồ lô.

Hắn muốn xem nó có biến hóa gì vào ban ngày hay không, hay tại lúc trước hắn không để ý nên không biết.

Trần Vũ uống mấy ngụm linh tuyền trong chậu gỗ rồi nhập định tu luyện, quả nhiên hiệu quả so với thổ nạp bình thường nhanh hơn gấp đôi.

Cứ như vậy, cách một canh giờ hắn lại mở nắp bình để kiểm tra, nhưng trải qua bốn canh giờ, vẻ mặt liền trở nên âm trầm bất định.

"Tại sao ban ngày lại không thể chuyển hóa nước thành linh tuyền?" Trần Vũ thì thào, hắn thử truyền vào hồ lô một ít pháp lực, nhưng nó vẫn không có động tĩnh gì.

Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng hắn vẫn có chút thất vọng, tiếp tục thử nghiệm tới tối, Trần Vũ phát hiện hồ lô đã có biến hóa.

Linh khí mỏng manh xung quanh bắt đầu chuyển động, sau đó bị hồ lô hút vào trong, dần dần chuyển hóa nước giếng thành linh tuyền.

Thử nghiệm trong bảy ngày liên tục, cuối cùng Trần Vũ đành chấp nhận sự thật, đó là hồ lô không thể hấp thu linh khí vào ban ngày.

Nguyên nhân tại sao, Trần Vũ cũng không rõ lắm, nhưng hắn nghi ngờ đây là do sư phụ cố tình làm vậy.

Nhẹ lắc đầu một cái, hắn không muốn đi sâu vào chuyện này nữa.


Trước mắt, nếu muốn đem linh tuyền đi trao đổi, hắn phải biết linh tuyền ra khỏi hồ lô sẽ tồn tại trong bao lâu.

Tuy đã sử dụng nhiều lần, nhưng hắn chưa từng lấy linh tuyền ra khỏi hồ lô bao giờ, khi nào khát cứ mở nắp rồi uống thôi.

Bởi vậy hắn phải kiểm tra một phen, nếu linh tuyền tiêu tán quá nhanh, xem như cách này không thể thực hiện.

Trải qua một hai lần thí nghiệm, Trần Vũ phát hiện linh tuyền chỉ có thể tồn tại trong vòng bảy ngày, sau đó sẽ trở thành nước lã.

Biết được chuyện này, Trần Vũ lòng đầy kinh hỉ, như vậy thì cách đem linh tuyền đi trao đổi có thể thực hiện được.

"Về sau gọi ngươi là Tụ Linh Hồ Lô đi!" Trần Vũ thầm mỉm cười, sau đó cẩn thận cất vào người.

Trước mắt, hắn sẽ không đem linh tuyền đi trao đổi, đợi khi chuẩn bị chu toàn rồi cũng không muộn.

Lúc này, những tia nắng đang nhạt dần rồi tắt hẳn, mặt trời cũng ẩn mình sau những ngọn núi.

Bầu trời không còn trong xanh như trước, mà thay đổi thành một màu xám tối.

Gió chiều thổi nhẹ làm những ngọn cỏ khẽ đung đưa, thấy vậy Trần Vũ khẽ đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Hôm nay hắn có hẹn với Trương Phong và Đỗ Trạch, lần này cả ba người sẽ đi dạo xung quanh để tìm mấy món đồ cần thiết.

Trần Vũ đi tới địa điểm ước hẹn, xa xa đã thấy hai người kia đang đứng đợi mình.

"Trần sư đệ à, ngươi đã biến thành con rùa từ khi nào vậy? Làm gì cũng chậm chạp lề mề, bọn ta ở đây chờ hơn nửa canh giờ rồi, còn tưởng rằng ngươi không tới nữa chứ.

" Thấy hắn đến, Đỗ Trạch thở dài một hơi, đây không phải lần đầu bọn họ chờ hắn.

"Ha ha, cũng do đệ có chút chuyện cần xử lý nên mới đến trễ như vậy, xin Trương huynh và Đỗ huynh thứ lỗi.

" Trần Vũ gãi gãi đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể.

"Không sao cả, Trần sư đệ mới đột phá cách đây không lâu, nên cần thời gian để củng cố là điều hiển nhiên.

" Trương Phong nhìn Trần Vũ từ trên xuống dưới, thấy khí tức trên người hắn đã ổn định hơn lúc trước thì gật đầu một cái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận