Thiên Đạo Phi Tiên


Trần Vũ chợt cả kinh, tinh thần lập tức cảnh giác mười phần, nhún chân bay về sau mấy trượng mới ổn định lại.

Không ngờ ngoài hắn và Tiêu Diệp, nơi đây vẫn còn kẻ thứ ba mà mình không biết.

Trần Vũ cố nén sợ hãi trong lòng, hắn trừng mắt nhìn về phía bóng tối, một tay cầm sẵn Hộ Thuẫn Phù.

Tới khi nhìn thấy người kia, Trần Vũ thầm cau mày, đây là lão nhân xấu xí hỏi mua hồ lô lúc trước.

Trần Vũ thử cảm nhận khí tức trên người đối phương, nhưng tâm tình lập tức trùng xuống tới đáy.

Người khiến hắn không thể cảm nhận được gì, ngoại trừ tu sĩ tầng năm trở lên, khó có ai làm được như vậy.

"Các hạ là ai, tại sao lại theo dõi ta?" Trần Vũ thấp giọng hỏi thăm, không muốn làm người kia tức giận.

"Ta là ai sao? ha ha! " Lão nhân xấu xí cười lớn, cười một cách sảng khoái, giống như vừa nghe thấy chuyện hài của thế gian.

Trần Vũ thấy thái độ của đối phương, sắc mặt càng lúc càng khó coi, xem ra lão nhân xấu xí này biết rõ hắn là ai.

Nhưng hắn lại không cách nào biết đối phương, điều này làm Trần Vũ vô cùng buồn bực.

Dưới sự nghi hoặc của Trần Vũ, lão nhân xấu xí nhẹ phất tay áo, khuôn mặt già nua xấu xí lập tức vặn vẹo.

Sau đó để lộ ra khuôn mặt chân thực, người này không ai khác, chính là Trịnh sư thúc trong Linh Pháp Các.

Trần Vũ hít sâu một hơi, đúng là một khi bị tu sĩ Trúc Cơ nhìn chằm chằm, một tên Ngưng Khí Kỳ như hắn khó lòng tránh khỏi móng vuốt.

"Đệ tử không biết sư thúc đang ở đây, bái kiến chậm trễ, mong sư thúc thứ tội.

" Trần Vũ đứng tại chỗ làm lễ tham bái, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Thấy Trần Vũ tham bái mà không dám tiến lên nửa bước, Trịnh sư thúc có chút hả hê, cũng có chút buồn cười.

"Tiểu tử, ngươi không cần làm bộ làm tịch nữa, ta và ngươi đã quá hiểu nhau rồi! Lần này, ta xem ngươi làm con rùa rụt cổ như thế nào?" Trịnh sư thúc nhìn Trần Vũ cười như không cười, tựa như đã định đoạt số mệnh của hắn.


"Sư thúc nói gì, đệ tử không hiểu.

" Trần Vũ lạnh toát cả người, đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ, hắn hoàn toàn không có khả năng chống lại.

Bề ngoài, thần sắc của Trần Vũ không thay đổi, nhưng tâm lý giống như kinh đào hải lãng, quay cuồng không ngừng.

Nội tâm không ngừng xoay chuyển, không ngờ vừa diệt được vỏ dưa, lại đụng phải vỏ dừa.

"Ha ha, tiểu tử à, ngươi không cần giả ngu giả ngốc nữa.

Ta bám theo ngươi là vì cái gì, chắc ngươi là người rõ nhất.

" Trịnh sư thúc cười trào phúng, không nghĩ tới giờ phút này Trần Vũ vẫn còn giả vờ được.

Trịnh sư thúc thầm đánh giá, đúng là so với người cùng trang lứa, tâm cơ kẻ này không hề tầm thường chút nào.

Bất quá thật đáng tiếc, lại không còn cơ hội sinh tồn tiếp, chỉ có thể làm hắn từ từ biến mất khỏi thế gian.

— QUẢNG CÁO —
"Nếu sư thúc thích linh tuyền, đệ tử có thể bỏ qua món yêu thích, mong sư thúc đừng làm khó đệ tử nữa.

" Trần Vũ rơi vào đường cùng đành cầu xin, nhưng vẫn giả ngu giả ngốc, chứng tỏ mình không biết gì nhiều.

"Không, cái ta muốn biết là ngươi lấy linh tuyền này từ đâu ra, chắc chắn không phải trong tông môn rồi!" Trịnh sư thúc lắc đầu, lời nói càng lúc càng âm lãnh.

Trần Vũ cảnh giác, cẩn thận lui về phía sau nửa bước, bàn tay siết chặt Hộ Thuẫn Phù, thần kinh không dám buông lỏng dù chỉ một chút.

Xem ra sơ hở của Thạch Trượng chính là cái bẫy mà Trịnh sư thúc cố tình tạo ra, nhưng trước khi đi hắn đã dò xét năm sáu lần.

Rõ ràng không có người theo đuôi, bất quá, vừa nghĩ tới một khả năng, Trần Vũ đành cười chua xót.

Trần vũ thu liễm tâm tình, thấy tình cảnh càng lúc càng bất lợi, hắn đương nhiên không dám nói ra sự thật.

Nói ra rồi, đối phương còn cần hắn làm gì, một kích diệt sát đi là xong, như vậy đã loại bỏ được hậu hoạn về sau.


Bởi vậy, Trần Vũ giả khùng giả điên, quyết không nói ra sự thật, đành bịa ra một câu chuyện, cung kính nói:
"Sư thúc tuệ nhãn như đuốc, số linh tuyền này xác thực không phải lấy trong tông môn.

Mà là trong lúc vô tình, đệ tử phát hiện sau núi có một vũng nước nhỏ, đệ tử thấy nước này tỏa ra linh khí, nên mới hứng lại một ít đem đi bán.

"
"Khà khà, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Trịnh sư thúc cười lớn một tiếng, giọng nói pha chút kinh thường.

Lúc hắn rời khỏi tiểu viện, lão đã theo dõi từng li từng tý.

Tiểu tử này quả nhiên có chui vào sơn mạch, nhưng chỉ hái mấy cái tiểu hồ lô, sau đó dùng một cái hồ lô khác đổ nước vào.

Đây không phải vô tình tìm được, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.

Trọng yếu nhất là, thời điểm Trần Vũ lấy cái hồ lô kia ra, chính mắt lão thấy linh khí xung quanh bị cái bình hồ lô kia hấp thụ.

Bởi vậy, cái hồ lô đó nhất định có vấn đề, bất quá lão không có bước ra, mà muốn điều tra một lúc, rồi mới hốt trọn cả ổ.

Trần Vũ biết lần này khó có thể toàn vẹn trở về, hắn để tay sát túi trữ vật, thở dài một hơi, sau đó trực tiếp lật mặt.

Ba tấm Hỏa Diễm Phù bay thẳng tới chỗ Trịnh sư thúc, nhưng Trịnh sư thúc không quan tâm, vẫn đứng im tại chỗ.

Thời điểm Hỏa Diễm Phù sắp đụng trúng, bên ngoài cơ thể Trịnh sư thúc lập tức xuất hiện một tầng quang tráo.

Oành oành!
Hỏa Diễm Phù nổ tung nhưng không có một chút tác dụng nào, thấy tình cảnh này, Trần Vũ chỉ có thể cười khổ.

Bảo một tên Ngưng Khí Kỳ đấu với Trúc Cơ Kỳ, đây là điều không thể.

— QUẢNG CÁO —
Event
Bởi vậy, vừa thấy thời cơ đã tới, Trần Vũ liền vận dụng thân pháp chạy sâu vào trong sơn cốc.


Hắn muốn tranh thủ lúc hỗn loạn, tìm ra cơ hội chạy trốn, mặc dù khả năng không có nhiều, nhưng hắn muốn đánh cược một phen.

Nhìn thấy Trần Vũ mỗi lúc một xa, Trịnh sư thúc nhếch miệng cười nhạt, sau đó vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một sợi dây thần.

Chỉ thấy lão điểm chỉ vào đó, sợi dây thần như có linh tính, giống như con rắn, uốn lượn vài vòng rồi đuổi theo Trần Vũ.

Trần Vũ cắm đầu cắm cổ chạy như điên, nhưng cảm nhận được có thứ gì đang đuổi theo sau lưng.

Hắn lập tức tung ra Tử Lôi Châu và số Hỏa Diễm Phù còn lại, hy vọng sẽ làm chậm sợi dây kia một chút.

Oành oành oành!
Tiếng nổ vang vọng khắp sơn cốc, nhưng sợi dây kỳ quái kia vẫn không có chút hề hấn gì.

Trần Vũ cả kinh, cố gắng thúc đẩy tốc độ tăng thêm vài phần, nhưng lúc này, sợi dây kia không cho hắn cơ hội đó.

Nó lập tức vụt nhanh tới, định quấn chặt lấy người hắn.

Trần Vũ thầm hô không ổn, sau đó kích phát Hộ Thuẫn Phù.

Kim quang chói lọi, xung quanh người hắn xuất hiện một cái quang tráo hình tròn, so với Kim Chung Phù của Tiêu Diệp thì chắc chắn hơn mấy phần.

Phù này có thể chịu được một kích toàn lực của tu sĩ tầng chín, nhưng dưới tác động của sợi dây quỷ dị kia.

Hắn thấy mỗi lần sợi dây siết chặt một vòng, quang tráo lại xuất hiện thêm mấy vết nứt.

Trần Vũ không dám suy nghĩ nhiều, lấy hết phù lục phòng hộ còn lại ra sử dụng, nhưng từng cái từng cái đều dễ dàng bị bóp nát.

Răng rắc!
Trong sát na, toàn bộ quang tráo đều vỡ vụn, sợi dây quỷ dị kia liền nhanh chóng lao vào trói chặt hắn lại.

Đồng thời, Trịnh sư thúc cũng bất ngờ xuất hiện kế bên, dùng âm thanh cực nhỏ, không vui không buồn, nói:
"Tiểu tử, nếu ngươi không muốn nói, vậy ta chỉ có thể dùng Sưu Hồn Thuật.

Yên tâm, sau khi đạt được mục đích, ta sẽ giúp ngươi sớm ngày đầu thai chuyển thế.

"
"Ngươi, ngươi! " Trần Vũ nghe những lời này, hồn vía lên mây, hắn biết vận mệnh tồi tệ sắp đổ lên đầu mình.

Nhưng còn chưa kịp để hắn vùng vẫy, Trịnh sư thúc bất ngờ đánh ra một chưởng, làm Trần Vũ ngất đi, rồi trực tiếp mang người hướng đến một địa điểm khác.


— QUẢNG CÁO —
Tiến đến động phủ đã được chuẩn bị từ trước, Trịnh sư thúc vứt Trần Vũ nằm lăn lóc trên mặt đất.

Sau đó thu hồi túi trữ vật của hắn, nhưng lão không vội kiểm tra, đợi khi sưu hồn xong rồi tìm tòi cũng không muộn.

Tiếp đến lão dùng một tấm Định Thân Phù dán lên người hắn, đồng thời cũng thu lại pháp khí hình sợi dây kia.

Để cho công tác sưu hồn không xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, Trịnh sư thúc vẽ ra trận pháp An Hồn Trận xung quanh người Trần Vũ.

Đợi khi mọi thứ đã chuẩn bị chu toàn, Trịnh sư thúc hít sâu một hơi, bắt đầu ấn quyết, thi triển Sưu Hồn Thuật để biết tất cả sự tình.

Vừa kết quyết xong, Trịnh sư thúc nhẹ đặt tay lên đỉnh đầu Trần Vũ, sau đó một âm thanh "vụt" vang lên.

Sưu Hồn Thuật trực tiếp đâm sâu vào linh hồn hải của Trần Vũ, muốn lấy hết mọi ký ức được che giấu bên trong.

Trong giấc mơ, Trần Vũ thấy mình đang đứng trong một không gian trắng xóa, mà trước mặt hắn là một vũng nước trong suốt.

Nhưng thông qua đó, hắn thấy bên trong vũng nước kia không ngờ lại hiện ra những cảnh tượng mà hắn từng trải qua.

Khi nhỏ hắn sinh sống ra sao, sau đó cả nhà bị sát hại như thế nào, từng cảnh tượng giống như cuộn phim, chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng.

Ong!
Ngay lúc này, Hắc Tháp nằm trong thức hải phát hiện có kẻ xâm lấn, hai con Hắc Long cửu trảo được khắc trên hai phiến đại môn đột nhiên thức tỉnh.

Hai con mắt của Hắc Long chợt xoay chuyển, sau đó phát ra kim quang chói lọi, đồng loạt gầm lớn một tiếng.

Một cổ khí tức nguyên thủy đầy uy nghiêm đột nhiên ập tới.

Lấy Trần Vũ làm trung tâm, bán khính xung quanh năm trượng liền đổ nát.

Trịnh sư thúc đang thi triển Sưu Hồn Thuật liền phun ra một ngụm máu tươi, có điều còn chưa kịp để lão thu hồi cánh tay.

Một cổ hấp lực cực mạnh từ trong Hắc Tháp truyền ra, trực tiếp nuốt chửng linh hồn của Trịnh sư thúc.

Trong giấc mơ, Trần Vũ thấy nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, sau đó hắn từ từ thiếp đi lúc nào không hay.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận