Thiên Đạo Phi Tiên


Trần Vũ biết bản thân không thể trông mong quá nhiều vào những người này, tán tu có khối tài sản như vậy cũng khá lắm rồi.

Nhưng nhìn mấy thanh mộc kiếm, Trần Vũ thầm cười trừ.

Mộc kiếm là pháp khí cấp thấp, thân kiếm chỉ có một đạo phù văn, nên giá cả rất thấp.

Tu sĩ tự biết bản thân không có nhiều linh thạch, đều lựa chọn mộc kiếm làm pháp khí phòng thân.

Tuy uy lực không lớn, nhưng dùng vật này để phi hành cũng không tệ.

Kiểm kê một lúc, Trần Vũ đem mấy thứ không có giá trị như y phục cùng pháp quyết vứt vào đống lửa.

Ngồi dựa lưng vào gốc cây, Trần Vũ ngẩn đầu nhìn về phương trời xa xăm, trong lòng có chút cảm khái.

Nghĩ lại cũng thật nực cười, lúc mới vào tu tiên giới hắn nào dám giết người, mà lần đầu giết Tiêu Diệp khiến hắn rơi vào tự trách.

Còn giờ đây khác biệt một trời một vực, cho dù có giết thêm vài người nữa, hắn cũng không thấy áy náy trong lòng.

Dù sao, bước vào thế giới này, người kia không chết thì hắn vong, nên buộc phải làm như vậy.

Ngẫm lại thời gian bước vào tu tiên giới, Trần Vũ không khỏi thở dài, cũng chẳng biết khi nào bản thân mới có thần thông như mấy vị cao nhân kia.


Mà nhắc tới mấy vị cao nhân kia, hắn lại nghĩ tới Bạch Tử Vân, cho tới giờ hắn vẫn không biết thân phận thật sự của Bạch Tử Vân.

Nàng ấy cứ thần thần bí bí, giống như có một bức màng to lớn nào đó che chắn lại mọi thứ, dù muốn đoán mò cũng không có kết quả.

Bất quá, cái hắn cần lúc này chính là mau chóng đột phá tầng ba, như vậy bản thân mới có lực lượng bảo vệ bản thân.

Trần Vũ thừa biết, dựa vào người khác chỉ là cách tạm thời, dựa vào bản thân mới là cách tốt nhất.

Đến sáng hôm sau, Trần Vũ cưỡi mây trở về căn nhà hoang nằm sâu trong lòng núi.

Nhưng vừa đáp xuống trước sân, trong nhà bỗng bước ra một trung niên mặc y phục màu đen, người này ngẩn đầu nhìn hắn:
"Tiểu hữu, đợi ngươi đã lâu! Sao không vào trong uống một tách trà cùng bọn ta?"
"Vãn bối không dám, nếu đây là nhà của tiền bối, vậy vãn bối không làm phiền!" Trần Vũ lùi về sau giữ khoảng cách an toàn, ôm quyền thi lễ.

Mà theo khí tức phát ra từ người đối phương, rõ ràng không kém Trịnh sư thúc, dường như còn mạnh hơn một chút.

Tuy phát sinh sự tình ngoài ý muốn, nhưng hắn không có quay đầu bỏ chạy, bởi vì làm như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Lúc này, trong nhà bước ra một thiếu phụ xinh đẹp, nàng ta hướng hắn nói: "Nơi đây không phải nhà của ta, mà là nhà của ngươi! Hôm nay đến đây, đích xác là có chút chuyện cần tìm ngươi.

"
Nghe tới đây, Trần Vũ không ngờ một tên tán tu như hắn lại được hai vị Trúc Cơ mò tới hỏi thăm, làm hắn được ưu ái mà lòng kính sợ.

"Không biết hai vị tiền bối có chuyện gì cần vãn bối giúp đỡ? Nếu vãn bối có điều gì bất kính, mong hai vị lượng thứ cho.

" Trần Vũ bình tĩnh, sau đó nhìn về phía trung niên, miễn cưỡng nở nụ cười.

Hiện giờ trong lòng hắn đang nghi hoặc, không biết ba người hôm qua có phải hạ nhân của hai vị tiền bối Trúc Cơ này hay không.

Nếu đúng là vậy, cái này chẳng phải hắn đã tự chui đầu vào rọ rồi hay sao?
Nghĩ tới đây, Trần Vũ có chút khó xử lý, với lại hiểu ra, mắt trái co giật hôm qua chính là nhắc tới hai vị cao thủ này.

"Mạo phạm thì không có, nhưng hai người chúng ta cần lấy một thứ trên người ngươi! Ta nghĩ, ngươi nên giao vật thần bí đó ra để tránh dính phải phiền toái không đáng có.

" Thiếu phụ lắc đầu, âm thanh không có sự tức giận nào, dường như rất khách khí với hắn.

"Vật thần bí? Vãn bối thật sự không hiểu hai vị tiền bối đang nói tới thứ gì?" Trần Vũ sững người, ngoài mặt vẫn tỏa ra ngơ ngác không hiểu.

Tuy nhiên trong lòng lại lo lắng bất an, nghe ba chữ "vật thần bí", Trần Vũ vô tình nghĩ đến Hắc Tháp trong thức hải.

"Không lẽ, có người biết ta đang giữ vật đó trong người?" Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, thần sắc trở nên căng thẳng.


Nếu là trước kia, kêu hắn vứt bỏ Hắc Tháp, hắn nhất định sẽ không do dự mà gật đầu đồng ý.

Còn bây giờ, khi đoán được một phần lai lịch của nó, hắn sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này.

Đây là cơ duyên của hắn, bản thân phải bỏ ra vô số đâu khổ mới đạt được, đâu phải muốn lấy là lấy?
Với lại, có một điều mà Trần Vũ không biết, đó là người khác có dùng cách gì cũng không thể tách nó ra khỏi người hắn.

Phải biết, một khi Hắc Tháp đã khóa chặt vào thần hồn, cho dù chủ nhân bị giết chết, cũng đừng mơ tưởng tới việc lấy nó ra hoặc đem thần hồn luyện hóa.

Bất quá, nhìn tình huống trước mắt, dường như hai vị cường giả này sẽ không cho hắn cơ hội giữ lại vật kia.

Trần Vũ cười khổ, không biết tại sao bản thân đã cẩn thận như thế, nhưng vẫn gặp chuyện không may thế này.

Trung niên kia nhìn Trần Vũ một lúc, sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, lúc này âm thầm nói nhỏ: "Sư muội, tấm ngọc bài đó hình như là của! "
"Ừm, đúng vậy, không sai vào đâu được! Đây đúng là ngọc bài người kia thường mang bên người, chắc người này có quan hệ không tầm thường với người đó, tốt nhất không nên động tay động chân với hắn.

" Thiếu phụ âm thầm gật đầu, thấp giọng trao đổi với trung niên.

Trung niên biết bản thân không thể quá tay, nên mỉm cười thân thiện nói: "Tiểu hữu, vật kia rất quan trọng với chúng ta, không biết ngươi có thể bỏ ra vật yêu thích hay không? Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ dùng thứ khác để trao đổi, tuyệt đối không làm ngươi lỗ vốn!"
Trần Vũ nhíu mày, tại sao hai người này lại đối xử nhẹ nhàng với một tên Ngưng Khí tầng hai như hắn?
Không phải chỉ cần trực tiếp ra tay diệt sát là xong rồi sao? Cái này rõ ràng có chỗ kiêng kỵ nào đó.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ không muốn đem mạng nhỏ ra đặt cược, bởi vậy mới ôm quyền nói:
"Nếu vãn bối có vật thần bí kia, nhất định sẽ giao ra.

Nhưng không biết món đồ hai vị đang nói tới là thứ gì? Hình dạng ra sao?"
Hai người kia nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, thiếu phụ cảm thấy ngạc nhiên, có chút gấp gáp nói:

"Ngươi không biết đồ vật đó sao? Nó là chiếc hộp bị phong ấn rất kỹ, không biết tiểu hữu đã thấy qua chưa?"
"Chiếc hộp bị phong ấn rất kỹ? Không biết có phải là vật này hay không?" Trần Vũ nghe tới đây thì thở phào một hơi, lấy một vật tương tự như vậy đưa tới trước mặt.

Vật này hắn lấy trên người Tiêu Diệp, lúc đó thật sự không cách nào mở chiếc hộp này ra, nên bị hắn vứt một xó trong túi trữ vật.

Nếu không phải hai người này nhắc tới, chắc hắn cũng quên mất mình có vật này trong tay.

Bất quá, Trần Vũ sẽ không ngu ngốc nói điều kiện với hai người bọn họ, Hắc Tháp thì không thể, nhưng cái hộp này giống như gân gà.

Để lại bên cạnh chẳng sử dụng được, chi bằng đem nó đi trao đổi để giữ lấy cái mạng nhỏ.

Trần Vũ không có biểu hiện gì, cũng không bước tới chỗ hai người kia, mà dùng Dẫn Lực Thuật, cẩn thận đem chiếc hộp đưa tới trước mặt hai người bọn họ.

Thiếu phụ đưa tay lấy chiếc hộp quan sát một lúc, sau đó dùng pháp lực mở thử thì gật đầu:
"Đúng là thứ này! Đa tạ tiểu hữu đã đưa vật này cho chúng ta, đây là hai trăm linh thạch, mong tiểu hữu nhận cho.

"
Trần Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ lời đối phương là thật, vậy mà thực sự trả thù lao cho mình.

"Đa tạ tiền bối ưu ái!" Cái gì chứ linh thạch thì hắn nhất quyết không từ chối, liền nói lời khách khí.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận