Thần thức có nhiều công dụng, ví dụ như dùng để quan sát hoặc lẫn tránh kẻ thù, thăm dò những nơi nguy hiểm.
Nếu thần thức mạnh hơn đồng gai, vậy hắn có thể nhìn thấu nguy hiểm, cũng hạn chế việc chặn đường ám toán.
Đương nhiên thần thức không phải vô địch, trên đời này có rất nhiều trận pháp hoặc không gian đặc biệt có thể ngăn cản thần thức.
Rơi vào tình huống đó, thần thức cũng vô dụng, nhưng đó là sự tình khác, còn bây giờ hắn đang hưng phấn.
Trần Vũ thả thần thức nhìn đông nhìn tây, hết nhìn trên lại nhìn xuống dưới, cứ như vậy, một đường quan sát toàn bộ Hàn Thủy Cư.
Thu hồi thần thức, Trần Vũ trầm tư một lúc lâu, niềm vui này thật sự nằm ngoài dự kiến.
Hắn ngàn vạn lần không dám nghĩ, có một ngày mình phóng thần thức ra khỏi cơ thể giống cường giả Trúc Cơ Kỳ.
Tu sĩ Ngưng Khí tầng tám có thể phóng thần thức, ai sẽ tin lời hắn đây?
Ngoại trừ thần thức, hắn phát hiện thần thồn của mình ngày một cường đại hơn.
Thực ra ngay lúc đột phá tầng ba hắn đã phát hiện điểm này, có điều lúc đó không quá chú ý tới.
Bây giờ ngẫm lại thật khiến người ta khó tin, nếu đây là giấc mộng, hắn không muốn tỉnh lại nữa.
"Hỗn Độn Thiên Kinh quả nhiên thần kỳ, Hắc Tháp à, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?" Trần Vũ thở dài, hiện tại trăm lợi mà không có hại, hắn sẽ mặc kệ.
Kể từ lúc bước vào không gian thần bí để lĩnh ngộ Hỗn Độn Thiên Kinh, tới nay nó không có phản ứng nào nữa.
Cho dù hắn dùng thần thức đả kích như thế nào, Hắc Tháp cũng bất động như một tòa Hắc Sơn.
Bất quá, thời gian còn dài, hắn sẽ từ từ tìm hiểu Hắc Tháp.
Lại nói, "tu" cùng "luyện" luôn song hành với nhau, hết tu xong hắn lại lôi mấy thứ lặt vặt ra luyện tập, một bên chậm rãi củng cố tu vi.
— QUẢNG CÁO —
Nếu thật sự không cần xông pha mà vẫn tịnh tiến tu vi, hắn thậm chí còn nghĩ mình nên giống như con rùa, cứ nằm trong hang an dưỡng là xong.
Nhưng trên đời không ai cho không cái gì, muốn có thì tự mình đoạt lấy, bằng không cứ chờ thọ nguyên hao hết rồi đột phá lên "bài vị" mà nằm.
Cũng không biết bản thân tách biệt với tu tiên giới lâu như vậy, bên ngoài đã biến hóa thành bộ dáng nào nữa.
Đợi mấy ngày kế tiếp, hắn phải hảo hảo tìm hiểu, hòa nhập cùng mọi người một phen mới được.
.
.
Mười ngày sau, tại một chỗ cách Hàn Thủy Cư chừng năm dặm, phía trên bầu trời có hai chiếc Phi Chu đang đuổi nhau.
Nhóm người chạy thục mạng phía trước có năm người, trong đó có ba trung niên và hai lão nhân.
Sắc mặt bọ họ trắng bệch như tờ giấy trắng, hiển nhiên bị đánh lén nên trọng thương không nhẹ, bây giờ đang liều mạng chạy trối chết.
"Tộc trưởng, ngươi đi trước đi, bốn người bọn ta ở lại đoạn hậu." Vương Tông Hải thở dài, vẻ mặt đầy tang thương.
"Tông Hải trưởng lão, chúng ta muốn đi cùng đi, huống chi nhân thủ đối phương gấp đôi chúng ta, tách ra càng dễ bị bắt hơn." Gia chủ Vương Lạc Khung lắc đầu, vẻ mặt càng thêm kiên định.
Vương thị vốn là thập lưu thế gia, gia tộc có lão tổ Trúc Cơ Kỳ tọa trấn, chỉ là thọ nguyên hao hết, sớm đã tọa hóa từ một năm trước.
Chuyện này là tin mật của gia tộc, không ngờ bị gián điệp của Tào thị thu thập được, một đường chèn ép tới bây giờ.
Tuy Vương thị không lớn, nhưng tích lũy nhiều đời, mua được trận pháp phòng hộ, đem gia tộc bao bọc vào trong.
Hơn nữa, trong nhà còn năm cao thủ Ngưng Khí tầng chín, nên Tào thị mới sợ ném chuột vỡ bình.
Nếu thực sự đại chiến, Vương thị chắc chắn sẽ liều mạng, khi đó sợ rằng Tào thị cũng nguyên khí đại thương.
— QUẢNG CÁO —
Suốt ngày bị Tào thị nhìn chằm chằm, Vương thị luôn sống trong thấp thỏm lo âu, ra đường cũng phải cẩn thận vạn lần.
Sự tình bị Tào thị đuổi giết Vương gia chủ đã sớm tính toán, chỉ là ngàn vạn lần không ngờ đối phương lại mời tới nhiều cao thủ như vậy.
Đợi khi bắt được địa đầu xà của Vương thị, bọn họ còn lo không chiếm được Vương thị hay sao?
"Tình thế cấp bách, chạy cũng không phải cách, mà chúng ta đều thị thương, chỉ e không tránh khỏi kiếp nạn lần này." Trưởng lão Vương Tông Thiên lắc đầu, tâm tình giống như già thêm vài tuổi.
Sỡ dĩ bọn họ chạy được tới chỗ này cũng xem như may mắn, mà các loại thủ đoạn đã tung hết, bây giờ không còn nhiều khả năng chống cự.
"Gia chủ, chi bằng chúng ta cố gắng kéo dài thời gian, chỉ cần tới gia tộc, chúng ta sẽ an toàn." Vương Ngô Bình nhìn mười gã cao thủ tầng chín phía sau, vẻ mặt trở nên ngưng trọng mười phần.
Người trẻ tuổi nhất trong nhóm, Vương Ngô An nghe vậy thì vội lắc đầu: "Ngô Bình lời ấy sai rồi, tám chín phần mười đối phương sẽ không cho chúng ta cơ hội đó."
Nói tới đây, toàn bộ năm người đều im lặng, thật sự mười tên cao thủ tầng chín kia sẽ không cho bọn họ được như ý.
Có điều lúc này Vương Tông Hải lặng lẽ lấy ra một viên châu màu tím, khí tức phát ra từ nó vô cùng nặng nề.
"Thượng phẩm Tử Lôi Châu, Tông Hải trưởng lão, chẳng lẽ ngài định..." Gia chủ Vương Lạc Khung giật mình, không ngờ trưởng lão vẫn còn vật áp đáy hòm.
Làm sao Vương Lạc Khung không biết vật này, nếu bị thượng phẩm Tử Lôi Châu đánh trúng, vậy cường giả Trúc Cơ sơ kỳ cũng phải nằm xuống.
Có điều thứ này quá đắt, một viên ít nhất cũng hai ngàn linh thạch, thật không nghĩ Tông Hải trưởng lão thật là mua để phòng thân.
"Gia chủ, lát nữa bốn người chúng ta quần nhau, gia chủ vẫn nên tìm cách rời khỏi thì hơn.
Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!" Tông Hải trưởng lão mỉm cười, dùng lời của một vị trưởng bối khuyên can.
"..." Gia chủ Vương Lạc Khung không trả lời, hết thẩy đại cuộc đã định, không hy sinh là không được.
Vương Lạc Khung siết chặt nắm tay, đợi khi hắn mạnh lên, nhất định sẽ tìm Tào thị đòi hết nợ nần.
— QUẢNG CÁO —
Thù này, hai nhà không thể nào hòa giải được nữa, ngươi không chết thì ta vong, đây là kết cuộc cuối cùng.
"Vương gia chủ đừng cầu may nữa, ngươi nghĩ chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội kéo dài thời gian để tìm người tiếp ứng hay sao?" Phía sau lưng, âm thanh lạnh lùng của gia chủ Tào Ấu Khanh truyền tới.
Lời nói vừa dứt, tốc độ Phi Chu bỗng nhiên tăng vọt, cấp tốc đuổi sát đám người Vương thị.
"Còn muốn chạy?!" Vừa đến, một trong năm gã áo choàng đen cười lạnh, vun tay áo vứt ra một thanh Âm Sát Phi Đao.
Đao vừa xuất hiện, âm sát chi khí cuồn cuộn gào thét mà ra, nhanh chóng chém tới gia chủ Vương Lạc Khung.
Thời điểm phi đao gần tới, trưởng lão Vương Tông Hải nhìn bốn người gật đầu, âm thầm lấy ra chín tấm Hỏa Diễm Phù.
Gia chủ Vương Lạc Khung không chút chần chừ, lập tức lấy trấn gia chi bảo Thanh Phong Kiếm ra nghênh đón Âm Sát Phi Đao.
"Ong!"
Âm Sát Phi Đao va chạm với Thanh Phong Kiếm tạo nên thế giằng co, nhưng gia chủ Vương Lạc Khung đang thụ thương, tình thế có hơi nghiêng về phía Tào thị.
Cùng lúc đó, Vương Tông Hải bỗng nhiên ném ra một đống Hỏa Diễm Phù, đồng thời kêu Vương Tông Thiên điều khiến Phi Chu chạy xuống mặt đất.
Tào Ấu Khanh hừ lạnh: "Vương thị quả nhiên nghèo rớt mùng tơi, dựa vào mấy tấm Hỏa Diễm Phù này cũng muốn ngăn bọn ta?"
Chỉ là đám người Vương thị bỗng nhiên nhếch miệng cười lạnh, mà trong sát na đó, gã áo choàng đen bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
"Không tốt!" Gã áo choàng đen vừa quát lớn, Tử Lôi Châu ẩn nấp phía sau Hỏa Diễm Phù đã phát nổ..