Thiên Đế Kiếm

Chương 22 - I
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
Do chương này dài quá để tránh lỗi unscript của diễn đàn mình chia nó ra thành những phần nhỏ
Về Kính Hồ Cư không đến nỗi lâu như Xích Vân tưởng tượng . Chỉ đi mất có bốn ngày đường, và tới tận ba ngày nữa mới là ngày cuối tuần .
Cũng may là có Diêu Linh giục giã, chứ không thì còn lâu Xích Vân mới lập được kỳ tích đó . Điều làm y không thể tập trung và đi cho đúng đường là mắt y cứ nhìn Hoa Anh, mặc dù may cho y là chẳng ai để ý tới chuyện đấy cả . Xích Vân muốn xin lỗi Hoa Anh về chuyện hôm trước . Nhưng lưỡi của Xích Vân cứ ríu lại khi nghĩ tới chuyện đó .
Cách tốt nhất để không nghĩ tới Hoa Anh là nghĩ sang chuyện khác . Và câu chuyện của Lâm Kiệt là thứ đáng để Xích Vân đem ra mổ xẻ nhất .
Căn phòng nắng chói chang , Xích Vân đứng dậy, đóng bớt cửa sổ lại . Quán trọ này thật là phiền phức, ai đời nắng nó xói thẳng vào mặt thế kia chứ ?
Trở lại trạng thái lười lẫm – nằm của mình, Xích Vân bắt đầu suy nghĩ .
Những điều mà Hổ nhân Lâm Kiệt nói khiến Xích Vân hơi ngán một chút . Y không ngờ là có cả ông già Hàn Thuyên dính líu vào vụ này . Có một điều ngu xuẩn nhất về mình mà Xích Vân từng biết, đó là y không nhận ra cái tên Bố Hàn mà thằng Hoài Tử nói trước đây lại chính là ông già Đường chủ Hàn Thuyên . Khi còn ở Uất Hận Thành, Xích Vân đã nghe người ta nhắc đi nhắc lại cái tên này nhiều lắm . Nhưng khi về con phố nghèo Kiếm Tiên, y chỉ biết có một người là chủ ở đó, được người dân trong phố nhắc với cái tên Ngài Hàn, hay là Bố Hàn cũng như nhau cả . Chỉ có cái tên Hàn Thuỷ là làm Xích Vân nhớ tới con sông độc nhất trong Uất Hận Thành thôi, vả lại Xích Vân cũng chưa từng gặp Ngài Hàn – vị Đường chủ Ai Oán Đường này bao giờ . Khi y bắt đầu đến cái tuổi biết nhớ, thì lúc đó Hàn Thuyên đã rời bỏ Uất Hận Thành lâu rồi .
“ Hàn Thuyên không phải là kẻ dễ đoán … “ – Xích Vân nghĩ thế . Những gì mà người Uất Hận Thành nói lại, Xích Vân có thể đánh giá đôi chút con người này . Người Uất Hận Thành nói, Hàn Thuyên như kẻ sống với hai bản chất . Ông ta có tấm lòng nhân ái giống như huyền thoại Kiếm Khách Từ Tuyên , nhưng đôi lúc, ông ta trở nên xảo quyệt và cực kỳ tàn độc, cái chất rất riêng ở gia tộc Hàn Thuỷ . Điều ấy được chứng minh bởi sự tồn tại của ông ta tới tận bây giờ . Một kẻ tới từ Uất Hận Thành – nơi bị nguyền rủa, có thể mở tấm lòng nhân ái của mình để cười một người vợ, giờ thì đã có con, một kẻ sử dụng trí thông minh, sự tàn ác của mình để thành lập nên bang Hàn Thuỷ mạnh nhất Đại Lục Hoàn Mỹ . Hàn Thuyên là như vậy, danh tiếng cũng có, khét tiếng cũng có . Các vị trưởng lão Tổ Long còn phải sợ Hàn Thuyên một vành, gặp Hàn Thuyên là bao khí thế của các vị bay đâu hết mà khúm na khúm núm dúm dó cả lại như con gặp bố . Câu chuyện vui tai ấy Xích Vân nghe được từ con phố nghèo Kiếm Tiên .
Nhưng cái điều chết tiệt nhất ở đây, đó là Xích Vân đang dính dáng tới ông già này . Hàn Thuyên đã sáu mươi tuổi, kiếm thuật của ông ta đạt tới mức nào rồi ? Liệu cái tên Sát Thủ có còn ở cái lão già trông hơi hốc hác gầy gò ấy ? Chịu ! Xích Vân không biết . Xích Vân hơi ngán cái chuyện phải đối đầu với lão già này , không biết ông ta đến Kính Hồ Cư, có phải là vì Hắc Đế Ấn không ? Ông ta muốn chiếm đoạt nó chăng ?
Lại nói Hắc Đế Ấn . Xích Vân chỉ biết rằng , Hắc Đế Ấn được giấu tại Kính Hồ Cư, nhưng giấu ở nơi nào thì y không biết . Thông thường , Hắc Đế Ấn được cất giữ ở trong đền thờ một vị thần nào đó, và được vị thần này bảo vệ . Tất nhiên, đó chỉ là một vài cái mà Xích Vân biết . Như cái ở trong Thiên Lệ Thành, cái ở trong Vạn Kiếp Thành . Hai vụ thảm sát đó Xích Vân biết rõ là đứa nào trong Bất Kiếp Viện gây ra . Y chẳng lạ lẫm gì phương thức chiến đấu của chúng . Nhưng điều làm Xích Vân khó hiểu, đó là vụ thảm sát Ngư Thôn . Quỷ Nhân chỉ đơn giản là giết người à ? Không, Quỷ Nhân không rỗi hơi như thế . Chỉ có một đáp án lý giải là Hắc Đế Ấn . Nhưng tại sao Hắc Đế Ấn là ở Ngư Thôn ? Ngư Thôn là nơi cất giữ Hắc Đế Ấn ? Chắc chắn là không phải, bởi vì chỉ là một cái thôn nhỏ nhoi, sao có thể cất giữ vật quan trọng như Hắc Đế Ấn vào cái nơi đó được ? Xích Vân hiểu rõ, trong Bất Kiếp Viện, Dạ Nhãn là kẻ có khả năng cảm nhận Hắc Đế Ấn, nếu tới gần Hắc Đế Ấn thì Dạ Nhãn sẽ có phản ứng ngay . Trong khi Dạ Nhãn thường hay bay qua bay lại Ngư Thôn như các bà các cô hay đi chợ . Chỉ có một cách lý giải, đó là Hắc Đế Ấn đã rơi vào tay ai đó, rồi Quỷ Nhân tìm tới hắn, giết hắn, và đoạt lấy Hắc Đế Ấn . Như vậy thông tin là đã đủ, các sự việc đã xâu chuỗi lại với nhau, nhưng nó lại mở ra một lỗ hổng mới, đó là vì sao Thiên Ma biết có kẻ đang nắm giữ Hắc Đế Ấn tại Ngư Thôn ?
Có một điều nữa khiến Xích Vân khó hiểu, đó là việc Thiên Ma xuất hiện ở Tích Vũ Thành . Mà Xích Vân hiểu khá rõ về Thiên Ma . Thiên Ma chẳng thích quái gì vui chơi cả, chắc chắn hắn đi về Tích Vũ Thành là có lý do . Tìm kiếm sách để đọc thông tin về Hắc Đế Ấn ? Đúng là Thiên Ma có cái sở thích ấy, nhưng sự thật hiển nhiên , Thiên Ma đã từng là Tổng quản Mật Nội – kho sách lớn nhất của Uất Hận Thành , không thiếu sách gì, Mật Nội có bao nhiêu sách, Thiên Ma đều đã đọc hết . Vậy thì Tích Vũ Thành có cái gì chứ ? Hay là có Hắc Đế Ấn ?
Không những vậy, những kẻ thù mới lại xuất hiện . Lâm Kiệt đã ra mặt, hắn đang phục vụ cho ai ? Đồng bọn của hắn là như thế nào ? Hắn cần tới Hắc Đế Ấn để làm gì ? Hoài Tử và Tôn Dương có bị Lâm Kiệt cho vào bẫy như hắn đã làm với Xích Vân không ? Và ngay cả hai người đồng hành mới cũng làm Xích Vân hơi mệt, đặc biệt là cái tên Long Chấn Phương . Tại sao hắn lại cùng về Kính Hồ Cư với y ?
Từng ấy thứ đang làm cho Xích Vân mệt óc . Sau khi cái bộ não của y thảo luận một lúc thì mới đưa ra được một quyết định hoàn toàn đúng đắn và có tính chiến lược diệu kỳ : đó là tìm Hắc Đế Ấn trong Kính Hồ Cư . Xích Vân tự cười mình khi thấy bản thân y đã lựa chọn một cái rất xác thực trong lúc này .
Vừa hay thì có tiếng gõ cửa phòng , Xích Vân nói :
-Mời vào !
Người chưa vào mà tiếng đã băm bổ vào mặt Xích Vân :
-Giờ này mà anh còn ngủ à ! Dậy ngay !
Chỉ có con cáo lắm chuyện Diêu Linh mới có kiểu chào hỏi này . Rốt cục thì sau đó, cái đuôi cáo to và dày của Diêu Linh đã ngoe nguẩy trước mặt Xích Vân :
-Anh còn ngủ được sao ? Chúng ta còn rất nhiều chuyện mà anh vẫn say sưa thế được à ?
-Tôi dậy lâu rồi . Thế…mọi người đâu ?
-Hoa Anh thì đi từ sớm, Chấn Phương và Thụ Cáp thì vừa mới ra khỏi quán lúc nãy xong .
-Thế à ?
Diêu Linh kéo cái ghế lại, ngồi xuống trước mặt Xích Vân . Xích Vân thấy hơi lạ, y hỏi :
-Có điều gì sao ?
-Tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh hãy trả lời cho rõ .
-Chuyện gì ?
-Tại sao mọi người đều không biết tới Hắc Đế Ấn được cất giấu ở đâu, thế mà anh và Bất Kiếp Viện lại biết rõ như thế ?
Xích Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ là con nhỏ Diêu Linh này lại hỏi trúng vào chỗ khó hiểu nhất của mọi người đối với Xích Vân .
-Tại sao cô lại hỏi như thế ?
-Anh đã nhận lời với Ẩn Giả là sẽ ngăn chặn Bất Kiếp Viện, vậy thì tại sao anh biết chúng sẽ chọn Kính Hồ Cư làm địa điểm để tìm kiếm Hắc Đế Ấn ?
-Việc này…
Diêu Linh có thể thấy được sự lúng túng của Xích Vân . Có lẽ là điều gì đó khó nói , nhưng Diêu Linh cần phải tìm cho ra cái đáp án đó .
-Nói đi, Xích Vân ! Anh không tin tưởng tôi sao ?
-Không phải thế .
-Vậy thì anh nói đi .
Xích Vân ngẫm nghĩ một hồi, y không biết nên bắt đầu từ đâu .
-Vậy cô muốn nghe cái gì trước ?
-Cái gì là cái gì ?
-Không phải chỉ có tôi, mà còn hai người nữa có khả năng tìm được Hắc Đế Ấn .
-Là ai ?
-Ngoại trừ Thiên Tử và Vô Chân Vương, thì tôi, Thiên Ma, Dạ Nhãn là những người có khả năng tìm được Hắc Đế Ấn .
-Là ai ?
-Ngoại trừ Thiên Tử và Vô Chân Vương, thì tôi, Thiên Ma, Dạ Nhãn là những người có khả năng tìm được Hắc Đế Ấn .
-Hãy bắt đầu từ anh trước .
Xích Vân thở dài . Y nói chậm rãi :
-Cô có cảm thấy bất tiện khi tôi cởi áo không ?
Diêu Linh hơi sượng, nhưng rồi cô nói :
-Không sao .
Xích Vân cởi áo, những hình xăm màu đen vằn vện khắp người y làm Diêu Linh ớn lạnh . Xích Vân quay lưng ra cho Diêu Linh nhìn .
Diêu Linh có thể thấy một vòng tròn màu đen rất lớn ở giữa lưng, trong vòng tròn là hình vẽ những ký tự khó hiểu, bên ngoài vòng tròn ấy là mười ba hình xăm khác, có hình thù giống ngọn lửa . Xung quanh mỗi ngọn lửa , lại là những vết xăm khác bé hơn, giống như một dạng ký tự .
-Đây là… - Diêu Linh nói .
-Vòng tròn là nét khắc đá trên cánh cửa Địa Ngục của Uất Hận Thành .
-Cánh cửa Địa Ngục ? Nơi chôn vùi mọi bí mật của Hắc Đế ?
-Đúng . Khu vực đó cấm vào . Nhưng tôi đã lẻn vào đó, và nhận ra rằng cái nét khắc đá trên cánh cửa giống y chang cái nét xăm ở sau lưng mình .
-Vậy mười ba ngọn lửa này ? Có phải là ám chỉ Hắc Đế Ấn ?
-Đúng . Mười ba ngọn lửa này là nói về Hắc Đế Ấn . Những ký tự xung quanh nó là một dạng tựa như chữ cổ . Tôi chỉ biết được bốn đáp án mà thôi . Anh Hùng Trủng, Thiên Lệ Thành, Vạn Kiếp Thành và Kính Hồ Cư . Đó là những địa điểm mà Bất Kiếp Viện đã tấn công .
-Anh Hùng Trủng à ? Có một cái trong Anh Hùng Trủng sao ?
-Có . Nhưng tôi chắc là Thiên Ma đã có được nó rồi .
-Anh có thể đọc được những ký tự cổ này ?
-Không hẳn . Thực ra là tôi không hề biết chúng . Người đọc những ký tự này là Thiên Ma . Tôi cho hắn xem những vết xăm này, và từ đó hắn đã đoán ra .
-Những ký tự này…xem nào . Đại Lục Hoàn Mỹ có ba loại chữ cổ nhất mà người ta còn tìm được qua các di tích khảo cổ là chữ của người Bộ Lạc Tật Phong , chữ của gia tộc Ngũ Hành , và chữ của giáo phái Tuyệt Cực Địa . Nhưng những chữ này…tôi chưa thấy bao giờ…
-Cô cũng biết giáo phái Tuyệt Cực Địa à ?
-Một trong những tổ chức khá bí hiểm có từ thời Hỗn Tam Giới . Nhiều nguồn tư liệu cho rằng chính giáo phái này đã tung ra truyền thuyết rằng : nếu ai giam giữ được các vị thần ở lại Tuyệt Cực Địa thì sẽ thành bá chủ Tam Giới . Giáo phái này có những kiểu thờ cúng và tôn giáo rất kỳ quặc .
-Thiên Ma đã từng nói với tôi rồi .
-Vậy tại sao Thiên Ma lại đọc được những ký tự này ?
-Tôi không biết . Thiên Ma chỉ nói là hắn đã tham khảo rất nhiều các loại sách , nhưng không có nói về ký tự này . Thiên Ma tham khảo thêm cách viết của những loại chữ khác, và từ đó luận ra thôi . Thiên Ma còn bí mật hỏi một số người khác, hắn từng hỏi sư phụ của mình là Hạc Tú và được ông ta trả lời rằng : đó là một loại chữ đã thất truyền từ lâu, được một số dân tộc phương Bắc xa xôi hẻo lánh dùng .
-Ra vậy .
Diêu Linh đã hiểu . Nhưng cô cảm thấy có điều gì trùng hợp .

-Bất Kiếp Viện có bao nhiêu người ?
-Mười ba người, luôn là mười ba người, đó là một công thức bất di bất dịch nếu muốn tìm Hắc Đế Ấn . Muốn có Hắc Đế Ấn, phải có mười ba người thì mới có cơ may tìm được . Bất Kiếp Viện không phải do tôi lập nên, nó vốn đã có từ trước, lâu lắm rồi .
-Có từ trước ? Tức là trước anh cũng đã có những người đi tìm Hắc Đế Ấn sao ?
-Đúng . Bất Kiếp Viện có từ thời Ngũ Đế . Khi Hắc Đế nói rằng bí mật lớn nhất của cuộc đời ông ta là Hắc Đế Ấn, đã có những người đi tìm nó . Khi Hắc Đế chết, ở Uất Hận Thành đã xuất hiện một tổ chức tên là Bất Kiếp Viện, chuyên đi tìm Hắc Đế Ấn . Đáng tiếc , những con người đi trước chúng tôi đều đã thất bại cả rồi .
-Họ không tìm thấy ?
-Một cái cũng không . Họ không có được cái đầu của Thiên Ma, không có cái khả năng cảm ứng của Dạ Nhãn, và đặc biệt là họ có được cái thứ sau lưng tôi .
-Vậy tại sao anh biết tổ chức ấy ?
-Khi lẻn vào khu vực cấm, nhìn thấy cánh cửa Địa Ngục, tôi mới bắt đầu có niềm khao khát tìm Hắc Đế Ấn . Tôi cho rằng, mình chính là người được chọn để tìm Hắc Đế Ấn, nếu không vì sao lại có hình vẽ này trên lưng ? Và tôi được sư phụ cho biết, những kẻ hiến thân vì Hắc Đế Ấn được gọi là Bất Kiếp Viện . Thế nên tôi chỉ đi lại trên con đường của những kẻ đã đi trước chúng tôi thôi .
Diêu Linh nhìn thấy hai ngọn lửa lớn hơn những ngọn lửa khác, ký tự cũng dày đặc hơn . Cô hỏi :
-Hai cái ngọn lửa lớn nhất này là… ?
-Hai Hắc Đế Ấn đặc biệt .
-Đặc biệt ?
-Cái ở trên là được cất giữ ở Thiên Giới, cái ở dưới được cất ở Ma Giới .
-Sao anh biết ?
-Các ký tự ở trên hai ngọn lửa ấy là dễ hiểu nhất. Mặc dù không thể đọc toàn bộ các ký tự đó, nhưng Thiên Ma na ná rằng, nó ám chỉ hai nơi cất giấu Hắc Đế Ấn . Ở trên thì chắc là Thiên, ở dưới thì chắc là Ma . Đại loại thế…
-Thế muốn tìm hai cái này phải lên Thiên Giới, và xuống Ma Giới sao ?
-Đúng rồi, thế mà còn phải hỏi sao ?
Diêu Linh nghĩ chuyện này thật điên rồ, Thiên Giới và Ma Giới chỉ là những lời truyền miệng đồn đại . Những Vũ Mang với đôi cánh thần tốc đã bay qua cả mây, vượt qua hàng trăm dặm chẳng bao giờ thấy có một toà lâu đài hay thành trì nào cả, và Thiên Giới chỉ là chuyện hoang đường !
-Không ! – Xích Vân cười – Không có cái chết tiệt gì ở trên mây hoặc dưới lòng đất đâu !
-Thế thì là thế nào ?
-Cô tới Vạn Lưu Thành bao giờ chưa ?
-Đã từng . Ê…có phải nơi đó là cất Hắc Đế Ấn ? Đúng rồi , nơi đó !
-Đúng, nhưng còn sai nhiều .
-Tức là sao ?
-Vạn Lưu Thành là nơi giao hoà . Hay nói dễ hiểu, nó là giao điểm của ba thế giới .
-Nói rõ hơn đi ?
-Chúng ta đang tồn tại ở Nhân Giới . Hai thế giới khác là Thiên Giới và Ma Giới đang cùng tồn tại với chúng ta . Ví dụ, nơi chúng ta đang đứng là Kính Hồ Cư , nhưng ở Ma Giới, đây là một vùng đất khô cằn chết chóc đầy rẫy những con quái vật Oán Linh , nhưng cũng ở chính chỗ này, thì lại là một đồng cỏ xanh mướt tuyệt đẹp, có những vị thần tiên, đó là Thiên Giới . Kiểu tồn tại này là dạng thế giới song song .
-Thế giới song song ?
Xích Vân giơ hai ngón trỏ ra đặt song song với nhau, y nói :
-Hai ngón tay này có chạm nhau không ?
-Không .
-Muốn chúng chạm nhau thì phải làm thế nào ?
-Cong ngón tay lại .
-Đó là điểm mấu chốt . Nhân Giới và Thiên Giới cùng tồn tại với nhau dưới dạng song song như vậy, không có điểm giao cắt nhau, nên không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của thế giới kia . Như bây giờ, ngay trước mặt tôi, có thể là một vị thần tiên nào đó đang đi dạo ở Thiên Giới, hoặc một con Oán Linh gớm ghiếc đi lại ở Ma Giới , nhưng tôi không thể cảm nhận được chuyện đó, không thể nhìn thấy họ, vì không gian mà tôi đang sống không hề có giao điểm với không gian kia .
-Vậy thì…
-Vậy thì muốn đi qua đi lại giữa hai thế giới, phải có một thứ đủ sức mạnh để bẻ cong hai không gian lại, cho chúng cắt nhau, rất đơn giản .
-Thế hai cánh cổng Thiên Giới và Ma Giới ở Vạn Lưu Thành, là nơi ta có thể đi qua đi lại giữa hai thế giới sao ?
-Đúng . Nhưng chỉ một phần thôi .
-Một phần ?
Xích Vân nhìn lên bàn, y hỏi :
-Có giấy không ? Tôi cần thêm một cái bút .
Diêu Linh tìm một lát, cuối cùng cũng có một cuộn giấy và một chiếc bút lông . Diêu Linh mài mực, Xích Vân chấm một ít mực rồi vẽ hai vòng tròn :
-Vòng này tôi gọi là Thiên Giới, vòng này, tôi gọi là Nhân Giới , rồi nhé ! Bây giờ…
Xích Vân chấm những dấu chấm vào vòng tròn Thiên Giới, và những dấu gạch chéo vào vòng tròn Nhân Giới .
-Nào, bây giờ, cô nhìn xem, có những thứ nào của Thiên Giới thuộc về Nhân Giới không ?
Diêu Linh nhìn một lúc, tên Xích Vân này chẳng có khiếu nghệ thuật gì cả , khó nhìn quá !
-Không …
-Rồi, nếu bây giờ cả hai bên tôi đểu có một thứ này…
Xích Vân vẽ những hình tròn nhỏ xíu vào hai vòng tròn .
-Chúng có điểm chung không ?
-Có, đều có những điểm chung là những vòng tròn nhỏ . – Diêu Linh trả lời .
-Đó . Điểm chung là thứ chúng cần . Hai cái vòng tròn này cắt nhau khi chúng có những điểm chung . Vạn Lưu Thành là một nơi như thế . Nó rất đặc biệt vì mang những yếu tố vật chất và không gian chung của cả ba thế giới . Khảo sát tình hình khí hậu ở nơi đó, Thiên Ma nói rằng đó là một nơi rất yên lặng, gió không có, ánh nắng ở mức độ nhất định, nhiệt độ không thay đổi, ngày cũng như đêm, không nóng không lạnh, không có bất cứ sự xao động gì quá đáng kể trong không gian Vạn Lưu Thành . Tôi nghĩ đó là lý do vì sao mà Vạn Lưu Thành có cả hai cánh cổng Thiên Giới và Ma Giới .
-Vậy thì ta đi đến tìm Hắc Đế Ấn là được thôi, sao lại còn nhặng xị mấy cái bẻ cong không gian gì cho mệt óc ? – Diêu Linh hỏi .
Xích Vân cười, y lại vẽ hai cái vòng tròn cắt nhau rồi nói :
-Chúng có điểm chung, nên chúng ta có thể quan sát một phần của chúng . Nhưng cô nhìn này, những cái chấm đen ở vòng tròn Thiên Giới hay những dấu gạch chéo hoàn toàn khác so với những cái vòng tròn nhỏ bé của cả hai bên . Điều đó có ý nghĩa cả . Những cái dấu gạch này có thể tiến vào khu vực chung của hai thế giới, nhưng nó không thể đi vào cái khu vực có những dấu chấm nhỏ này được . Đó là lý do vì sao, có những vị đại nhân vào Thiên Giới kể rằng, chỉ ngắm được một phần phong cảnh tuyệt đẹp ở đó, còn lại một vùng đất trắng xoá, không nhìn thấy gì .
-Tức là người ở Nhân Giới, chỉ vào được một phần Thiên Giới, nhưng những phần còn lại, thì họ không thể vào được ?
-Đúng rồi .
-Vậy tất cả những điều này là do Thiên Ma nghĩ ra ?
-Đúng . Đầu óc hắn không đến nỗi tồi .
“ Không phải là không đến nỗi tồi, mà là tuyệt đỉnh ! “ – Diêu Linh phục thầm cái tên Thiên Ma . Đầu óc của Thiên Ma không thể nào là đầu óc của con người được . Nó cao cấp hơn, và mạnh mẽ hơn Diêu Linh rất nhiều lần .
-Vậy… – Diêu Linh hỏi – …thứ bẻ cong không gian là gì ?
-Ma Giới thì tôi chưa biết . Nhưng Thiên Giới thì có, nó là Thập Nhị Bát Tú .
-Các sao ở trong Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ à ?
-Ừ . Tìm đủ được sức mạnh của Nhị Thập Bát Tú thì vào được Thiên Giới .
Diêu Linh đã dần định hình ra mình cần cái gì, cô nói :
-Vậy anh và Thiên Ma là một cặp ?
-Đúng . Hắn nhờ những nét vẽ này mà tìm Hắc Đế Ấn .
-Vậy còn người tên là Dạ Nhãn ?
-Hắn là một tên Vũ Mang . Hắn có một khả năng đặc biệt là cảm nhận được Tà Khí của mọi thứ .

-Mọi thứ ?
-Không phải chỉ có con người , mà các vật vô tri vô giác, hay một thứ gì đó, đều có thể mang Tà Khí, chúng ta có thể cảm nhận được Tà Khí của một người khác, nhưng chúng ta không có khả năng cảm nhận Tà Khí của một con chó, hay một con mèo khi chúng tức giận . Chỉ có Dạ Nhãn mới có khả năng đó .
-Sao hắn có khả năng đó ?
-Vì hắn có Hắc Tiên Phản .
Diêu Linh đứng ngay dậy như không tin :
-Anh đùa à ? Sao đôi cánh truyền thuyết của Vũ tộc lại là của tên đó ?
-Là thật . Đôi cánh màu đen, đôi cánh của tội lỗi , rộng và to gấp mấy lần cánh bình thường của người Vũ tộc .
-Vậy sao ?
-Đôi cánh Hắc Tiên Phản của Dạ Nhãn có khả năng cảm nhận mọi Tà Khí , tức là nếu Dạ Nhãn sống đủ lâu để bay khắp Đại Lục, thì hắn sẽ tìm thấy tất cả Hắc Đế Ấn . Tiếc là cái Đại Lục này lớn quá, sức lại có hạn .
-Vậy thì chỉ cần khoanh vùng nào đó là Dạ Nhãn có thể tìm thấy sao ?
-Đúng . Nếu khoanh trong một phạm vi nào đó, thì chuyện tìm Hắc Đế Ấn rất dễ . Nhưng tôi đã nói rồi, cái Đại Lục này lớn lắm .
Diêu Linh thở dài .
-Thôi đừng than thở nữa, cô bạn của tôi ! – Xích Vân nhổm dậy – Biết chừng đó là đủ rồi , bây giờ ta phải đi ngay .
-Đi đâu ?
-Tìm Hắc Đế Ấn . Phải khẩn trương lên .

Kiếm Tiên Thành .
Dư Nhận đã phát sốt lên mấy tuần nay vì bận bịu công việc . Cái chứng ho vục mả của hắn không hiểu sao tự dưng lại lên cơn mấy ngày hôm nay .
Dư Nhận sắp xếp lại đống giấy bừa bộn lăng nhăng trên bàn lại cho gọn . Ngài Hàn mới có đi được gần một tuần thôi , sao mà công việc đã dồn ứ lên thế này ? Không có Ngài Hàn và Lã Vân thật là tai hoạ cho Dư Nhận lắm . Nhưng cũng tốt là ông già Tử Khách đã khoẻ khoắn lại . Công việc đỡ rối đi chút ít .
-Vậy hôm nay , cậu giao cho tôi chuyện gì đây ? – Là giọng đùng đục khó nghe của Tứ Cát . Dư Nhận được Ngài Hàn tin tưởng, nên hắn được phép chỉ đạo những người khác . Thậm chí, kể cả Cửu Diệu cũng phải tham khảo sự sắp xếp của hắn .
Dư Nhận có thể thấy sự không vui trong lời nói của Tứ Cát . Hắn biết điều đó, hắn mới mười bảy tuổi, còn Tứ Cát đã gần hai mươi tư . Một cảm giác khó chịu khi bị một người nhỏ tuổi hơn sai bảo . Nhưng Ngài Hàn đã có sự sắp đặt như thế, thì Tứ Cát đành phải nghe theo thôi .
-Tôi gọi anh đến là có việc . Lần trước, chuyến hàng tới bộ lạc Tật Phong bị trễ vài hôm phải không ?
-Ừ . – Tứ Cát nói rỗng tuếch – Đường đi lên đấy khó khăn, cậu lạ gì , anh em làm việc vất vả , đâu có thời gian rỗi việc !
Dư Nhận không nề hà lắm cái cách nói năng của Tứ Cát, hắn nói :
-Lần sau phải nhanh hơn một chút . Làm ăn với bộ lạc ấy còn dài, quan trọng ở đây là phải giữ được cái tiếng cho ông cụ , kẻo mất mặt với người ta .
Tứ Cát chẳng ưa cái lời dạy bảo ấy, nhưng nghe thấy “ông cụ” là hắn thành kính ngay :
-Hiểu rồi .
-Bây giờ, anh hãy về Kiếm Tiên Thành, một tuần bốn buổi .
-Bốn buổi sao ? Nhiều thế ? Để Tứ Phương Trại cho ai trông ?
-Thuỷ Diệu vừa về, anh ta sẽ bí mật giám sát cái trại ấy hộ anh lúc anh đi vắng ? Được chứ ?
Thuỷ Diệu là thành viên của Cửu Diệu . Tứ Cát ít khi gặp người này, và nói tóm lại là hắn ít khi gặp Cửu Diệu . Tốt nhất là không nên dây dưa với đám sát thủ của Hàn Thuỷ .
-Vậy thôi chứ gì ? – Tứ Cát vươn vai .
-Đúng . Và tôi mong anh làm việc cho tốt .
Tứ Cát không nói thêm lời nào nữa, hắn bước ra khỏi phòng .
Dư Nhận hơi bực một chút . Nhưng hắn điềm tĩnh lại ngay . Không có gì mà phải nóng nảy với những chuyện như thế này cả .
Bởi vì hắn đang đợi kịch hay diễn ra .
Dư Nhận lấy một tờ giấy trắng, hắn lấy bút rồi viết . Những dòng chữ mảnh và nhạt :
Tứ Phương Trại đã để ngỏ . Tất cả phải chuẩn bị ngay .
Dư Nhận huýt sáo, con Thiên Bạch Thần Ưng của Hàn Gia bay tới .
Dư Nhận cười .
Hắn không sợ chuyện con chim này bị phát hiện .
Trong Kiếm Tiên Thành, nhà cửa chật chội . Tốc độ của Thiên Bạch Thần Ưng thì đừng hòng ai phát hiện ra được .
Kể cả là Ngài Hàn đi chăng nữa …
Chứ đừng nói là ba lão già kia, Phương Thác, Tứ Cát , kể cả Cửu Diệu nếu chúng có mặt ở đây . Không một ai có thể thấy con Thiên Bạch Thần Ưng này cả .
Dư Nhận tung con chim lên, và đúng như hắn nghĩ, chỉ trong chớp mắt, con chim đã biến mất như tan vào hư không .
Tuy nhiên…
Lão già béo An Dương đang tận hưởng những giây phút mát mẻ trong phòng mình đột nhiên thấy có gì là lạ . Lão ngoái đầu ra cửa sổ .
“ Hình như là có tiếng gì đó…
…như tiếng đập cánh vậy…” .

Hà Gia Đoàn vui vẻ nâng ly với Thất Hiền Sứ Giả . Tiếng đàn hát làm cho hai người cảm thấy khoan khoái và dễ chịu .
Tuy nhiên, Thất Hiền Sứ Giả vẫn còn hơi lợn cợn một chút, lão hỏi :
-Hà đệ , ta muốn hỏi một chút…
-Võ huynh cứ hỏi !
Nghe chứ “ Võ “, Thất Hiền Sứ Giả cảm thấy mình được tôn kính lên thêm một bậc . Chữ Võ của Hoàng Đế Võ Thái Lang, dòng máu cao quý . Có lẽ vì thế mà lão không để ý tới nụ cười kín đáo vẻ hơi nhạo báng của Hà Gia Đoàn .
-Hà đệ sao lại chấp nhận chuyện của Hàn Thuỷ dễ dàng như vậy ? Mấy hôm nay ta nghĩ mãi, lại không tiện hỏi …
Hà Gia Đoàn cười, ông ta đặt ly rượu xuống, nói :
-Huynh đệ ta làm ăn với nhau bao năm, mà huynh còn chưa hiểu đệ sao ?
Sứ Giả nghĩ mãi, mà không tìm được cho ra đáp án này , lão nói :
-Ta thật sự không biết .
Hà Gia Đoàn đặt ly rượu xuống :
-Đệ cần lão già ấy về Kính Hồ Cư . Chắc chắn, khi đặt chân lên một lãnh thổ mới, lão già ấy phải đích thân tới nơi đó, đúng không nào ?
-Đúng .
-Đệ không cần biết lão già cần Kính Hồ Cư để làm gì , nhưng cần thì chắc chắn có việc . Và đã có việc là phải về đó , rất đơn giản . Có lẽ con khỉ già Hàn Thuyên muốn làm chuyện gì đó ở Kính Hồ Cư, nên lão cần danh chính ngôn thuận đặt chân lên đó mà thôi .
-Nhưng sao đệ lại muốn Hàn Thuyên đặt chân lên Kính Hồ Cư ?

-À, tức là bây giờ lão đã vắng mặt tại Kiếm Tiên Thành .
Thất Hiền Sứ Giả nheo mắt chẳng hiểu gì cả .
Hà Gia Đoàn cười vang, ông ta nói :
-Ở Kiếm Tiên Thành, sắp có kịch hay cho huynh xem rồi đó !

Lão già Khuất Bá ngắm đi ngắm lại cái dinh thự trống rỗng của mình một lần nữa . Cái dinh thự đẹp như thế này mà phải bỏ đi, thật là đáng tiếc, đáng tiếc ! Lão thở dài .
Bên ngoài sân, gia nhân vẫn đang đều đều chuyển đồ đạc . Nhiều tiền quá cũng khổ ! Mua hết thứ này đến thứ khác, bây giờ vứt cái gì đi cũng thấy tiếc .
Có tiếng vút qua, Khuất Bá nghe thấy động tĩnh . Lão đã chờ giây phút này từ lâu lắm rồi, đấy là lão đã rất tập trung . Chứ đang nghĩ ngợi bâng quơ, thì còn lâu mới nhận ra được âm thanh đó .
Con Thiên Bạch Thần Ưng đang đậu ở trên xà nhà .
Khuất Bá mỉm cười, lão móm mém :
-Xuống đây nào !
Thiên Bạch Thần Ưng sà xuống . Khuất Bá lần dưới cái chân phủ một lớp lông trắng mịn của nó, và lão thấy một lá thư . Và để cảnh giác, lão đóng cửa phòng lại
Khuất Bá mở ra đọc . Lão cười sặc sụa .
Cười xong, Khuất Bá nói to :
-Các ngươi ra đây ta bảo !
Tức thì, từ trong phòng, những kẻ lạ mặt xuất hiện . Bọn chúng đã chờ sẵn ở trong phòng từ lâu .
Có năm tên như thế, có tên cao to, có tên thấp bé lùn tịt, có tên thì đeo quanh mình đầy những dây xiềng xích . Bọn chúng nói :
-Bang chủ .
Khuất Bá nhìn quanh một lượt . Lão gật gù, vẻ hài lòng, rồi nói :
-Đã để các ngươi phải chôn chân quá lâu trong cái nhà này rồi .
-Không có gì, thưa bang chủ ! – Tên cao to nói .
-Rất tốt, hy vọng anh em không quở trách ta .
Tên đeo xiềng xích tiến đến, hắn đeo một chiếc mặt nạ sắt đầy gai, che hết phần miệng, chỉ lộ ra mái tóc dài, che đi đôi mắt rắn sắc lạnh :
-Tôi đã rất nóng lòng, thưa bang chủ .
Khuất Bá gật đầu :
-Ta cũng thế .
Khuất Bá nói :
-Anh em, chúng ta đã nhẫn nhịn để làm gì ?
-Chờ thời cơ . – Tên đeo xiềng xích nói .
-Đúng . Ta đã phải nhẫn nhịn để giam hãm các ngươi lại . Sở dĩ Thái Nhật chúng ta còn kiêng dè, đó là vì năm người các ngươi . Nhưng Thái Nhật đang đi xuống, có lẽ vì ta giam giữ các ngươi quá lâu . Bây giờ, thiên hạ bắt đầu khinh bỉ và coi thường Thái Nhật chúng ta rồi .
Khuất Bá thở dài, nhưng rồi lão cười phá lên :
-Nhưng không có hề gì , anh em ạ ! Thái Nhật sẽ tung ra đội sát thủ thuở nào ! Thái Nhật sẽ lại mạnh mẽ như xưa ! Các ngươi có nghĩ thế không ?
-Đúng vậy ! – Cả năm tên đồng thanh .
-Hết cơn bĩ cực sẽ đến hồi thái lai !
Khuất Bá cười sằng sặc, lão nhìn lại đám sát thủ của mình một lượt . Đến cả Hà Gia Đoàn cũng còn dè lão , đó là vì đám sát thủ này .
-Ngày tận thế của Hàn Thuỷ sắp tới rồi !

Ngày thứ nhất, trước cuối tuần bốn ngày .
Giờ Thìn . Tại Kỳ Bàn Cốc .
Sau vài ngày mệt mỏi, cuối cùng thì Kế Đô và Hàn Ngọc cũng gần tới được địa phận của Kỳ Bàn Cốc .
Hàn Ngọc đang đứng trên một quả đồi nhỏ . Từ đây, cô có thể nhìn thấy được một toà kiến trúc hùng vĩ ở trên không trung mờ mờ ảo ảo đằng sau đám mây . Tương truyền, thời Hỗn Tam Giới, nơi đó chính là nơi mà Phật Tổ Như Lai toạ thiền, phổ độ cho chúng sinh, và để tưởng nhớ tới công đức của Ngài, chúng sinh Nhân Giới đã xây dựng toà kiến trúc đó, nó được gọi là Điện Phật . Ngày nay, đó cũng là một thắng cảnh đáng để cho người ta thưởng ngoạn, những bức tượng Phật đồ sộ bằng đá hoa cương, những tác phẩm điêu khắc trên đá đẹp tuyệt vời có độ thẩm mĩ cực cao, tất cả hàng trăm thứ kỳ vĩ như vậy lại ở trên không trung . Tuy nhiên, cái gì cũng có luật của nó . Không phải ai cũng có cơ hội được đặt chân lên những thứ kỳ vĩ kia . Có hàng trăm người lính của Liên Quân bay tuần tra xung quanh, và ai có ý định xâm nhập, hoặc vô tình đi vào, thì chẳng cần tới lý do, sẽ bị giết ngay tức khắc . Nơi đó là để dành cho các vị Chân Nhân và Trưởng lão Tổ Long Thành làm lễ Thái Dương , ngày lễ mở đầu một năm mới . Cố nhiên, là Hàn Ngọc không thể nào có cái diễm phúc được đặt chân lên Điện Phật rồi .
-Tiểu thư nhìn gì vậy ? – Kế Đô hỏi .
-À…huynh có thấy Điện Phật không ? Quá kỳ vĩ, quá đẹp !
-Nhưng đó chỉ là những gì mà Ngài Hàn kể lại thôi . Tiểu thư đã bao giờ được thấy tận mắt đâu ?
-Nhưng đứng từ đây, cũng có thể thấy được mà .
Ngài Hàn tất nhiên là chưa bao giờ được đặt chân vào Điện Phật rồi, nhưng mà cái quan trọng, ngài là bạn của Bất Hối Chân Nhân, vị Chân Nhân nổi tiếng nhất tại Tổ Long Thành . Chẳng lẽ có cái việc mô tả Điện Phật cho Ngài Hàn nghe, cũng là quá khó khăn với Chân Nhân sao ?
Kế Đô hơi giật mình, anh ngoảnh ra phía sau, rõ ràng là có những tiếng bước chân hơi lộ liễu . Có thể là của những kẻ không có tài đi lại nhẹ nhàng cho lắm .
Kế Đô thấy Hàn Ngọc có vẻ hơi đắm đuối vào cái Điện Phật nên không để ý, thật là mất cảnh giác quá ! Kế Đô nắm lấy tay Hàn Ngọc như một phản ứng tự nhiên :
-Đi thôi ! Tiểu thư !
Hàn Ngọc hơi ngạc nhiên một chút, cô hỏi :
-Sao vậy , Kế huynh ?
-Đằng kia có một thị trấn nhỏ, chúng ta phải xuống đó ngay !
Có lẽ vì lâu lắm rồi, Hàn Ngọc mới có thể cảm nhận được bàn tay của Kế Đô nên cô cứ mặc, để cho Kế Đô lôi đi đâu thì đi .
Cái thị trấn này không phải là nhỏ tí nào . Nó cũng khá lớn, chí ít là phải bằng một nửa Kiếm Tiên Thành . Người qua lại khá nhộn nhịp và đông đúc . Kế Đô càng cảm thấy có điều gì đó không ổn .
-Chúng ta thuê quán trọ nào…
-Đừng ! – Kế Đô quát lên làm Hàn Ngọc hơi giật mình .
Kế Đô thấy mình hơi quá, lúc nguy hiểm thì phải bình tĩnh, nhưng không hiểu sao bây giờ anh cảm thấy rối tung rối mù cả lên .
-Có kẻ săn đuổi ! – Kế Đô thì thào – Phải đi ngay !
Hàn Ngọc nghe đến đó, đã bắt đầu hơi sợ một chút, cô nhìn quanh quất . Cả dãy phố đông nghịt người, những đôi chân đi qua đi lại hoa hết cả mắt .
-Đâu ? Ai ? – Hàn Ngọc hỏi lại .
-Không biết . – Kế Đô đáp .
Kế Đô nhìn quanh, và anh đã thấy thấp thoáng những cái bóng di chuyển nhanh hơn mức bình thường . Có lẽ sự kiên nhẫn của Vô Ảnh đã vượt quá giới hạn rồi, hắn không thể nào chờ lâu hơn được nữa .
-Đi ! – Kế Đô kéo Hàn Ngọc .
Vừa vượt qua đám đông chen lấn trên đường, Kế Đô vừa phải nắm tay Hàn Ngọc thật chặt . Anh có thể cảm nhận được những cái bóng đang di chuyển theo hai người rất nhanh .
Kế Đô và Hàn Ngọc dừng chân lại ở trước một kỹ viện khá rộng lớn . Những đám kỹ nữ , áo quần phong phanh, đang mời mọc cánh đàn ông nên gây ra sự lộn xộn trước kỹ viện . Kể ra cũng hài hước thật, một vùng đất nổi tiếng về đạo Phật, lại có ngay một cái kỹ viện ở trước mũi . Tuy thế, ý nghĩ khôi hài ấy chẳng thể làm Kế Đô cười nổi .
Kế Đô nhìn thấy những kẻ đang tiến đến rất nhanh, bên trái cũng có, bên phải cũng có . Anh không còn cách nào khác .
-Vào đây thôi ! – Kế Đô nói , kéo Hàn Ngọc đi .
Hàn Ngọc cũng đã để ý thấy , quả thật đúng là có những kẻ đang săn đuổi mình . Cô nghe theo lời Kế Đô .
Kỹ viện là nơi chỉ dành cho đàn ông , nay, cả Kế Đô và Hàn Ngọc bước vào, tất là chuyện lạ đối với thiên hạ . Một tên xộc tới, có vẻ như là bảo kê cho cái nơi này, nói :
-Này ! Này ! Thế này là thế nào ?
Kế Đô chẳng nói chẳng rằng, xách cổ tên này lên, lẳng vào góc tường , mọi người hoảng sợ, tránh đường cho Kế Đô, ai dại gì mà dây vào ? Kế Đô kéo Hàn Ngọc lên tầng của kỹ viện .
-Đứng lại ! – Tên vừa nãy lồm cồm đứng lên, hắn gọi một đống đàn em, định xộc lên gác, cho thằng ranh con bố láo kia một trận .
Nhưng có cánh tay khác cản hắn lại, và hắn quay sang . Một đám người rất đông, tay cầm các loại vũ khí, tên nào tên ấy bịt kín mặt . Trông thấy thế, mọi người ở tầng dưới kỹ viện hoảng sợ, bỏ chạy hết ra ngoài . Giờ chỉ còn độc một mình tên này với đám đàn em .
-Hai đứa kia đâu ? – Kẻ cản đường hỏi tên bảo kê kỹ viện .
-Ai ? – Tên bảo kê sỗ sàng .
Hắn không lường trước cách ăn nói ấy, một lưỡi gươm kề sát cổ , tên sát thủ nói :
-Mày muốn chết à ?
-Không…tôi…
-Tao hỏi lại, hai đứa nó đâu ?
-Trên…tầng… ! Chúng nó ở trên tầng ! – Tên bảo kê lắp bắp .

Tên sát thủ hạ lưỡi gươm xuống, hắn nói :
-Xử lý hết bọn này đi , anh em !
Hắn bước lên tầng, những tên còn lại vung kiếm tới tấp, giết sạch bọn bảo kê kỹ viện .
Có vẻ như tầng trên này không bị ảnh hưởng nhiều lắm bởi những tiếng động bên dưới . Tên sát thủ đang đứng trước một hành lang khá dài, với những căn phòng đóng kín cửa .
-Mở cửa ra đi ! – Một tên sát thủ khác nói .
Đám sát thủ tản ra, chia nhau mở cửa từng phòng một . Cố nhiên là những đôi nam nữ đang trong khoái lạc dục tình cảm thấy hoảng sợ và bực tức vì niềm vui nhục dục đã bị những tay sát thủ này cắt ngang .
-Không thấy đâu cả !
Tên sát thủ cầm đầu nhìn quanh, hắn nói :
-Đại ca ! Tìm thử hắn đi !
Đại ca ở đây là một tên Thần Thú . Một tên Lang nhân với bộ lông loang lổ đen trắng, cái mũi của hắn bắt đầu hoạt động . Mũi loài sói cực thính và nhạy .
Cái mũi ấy đưa tên Lang nhân tới một căn phòng, đám sát thủ đi theo hắn . Tên Lang nhân thấy trong phòng một đôi nam nữ có vẻ sợ sệt, nói :
-Các người muốn gì ?
Tên Lang nhân nhìn quanh, hắn không thấy có bấy kỳ ai khác trong căn phòng .
Anh chàng nằm trên giường không những sợ tên Lang nhân, mà còn bởi con dao của Kế Đô đang dí sát lưng anh ta ở dưới gầm giường .
Kế Đô đã phải dùng tới dao để doạ dẫm anh chàng này . Nằm ép mình ở dưới gầm giường cùng với Hàn Ngọc khiến anh khó chịu .
Hàn Ngọc cảm thấy ngày càng không ổn, cô định phát thuật, quyết một trận sống mái với bọn này thì bị tay của Kế Đô nắm lại , Kế Đô thì thào :
-Đừng !
Hàn Ngọc muốn lao ra, lại càng bị Kế Đô ôm chặt vào người mình . Lúc này , Hàn Ngọc có thể khuôn mặt Kế Đô một cách rõ ràng nhất, ánh mắt của Kế Đô đang thực sự sợ hãi và lo lắng .
-Đi ra chỗ khác ! – Tên Lang nhân nói .
Anh chàng nằm trên giường định chuồi ra thì con dao của Kế Đô nghiến lên vào lưng anh ta, rơi vào tình thế này, anh chàng chẳng biết làm thế nào cả .
Tên Lang nhân hết chịu nổi , hắn tiến tới xách cổ anh chàng nọ, vứt sang một bên, rồi vứt tiếp ả kỹ nữ . Hắn ngửi thấy mùi đang phát ra rất mãnh liệt .
Rất nhanh, tên Lang nhân rút một cây chuỳ từ sau lưng ra, bổ xuống cái giường nhỏ bé .
Nhưng có thứ khác còn nhanh hơn, cây chùy chưa bổ xuống mà cái giường đã vỡ tung . Một đôi chân lao ra đạp thẳng vào mặt tên Lang nhân .
Tên Lang nhân bổ nhào về phía sau . Ngay lập tức, bọn sát thủ xông tới .
Kế Đô rút ra hai thanh kiếm cong , hạ lần lượt từng tên một .
-Tiểu thư ra ngoài trước đi ! – Kế Đô hét .
Hàn Ngọc theo lời Kế Đô, phi thân ra cửa sổ, nhưng cũng vừa khéo khi đã có một nhóm sát thủ khác chờ ở bên dưới .
Một tên lao tới, Hàn Ngọc cúi xuống né lưỡi kiếm, bàn tay của Hàn Ngọc bốc lửa, cô đấm thẳng vào bụng tên sát thủ . Lực đấm của Hàn Ngọc không mạnh, nhưng lửa từ tay cô bùng cháy trên người tên sát thủ , hắn lăn ra quằn quại vì sức nóng của lửa đang thiêu cháy cơ thể hắn . Một Pháp Sư, tất nhiên không thể giỏi quyền cước lắm, nhưng cũng phải biết nếu bị đối thủ áp sát . Hoả Quyền của Hàn Ngọc là một dạng như thế . Không phải là một thứ gì đặc sắc cho lắm, chẳng qua là thủ thuật dùng Diệm Trụ nén vào lòng bàn tay, chờ cơ hội đối thủ sơ hở mà chạm vào người hắn , lập tức, sức tàn phá của Diệm Trụ khởi động . Dạy cho Hàn Ngọc chiêu này, không ai khác là Hàn Phu nhân .
Những tên khác lao tới, Hàn Ngọc nhún người, nhảy ra sau lưng chúng . Một tay dùng Hoả Thuật, một tay dùng Thuỷ Thuật, Hàn Ngọc bắt đầu niệm :
“Đây là lúc dùng thuật này ! “ .
Đám sát thủ đưa tay lên thủ thế, chúng đang đón đợi một chưởng lực cực mạnh từ Hàn Ngọc . Không có gì đau đớn hơn khi dính phép thuật của Pháp Sư .
Nhưng…
Đám sát thủ chẳng thấy gì cả, chúng nhìn Hàn Ngọc .
Lửa và nước chẳng thành cái gì cả, nước đang dập đi những ngọn lửa gắng gượng cháy nốt . Hàn Ngọc đỏ mặt vì ngượng, thuật này lại không thể phát huy .
Đám sát thủ nhìn nhau, rồi chúng xông lên .
Hàn Ngọc bực mình .
-Vui sớm quá đấy ! Hoả Châu !
Lần này thì Hàn Ngọc chuyển sang dùng thuật khác, quả cầu lửa bắn ra, đẩy cả đám sát thủ về phía sau, lửa cháy khắp trên mặt đất .
Những tiếng bước chân chạy tới, Hàn Ngọc thấy sau lưng có một đám sát thủ đuổi theo, cô chạy đi .
Kế Đô chống mũi kiếm xuống sàn nhà , anh lấy nó làm tâm rồi quay tròn người trên không . Lưỡi kiếm kia của Kế Đô xoay khắp mọi hướng, chém đứt mọi cái cổ mà nó chạm vào .
Kế Đô hạ xuống, anh thấy một cái búa bay đến trước mặt mình . Anh đổ người sang bên trái . Chiếc búa đục thủng tường, bay đi . Kế Đô hướng ánh mắt xem kẻ nào đã phi cây búa đó , là tên Lang nhân ban nãy , hắn đã tỉnh lại sau cú đạp như búa bổ của Kế Đô .
Tên Lang nhân lao vào, bổ cây chuỳ xuống, Kế Đô nhảy sang một bên . Anh bật tới, đâm thẳng lưỡi kiếm vào sườn tên Thần Thú, nhưng bị đôi bao tay sắt của tên Thần Thú chặn lại . Hắn tóm lấy lưỡi kiếm, Kế Đô muốn rút ra mà không được .
Lang nhân vung cây chuỳ sang Kế Đô . Kế Đô bỏ lại thanh kiếm, nhanh chân , chui qua háng tên Thấn Thú, và không quên cắt một nhát vào bắp chân lông lá của hắn . Tên Lang nhân khuỵu xuống .
Kế Đô chống tay, bật người lên, chém kiếm xuống . Nhưng có vẻ như tên Lang nhân không để ý lắm tới nỗi đau, hắn vung cây chuỳ, lưỡi kiếm nhỏ bé của Kế Đô không tài nào chịu được lực đập lớn như thế . Anh bay ra , đập người vào cánh cửa gỗ, lăn ra ngoài hành lang kỹ viện . Kế Đô đau như muốn bại người đi .
Cơn đau chưa hết , tên Lang nhân nhanh chóng tiến tới, mặc dù chân hơi tập tễnh , nhưng hắn chạy rất nhanh . Kế Đô quăng nốt thanh kiếm trên tay mình về phía tên Lang nhân . Lưỡi kiếm xoay như chong chóng . Thần Thú vung chùy, đánh bật thanh kiếm ra .
Lưỡi kiếm sắp chạm mặt đất, nhưng Kế Đô đã ở đó từ lúc nào , anh đá vào chuôi kiếm, thanh kiếm lại xoay, tên Lang nhân không kịp phản ứng, lưỡi kiếm quét sâu vào mặt hắn , rồi quay ngược trở lại về tay Kế Đô .
Kế Đô lấy lại thanh kiếm ban nãy đang nằm chỏng trên mặt đất .
Tên Lang nhân ôm khuôn mặt, một vết cắt dài trên mặt hắn, máu chảy thành dòng xuống đất .
Lang nhân gầm lên, rung chuyển cả toà nhà . Hắn rầm rập lao tới , những miếng gỗ sàn bị bật tung lên khi chân hắn chạy .
Kế Đô niệm thuật :
-Địa Niên Kim Thuật ! Phù Kiếm Lưu Ảnh !
Giống như ở Thiên Ma Nhai lần trước, lưỡi kiếm lại đâm thủng sàn nhà, bay lên , nổ thành trăm thanh kiếm khác, bay thẳng vào tên Lang nhân .
Tên Lang nhân xoay tít mù cây chùy , kiếm bay vào bị gãy nát hết . Cũng có một vài thanh bay sướt qua chân hắn .
Tên Lang nhân nhảy lên, bổ chuỳ xuống . Kế Đô thấy không còn sự lựa chọn nào khác, anh phải xáp mặt với hắn thôi .
Nhưng Kế Đô không ngu ngốc tới mức lại đi đương đầu với cú bổ chùy như trời sập đó . Anh lộn người , cắm hai thanh kiếm vào vai tên Lang nhân .
Kế Đô xoay kiếm, lưỡi kiếm cắt nát cơ thịt bên trong khiến tên Lang nhân đau đớn, hắn gầm lên, Kế Đô kéo kiếm ra, máu phun như xối xuống đất .
“Đã chết ! “ – Kế Đô nghĩ thầm .
Nhưng sức chịu đựng của tên Lang nhân vượt qua sự tưởng tượng của Kế Đô . Tên Thần Thú này chống tay xuống, đầu ngay lập tức ngửa lên .
Kế Đô vẫn đang ở trên không . Tên Thần Thú bổ nhào vào Kế Đô .
-Muốn chết ! – Kế Đô gầm lên . Anh vẫn kịp xoay người chém kiếm .
Tên Lang nhân lấy bao tay sắt đỡ lấy, hắn húc cái đầu cứng như đá của mình vào bụng Kế Đô . Kế Đô bay về phía sau, kiếm rơi ra khỏi tay anh .
Tên Lang nhân ôm lấy vai nhầy nhụa máu, hắn gầm lên một hồi để át đi sự đau đớn, và tiếp tục lao vào Kế Đô . Những cú đấm nặng hơn trời giáng của hắn nhè thẳng vào mặt Kế Đô . Kế Đô chỉ còn cách chống đỡ lại, và càng ngày, anh càng thấy tay mình dần mất cảm giác .
Cú đấm vung tới, Kế Đô cúi xuống, tống một cú đá vào đôi chân bị thương ban nãy của tên Lang nhân, hắn đau đớn ngã xuống .Thừa thế, Kế Đô đấm thẳng vào vết thương trên vai hắn, tên Lang nhân lại đau đớn hơn nữa . Kế Đô nhảy lên, đạp vào người Lang nhân, cả thân hình đồ sộ của hắn ngã chổng kềnh ra .
Kế Đô ôm lấy tay mình vì đau , sức người Nhân tộc không thể nào bằng Thần Thú được .
Tên Lang nhân nhổm dậy, hắn hướng ánh mắt dã thú về phía Kế Đô . Rồi lại tiếp tục lao tới .
Kế Đô vung chân đá, nhưng tên Lang nhân cúi thấp người xuống, hắn ôm lấy người Kế Đô, hay tay như hai gọng kìm . Lang nhân nhảy lên, đè thẳng cả người Kế Đô xuống một chiếc bàn . Bàn vỡ nát .
Kế Đô cảm thấy lưng mình như sắp gãy , anh loạng choạng đứng dậy .
Tên Lang nhân không tha cho Kế Đô , hắn lại dùng hai tay như cái kìm của mình bóp chặt Kế Đô, vật ngửa anh ra đằng sau . Cả vai trái của Kế Đô như rạn ra .
Lang nhân tung đòn quyết định, hắn lại ôm chặt Kế Đô, nhảy lên, bổ thẳng xuống sàn nhà . Sàn nhà thủng toác, Lang nhân đâm thẳng Kế Đô xuống tầng bên dưới .
Đầu đau như búa bổ, Kế Đô lờ mờ thấy tên Lang nhân .
Không thể thế này được .
Hàn Ngọc đang gặp nguy hiểm .
Kế Đô không thể để kẻ nào đưa Hàn Ngọc đi được .
Tên Lang nhân gầm lên, hắn bổ cả đôi tay nắm chặt xuống mặt Kế Đô .
Những lớp vải đen trên tay Kế Đô đứt ra, lưỡi kiếm từ trong lòng bàn tay đâm thẳng vào đôi tay đang lao xuống đó . Cả hai tay của tên Lang nhân đã bị lưỡi kiếm đâm xuyên, và khoá cả hai tay lại .
Kế Đô gầm thét, những lưỡi đao mỏng tang nhưng sắc bén bật ra từ cánh tay, đùi, bắp chân, cắt đứt mọi thứ trên cơ thể tên Lang nhân .
Tên Lang nhân rên ư ử , hắn đổ vật về phía sau, cơ thể đầy những vết chém .
Kế Đô thở hồng hộc rồi đứng dậy, khắp người anh tua tủa lưỡi đao .
Nhưng anh không còn thời gian để nghỉ nữa, Hàn Ngọc vẫn đang gặp nguy hiểm .
Hàn Ngọc đang vất vả luồn lách qua các khu chợ, những tên sát thủ vẫn đang bám theo cô sát gót, cả một vùng trong thị trấn náo loạn cả lên .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui