Chương 25 - I
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
Hơn một năm trước …
Xích Vân vẫn thế, y lặng lẽ ngồi một mình trên cánh đồng cỏ xanh mướt . Y ngồi ở vị trí cao nhất trên quả đồi, đủ để cho các thành viên khác trong Bất Kiếp Viện nhìn thấy mình . Ánh nắng làm cái bóng của Xích Vân trải dài, đè lên tất cả mười hai người còn lại . Sự ấn tượng của Xích Vân cũng có, sự căm ghét đối với Xích Vân cũng có . Nhưng chung quy lại, tất cả đều mang trong lòng sự kính phục , một tình cảm không thể thay đổi trong mỗi thành viên Bất Kiếp Viện .
Hắc Băng lại gần, cô đưa cho Xích Vân một quả táo :
-Ăn không ?
Xích Vân ngước nhìn lên, y cười :
-Cảm ơn .
Nhưng Xích Vân không ăn quả táo đó, y cứ nhìn đăm đăm về phía trước . Dường như chỉ có nơi xa xăm đó mới làm Xích Vân quan tâm .
-Đã mấy ngày nay ngươi chẳng ăn gì cả rồi . – Hắc Băng nói – Ăn tạm đi .
Xích Vân cười , y nháy mắt :
-Ta không đói thật mà ! Ngươi đem cho Thiên Ma đi . Hắn đang đói hơn ta .
Hắc Băng cười :
-Đó là chuyện của ta . Ngươi quan tâm làm gì ?
-Thì ta chỉ nói vậy thôi ? Sao ngươi hỏi dữ thế ?
Tuyệt Sát đang nằm ngửa cười rung người, hắn nói :
-Ngươi khinh người khác quá đấy Xích Vân ạ ! Hắc Băng mời ngươi ăn, mà ngươi lại chẳng ăn ! Ngươi không hiểu như vậy là bất lịch sự sao ?
Xích Vân châm chọc :
-Có cần thiết phải đến lượt ngươi nói không hả Tuyệt Sát ? Nói trước, tiền ngươi nợ ta là còn nhiều lắm đấy ! Lo mà trả đi !
-Ngươi thật là kẻ khéo đùn sang chuyện khác ! Ta đang nói về vấn đề lịch sự cơ mà !
-Thế ngươi trả tiền ta đi đã ! Rồi ta lịch sự với ngươi !
Tuyệt Sát cứng miệng, trong khi cả Bất Kiếp Viện cười rần . Tuyệt Sát khoái đánh bạc nên chuyện hắn vay nợ là điều dễ hiểu . Và Xích Vân lại là người mà Tuyệt Sát nợ nhiều nhất .
Xích Vân cầm lấy quả táo của Hắc Băng :
-Thôi được rồi, ta nhận . Kẻo người khác bảo ta là bất lịch sự !
Xích Vân đứng dậy, y cần đi đâu đó cho thư giãn một chút . Hắc Băng hỏi :
-Đi đâu thế ?
-Rong chơi một chút . Nói với mọi người là cứ ăn chơi thoải mái trong ngày hôm nay, và nhớ dặn , đừng ai đi xa quá mười dặm . Đến tối nay thì tập trung tại chỗ này để sáng mai lên đường . Nghe rõ rồi chứ ?
-Hiểu rồi .
-Mà…Thiên Ma đâu ?
Hắc Băng sực nhớ là từ nãy tới giờ chẳng thấy bóng dáng Thiên Ma đâu . Chẳng biết hắn lại lẩn đằng nào rồi ? Người đâu mà đi chẳng nói với người ta một tiếng ! – Hắc Băng giận .
Xích Vân cứ đi mãi, y đi đến khi nào mỏi chân thì thôi . Và Xích Vân ngồi xuống . Một cánh đồng cỏ trải dài bạt ngàn đến tận chân trời . Không hiểu sao, Xích Vân rất thích cỏ , y thích ngắm nhìn những cánh đồng cỏ xanh mướt, nhìn nó, Xích Vân cảm thấy như mình tìm lại được chút gì gọi là tĩnh tâm . Những giây phút này thật hiếm có, Xích Vân muốn cảm nhận hết, muốn quên hết những giây phút hỗn loạn trên chiến trường, quên đi thanh Oan Nghiệt Kiếm .
-Ngắm gì mà ghê thế Xích Vân ?
Là giọng của Thiên Ma . Xích Vân uể oải quay lại :
-Ngươi đi đâu mà…
Nhưng Xích Vân gần như cấm khẩu khi nhìn thấy Thiên Ma .
Đôi mắt của Thiên Ma đã được kẻ đậm lên, môi đỏ như con gái, và móng tay cũng thế, đỏ chót . Sau khi định thần được chuyện gì xảy ra , Xích Vân ôm bụng cười lăn lộn trên mặt đất . Thiên Ma méo miệng :
-Có gì đáng cười ở đây ?
Xích Vân chết sặc :
-Ngươi lấy…lấy đâu ra cái trò này đấy ?
-Ta mượn của Mộng Dụ .
Xích Vân lại cười lớn hơn nữa, y lăn qua lăn lại như thằng điên .
Nhưng cười mãi cũng bể bụng . Xích Vân ngồi dậy, y nói :
-Ngươi thần kinh nó vừa chứ ! Đàn ông, trừ khi đi diễn hát ra, chẳng bao giờ dùng đồ của phụ nữ cả !
Thiên Ma hơi ngượng , nhưng dù sao thì cũng đã lỡ rồi . Hắn đứng dậy, nói :
-Trông ta thế nào ? Xinh không ?
Xích Vân không rõ mắt mình có nhìn lầm không . Nhưng quả thật Thiên Ma trông như con gái, khuôn mặt hơi trẻ con và búng ra sữa . Không những thế, hắn lại còn có một vòng eo gần như là hoàn hảo, các cô gái nào nhìn thấy eo hắn mà không ước ao mới là chuyện lạ . Cái dáng người cao, cơ thể hơi yếu đuối làm cho Thiên Ma chẳng khác con gái một tí nào . Chẳng hiểu làm sao mà Xích Vân trông mà cũng còn thấy có cảm tình , nhìn Thiên Ma thế này đâm lại hay hơn hẳn .
Tuy thế, Xích Vân vẫn nói :
-Trông tởm không chịu được !
Thiên Ma ngồi xuống, ghé sát mặt vào mặt Xích Vân . Quả thật, càng nhìn gần, Thiên Ma càng giống con gái, không lẫn vào đâu được :
-Có xinh hơn Hắc Băng và Mộng Dụ không ?
Xích Vân không biết nói thế nào . Cái mặt của Thiên Ma làm cho Xích Vân hơi ngây người đi một chút .
-Muốn xinh như thế, thì ngươi nên đầu thai kiếp sau ! – Xích Vân cười sằng sặc .
Thiên Ma vuốt tóc điệu đà :
-Khỏi ! Ta cảm thấy mình như thế này đúng là Hoàn Mỹ rồi !
-Bệnh hoạn quá đấy !
Thiên Ma bất chợt ôm lấy Xích Vân . Mặc dù luôn là khó chịu với cái cảnh này, nhưng lâu rồi thành quen , Xích Vân nói :
-Bỏ ra đi ! Ai mà nhìn thấy thì thật chẳng có chỗ nào mà chui đâu !
-Thì mặc kệ bọn chúng chứ ! – Thiên Ma nói .
-Ngươi không thấy thế này là điên khùng sao ?
-Hai người đàn ông ôm nhau thì có gì sai ?
Xích Vân ngẫm nghĩ, rồi y nói :
-Nói thật là ta cũng không hiểu như vậy thì có gì sai . Nhưng thiên hạ nói rồi, hai người đàn ông mà ôm nhau thì đó là chuyện không thể chấp nhận được, nhất là trong cái tư thế này, anh bạn ạ !
Thiên Ma cười, hắn ôm lấy Xích Vân chặt hơn, khuôn mặt trắng trẻo của Thiên Ma lẫn trong mái tóc trắng :
-Như vậy, khi người con trai ôm lấy người cha của mình, thế cũng là sai ?
-Cái đó…
-Điều đó không hề sai ! Vậy thì điều này sai ở chỗ nào ?
Xích Vân ngẫm nghĩ, rồi y sặc cười :
-Người ta nghĩ rằng chúng ta yêu nhau cũng nên đó ! Ta không thể tưởng tượng ra cái cảnh hai thằng đàn ông hôn nhau nó tởm đến thế nào đâu !
Thiên Ma cười, hắn dụi đầu vào cổ Xích Vân rồi nói :
-Nếu ta yêu ngươi thật thì sao ?
-Đừng có suy nghĩ điên khùng như vậy chứ ! Ta không muốn mang tiếng là tên đồng bóng !
Thiên Ma lần tay vào trong lưng của Xích Vân , móng tay của hắn kéo một đường dài chạy dọc từ cổ xuống đến thắt lưng làm Xích Vân tê người đi . Nó nhẹ như có một chiếc lông vũ chạm vào, cảm giác thoải mái dễ chịu tới tận óc .
-Dễ chịu chứ ? – Thiên Ma hỏi .
-Có . Nhưng làm ơn, ngươi tránh ra đi, trông thế này làm người khác đủ buồn nôn rồi đấy !
-Ngươi đừng có nói mấy từ “ buồn nôn ” và “ tởm “ ở đây ! – Thiên Ma bực – Nếu chúng nó muốn nói gì thì mặc xác chúng nó ! Can hệ gì chứ ?
Xích Vân thấy Thiên Ma đang giận thật, y cứ tưởng là thằng này đang bày trò . Chết ! – Xích Vân thầm nghĩ . Thằng Thiên Ma này phải xem xét lại nó là nam hay nữ mất ! Cứ tiếp diễn thì không ổn .
-Ngươi là người duy nhất cứu ta ! – Thiên Ma thì thầm – Đó là một ơn nghĩa to lớn . Ngươi đã cho ta một mạng sống, đến bây giờ, ta vẫn chưa thể trả nổi cái ơn đó . Ta không biết làm cách nào để trả cho ngươi, vì vậy, ta chỉ biết bày tỏ sự kính trọng, sự ngưỡng mộ đối với ngươi theo cách này mà thôi .
-Vẫn còn nhớ chuyện đó sao ? Quên đi anh bạn ! Hãy quên điều đó đi . Lúc đó, có thể là ta bất chợt nổi hứng lên mà thôi, còn không, có thể ta đã bỏ mặc ngươi chết rồi . Và ta cứu ngươi cũng chẳng để làm bạn với ngươi, ngươi thích thì theo, không thích thì thôi . Người Uất Hận Thành có sự lựa chọn của riêng mình, ngươi có nợ ta, nhưng ta không bắt ngươi phải trả nợ, ta cũng không muốn làm bạn với ngươi, ta cần ngươi là vì ta cần Hắc Đế Ấn, ta cần sự giúp sức . Coi như chúng ta làm việc hợp tác với nhau, ngươi không nhớ điều khoản của Bất Kiếp Viện hay sao ? Người nào trong Bất Kiếp Viện có chết thì điều đó cũng chẳng liên quan gì tới người khác . Ngươi có chết, thì ta cũng không quan tâm , ta lại đi tìm một người khác để thay thế vào vị trí của ngươi, hiểu chứ ?
Thiên Ma thấy những lời lẽ của Xích Vân thật khó nghe hết sức, hắn nhăn mặt lại, rồi thả Xích Vân ra . Thiên Ma cúi mặt xuống, buồn bã như thể những lời nói của Xích Vân đã làm tổn thương hắn . Xích Vân lúc này mới để ý đôi mắt của Thiên Ma mới buồn làm sao . Nó không giống như thường ngày, bây giờ đôi mắt ấy quá yếu đuối, như một ánh nến leo lắt trước gió .
-Ngươi nghĩ thế thật sao ? – Thiên Ma hỏi .
-Đúng thế ! – Xích Vân đứng dậy – Đối với ta, chỉ có mình ta mà thôi .
Xích Vân nhìn khuôn mặt của Thiên Ma . Tại sao cái khuôn mặt ấy lại giống con gái đến thế ? Thật không thể tin được Thiên Ma lại là con trai .
-Ngươi nói vậy , có biết là đang làm tổn thương người khác không ? – Thiên Ma hỏi .
-Không . – Xích Vân cười .
Thiên Ma lặng lẽ , hắn không nói gì . Có lẽ là như thế thật, đối với Xích Vân, chỉ có Hắc Đế Ấn là tất cả . Một người như hắn, thì đâu đáng để Xích Vân quan tâm .
Nhưng Thiên Ma thấy một bàn tay ấm áp đang sờ lên khuôn mặt của mình . Hắn nắm lấy bàn tay ấy, rồi dụi mặt vào, hắn muốn hưởng thụ cảm giác nóng như lửa của nó trên khuôn mặt mình .
-Nhưng tất nhiên, đi với nhau lâu như vậy, thì ngươi chết đi, ta cũng phải tìm một chỗ nào sạch sẽ một chút để chôn ngươi chứ ! – Xích Vân cười .
Xích Vân rút tay ra rồi đi thẳng .
Thiên Ma thấy còn quên điều gì đó, hắn đứng dậy, hỏi :
-Nếu ta là con gái, thì ngươi có yêu ta không ?
Xích Vân sặc cười , y trả lời :
-Chắc chắn là không bao giờ rồi .
Thiên Ma méo miệng .
-Bởi vì đối ta, ngươi có một vị trí khác ! – Xích Vân cười .
Thiên Ma thấy vui , nhưng hắn tự hỏi chính mình .
Đối với Xích Vân, Thiên Ma là gì ?
…
Giờ Dậu . Xuyên Tâm Hồ . Ngày thứ ba, trước cuối tuần hai canh giờ .
Không những Thiên Ma xuất hiện, mà còn có thêm hai người nữa .
Đứng bên trái Thiên Ma là tên cao lớn, mái tóc vàng óng xoã xuống vai, với thanh đao to lớn sau lưng lằng nhằng dây xích . Là Vọng Quái . Còn một tên bên phải Thiên Ma thì vóc người bình thường, chiếc mũ trùm che sụp xuống , mặc dù nhớ từng cử chỉ vóc dáng mọi người trong Bất Kiếp Viện, nhưng Xích Vân không luận ra nổi đó là ai . Mộng Dụ chăng ? Hay là Bạch Nhật ?
-Lâu rồi không gặp ngươi ! – Vọng Quái cười sằng sặc .
-Chào . Đã lâu không gặp . – Tên mặc áo khoác đen nói .
Mặc dù không nhìn rõ được mặt tên đó, nhưng qua giọng nói, Xích Vân đoán ra ngay :
-Huyết Tà .
-Thôi nào, gặp mặt nhau như vậy là vui rồi ! – Thiên Ma nói – Chúng ta nên bàn ngay việc chính , phải không Xích Vân ?
Xích Vân không ngờ là Thiên Ma đã kéo nhiều người đến như vậy, không biết Long Chấn Phương và Hổ nhân Thụ Cáp ra sao, chứ y rất lo lắng cho Hoa Anh và Diêu Linh . Cả hai người hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của bất cứ kẻ nào trong Bất Kiếp Viện .
-Ta không nghĩ là ngươi thông minh đến thế ! Xích Vân ạ ! – Thiên Ma cười – Hình như ngươi đã hiểu ra Xuyên Tâm Hồ này vốn là cái nghĩa địa rồi thì phải ?
-Muốn gì đây ? – Xích Vân lừ mắt .
-Cái đó là của ta . Hắc Đế Ấn là của ta . Và ta đến để lấy lại, được chưa ?
Xích Vân cười :
-Không có cái luật ấy đâu, ông bạn của tôi ạ !
-Nhưng ta là người quyết định ở đây ! – Thiên Ma nói – Ngươi muốn chết hả ?
-Chết thì chưa . Bởi vì ai lấy nổi mạng của ta chứ ? Dựa vào sức của ngươi hả ?
-Tự tin quá ! Ta thật sự ngưỡng mộ cái phong cách ấy ! Nhưng thôi, giải quyết nhanh nào !
Thiên Ma lao người tới, tay của hắn niệm thuật :
-Nhân Niên Băng Thuật ! Phù Băng Trụ !
Những cột băng sắc nhọn đâm thủng đất, xuyên lên trên . Nhưng Xích Vân đều né được hết . Đôi tay của y phát chân khí đỏ rực, Xích Vân nhảy lên , nhằm thẳng vào mặt Thiên Ma mà ra đòn :
-Nhân Niên Huyết Thuật ! Quỷ Thi Tận !
Mặt đất rung chuyển bởi ngọn lửa lớn, đất đá bị sức ép của không khí nén xuống làm vỡ nát tất cả mọi thứ . Chấn Phương đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy bị ảnh hưởng , tim như đeo thêm cái gì đó khiến người chùng xuống .
Vọng Quái che mặt để đất đá khỏi văng vào, hắn nói :
-Uy lực vẫn khủng khiếp như vậy ! Đúng là con quỷ lửa có khác !
Huyết Tà không dám bình luận gì, hắn chỉ đứng yên mà theo dõi trận đấu .
Vọng Quái rút đao , hắn nói với Huyết Tà :
-Xuống xử lý Xích Vân đi ! Giải quyết cho chóng !
Huyết Tà thở dài, rồi hắn chạy theo Vọng Quái :
-Ta chẳng muốn đánh nhau tí nào .
Xích Vân đè hẳn tay xuống, Thiên Ma không khỏe bằng Xích Vân nên hắn bị Xích Vân đẩy lùi về đằng sau .
-Ngươi cứ cẩn thận, lỡ tay mà huỷ mất Hắc Đế Ấn thì coi như xong chuyện ! – Xích Vân cười .
-Yên tâm đi ! Nó mà bị phá huỷ thì ta sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh ! – Thiên Ma cười .
Thiên Ma niệm thuật, đôi tay của hắn bốc ra một luồng khí xanh lạnh lẽo :
-Triệu Hồn !
Xích Vân thấy bóng dáng đôi vuốt sắc nhọn của bọn Ma Vũ đang bổ tới mặt mình, y phải thả tay và lui về phía sau .
Nhưng chưa kịp định thần lại thì Xích Vân đã thấy thanh Bá Đao bổ xuống người mình, những sợi xích của trên thanh đao va chạm lách cách :
-Chịu chết đi ! – Vọng Quái gầm lên .
Nhưng thanh Bá Đao vừa bổ tới, thì một thanh đao khác cũng vung lên, cản thanh Bá Đao lại . Vọng Quái hơi bất ngờ trước tình huống này nên hắn bị đẩy lại về phía sau .
Vọng Quái nhìn lại thì thấy một người khác, thân hình cao, mái tóc ngắn màu bạch kim, tay cầm thanh đao khá lớn, to ngang ngửa với thanh Bá Đao .
Long Chấn Phương .
Chấn Phương nhìn xuống Xích Vân, anh cười :
-Tưởng rằng thủ lĩnh Bất Kiếp Viện thế nào ! Xem ra cũng chỉ thuộc hàng tôm tép thôi !
Xích Vân nhìn Chấn Phương một lúc, rồi cười :
-Cám ơn .
Chấn Phương toe toét :
-Chiến hữu cả mà !
Vọng Quái nhìn lại Chấn Phương . Trông Chấn Phương cũng cao lớn, tuy vậy, anh còn thấp hơn Vọng Quái nhiều, và cũng không ai nghĩ Chấn Phương có thể cầm trong tay một thanh đao nặng như vậy .
Chấn Phương vác thanh đao lên vai , nói :
-Anh bạn đừng thừa cơ người khác khó khăn mà ra tay ! Chơi như vậy là không đẹp !
Vọng Quái nhìn kỹ thanh đao của Chấn Phương , dài hơn tám chín gang tay không kể tới cán, lưỡi đao không dày như của Bá Đao, và nó cong lại một chút ở đầu lưỡi . Một thanh đao không hẳn có sức tàn phá ngoại thương mạnh lắm, nhưng điều làm Vọng Quái chú ý nhất là hình ngôi sao năm cánh sáng lóa trên lưỡi của thanh đao này .
Chấn Phương cười toe toét, giới thiệu :
-Đây là Ngũ Ảo Đao . Gắn bó với ta từ lâu, lai lịch của nó là…
-Khỏi phải dài dòng ! – Vọng Quái nói – Đây là công việc của bọn ta, ngươi xen vào làm gì ? Tránh sang một bên, trước khi ta bổ nát người ngươi ra !
-Thế à ? Nhưng ta lại không nghĩ vậy đâu !
Chấn Phương dõng dạc bước tới, mặc dù thấp bé hơn, nhưng mỗi bước tiến của Chấn Phương đều làm cho Vọng Quái cảm thấy như có gì đè nặng lên người mình, hắn lùi về phía sau một chút .
-Ngươi muốn đấu với ta hả ? – Vọng Quái hỏi .
-Cứ thử xem thế nào ấy mà !
Vọng Quái cười, lâu lắm mới gặp một đối thủ xứng tầm như vậy .
Hắn bổ thanh Bá Đao xuống . Chấn Phương cũng vừa kịp đưa Ảo Đao lên đỡ lại . Luồng chân khí của hai thanh đao chạm nhau nổ vang dậy cả một vùng đất .
Thiên Ma quay sang, hắn thấy Huyết Tà vẫn đang ung dung ngồi xem trận đấu, hắn nhắc nhở :
-Làm gì vậy ? Xích Vân đang ở đây này , sao ngươi không giúp ta một thể ?
-Ta không muốn đánh nhau với Xích Vân .
-Sao thế ?
-Vì đơn giản là không thích .
Thiên Ma thở dài, hắn ngó quanh rồi chỉ thẳng về phía Diêu Linh và Hoa Anh :
-Hai đứa kia thì sao ?
Huyết Tà ngó một lúc rồi quyết định :
-Không đánh có được không ?
-Không được . Hôm nay ngươi phải ra trận .
Huyết Tà thở dài mệt nhọc, hắn vừa đi vừa làu bàu :
-Sao không gọi người khác , mà gọi ta làm cái gì ?
Xích Vân đứng dậy, y định cản Huyết Tà thì Thiên Ma đã chắn trước mặt :
-Đối thủ của ngươi là ta cơ mà !
Huyết Tà tiến đến, hắn nói với Hoa Anh và Diêu Linh :
-Hai cô nên rời khỏi đây thì tốt hơn . Hãy để Hắc Đế Ấn lại cho chúng tôi , chúng tôi chỉ cần Xích Vân và Hắc Đế Ấn .
Hoa Anh chùn chân . Tên Huyết Tà không phải là kẻ dễ nuốt . Bất Kiếp Viện thực sự quá mạnh, với thực lực bây giờ, cô không đủ khả năng để chiến đấu với chúng . Mạng sống giờ là quan trọng hơn .
Diêu Linh thì không như vậy .
-Không ! – Diêu Linh nói lớn – Ta ở đây là vì Hắc Đế Ấn ! Giờ không thể dễ dàng bỏ đi như vậy được !
Hoa Anh nói nhỏ :
-Diêu Linh ! Bỏ đi ! Chúng ta không thể thắng nổi hắn đâu !
Diêu Linh ngạc nhiên :
-Cậu nói gì vậy ? Hắc Đế Ấn vô cùng quan trọng, khổ công lắm mới tìm ra được , giờ bị kẻ khác nẫng mất, cậu không thấy quá vô lý sao ?
-Biết là thế ! Nhưng hắn quá mạnh ! Chúng ta không thắng nổi đâu !
Diêu Linh lắc đầu :
-Mình không nghĩ cậu là người nhụt chí đến thế ! Chưa đánh thử, thì làm sao biết được hắn mạnh hay không ? Với lại …
…cậu không định đền cái ơn cứu mạng của Xích Vân đối với cậu sao ?
Hoa Anh im lặng, cô không nói gì .
Diêu Linh bước lên phía trước :
-Chúng ta là cùng một đội mà ! Các thành viên không thể xé lẻ nhau ra được !
Tiếng nổ từ trận chiến giữa Xích Vân và Thiên Ma làm Hoa Anh giật mình .
Biết thế nào đây ?
Nhưng Huyết Tà là người của Bất Kiếp Viện .
Cô không đủ sức .
Huyết Tà nghe chán, hắn nói :
-Cô là Diêu Linh ? Đúng, vậy mong cô hãy nghĩ lại đi . Lời nói như tên bắn, không rút lại được đâu !
Diêu Linh cứng cỏi đáp :
-Ta sẽ đấu với ngươi !
Huyết Tà như thăm dò lại ý kiến lần nữa, rồi hắn nói :
-Coi như cô gặp xui xẻo .
Từ sau lưng Huyết Tà, một luồng chân khí màu đen đặc xông ra, hoá thành những con rắn, đớp thẳng vào người Diêu Linh . Diêu Linh không nghĩ là từ một khoảng cách xa thế này, Huyết Tà có thể tấn công được . Diêu Linh đứng yên như phỗng .
-Diêu Linh ! – Hoa Anh hét .
Nhưng những con rắn bị chặt mất đầu bởi một đôi tay to khỏe, với bộ lông màu trắng .
Hổ nhân Thụ Cáp .
-Lại có người nữa muốn chiến đấu với tôi sao ? – Huyết Tà ngạc nhiên .
Thụ Cáp điềm nhiên :
-Phải . Thụ Cáp ta muốn thử sức với Bất Kiếp Viện các ngươi .
-Coi như anh gặp xui xẻo . – Huyết Tà nói .
Thụ Cáp lao tới, hai tay đã cầm sẵn Song Phủ, bổ vào người Huyết Tà .
Diêu Linh cũng định thần lại, cô lấy Pháp Trượng, xông vào trận chiến của Thụ Cáp với Huyết Tà .
Hoa Anh nghĩ lại .
Cô đang làm gì thế này ?
Không lẽ một đội trưởng vệ binh Tích Vũ Thành mà lại yếu đuối và hèn nhát như vậy sao ?
Không phải thế .
Đứa bé sinh ra từ trong nhà tù, sinh ra từ trong cái kiếp đọa đày của cuộc chiến Đại Hỗn Loạn hai mươi năm về trước .
Đứa bé ấy được sinh từ trên chiến trường .
Là Hoa Anh .
Hoa Anh mỉm cười . Đúng, Diêu Linh nói đúng, chưa đấu với định thì sao mà đã biết địch mạnh hay yếu .
Và cô vẫn còn nợ tên khốn Xích Vân một mạng sống .
Tay niệm thuật, trên tay Hoa Anh xuất hiện một cây cung phát sáng xanh .
Thụ Cáp bổ ngang cây rìu, nhưng Huyết Tà lấy luồng chân khí màu đen hiện lên làm một bức tường chắn cho mình . Bức tường chân khí cứng như đá, rìu của Thụ Cáp bổ vào, chân khí nổ tung mặt đất .
Thụ Cáp lui lại, phân tích tình hình .
“ Cái thứ màu đen đó là gì vậy ? Nó là chân khí sao ? Tại sao chân khí lại có thể rắn như đá vậy ? “ .
“ Tên này rốt cuộc là Pháp Sư hay là Kiếm Khách đây ? “ .
Diêu Linh đứng từ sau niệm thuật :
-Thiên Niên Mộc Thuật . Thiết Mộc Thuật !
Huyết Tà thấy mặt đất rung chuyển, hắn nhìn xuống dưới chân thì một đống dây leo có gai đâm thủng đất lên . Hắn nhảy vội về phía sau, những cây dây leo đầy gai sắc nhọn truy đuổi hắn .
“ Cô ta đã rải hạt giống từ lúc nào thế ? “ .
Khả năng sử dụng Mộc Thuật của các Tiên Thú không thua kém gì các Pháp Sư, thậm chí, họ còn giỏi hơn cả Pháp Sư . Pháp Sư chỉ biết dùng các đạo bùa có Một thuật để sử dụng . Tiên Thú còn cao thâm hơn, họ có thể rải hạt giống trên mặt đất, và dùng chân khí khiến nó trưởng thành nhanh gấp vạn lần bình thường . Hơn nữa, Tiên Thú vốn đã nổi tiếng về sử dụng độc nên những cái cây như thế thường có độc lực cực mạnh, bị nó cuốn vào thì kể như tiêu đời .
Huyết Tà giơ tay, một cái đầu con rồng thòi ra từ bàn tay hắn, cắn nát những sợi dây leo .
“ Cái thứ đen ngòm ấy là cái chết tiệt gì nhỉ ? “ – Diêu Linh ngạc nhiên . Tại sao một thứ trông có vẻ vô định hình ấy lại hoạt động như một thực thể vậy ? “ .
Thụ Cáp hỏi :
-Ngươi…tên là Huyết Tà phải không ?
-Tôi tên là Huyết Tà .
Hổ nhân Thụ Cáp vỡ lẽ . Thì ra tên hắn là Huyết Tà .
Hổ nhân Thụ Cáp nói với Diêu Linh :
-Cô hãy ra khỏi cuộc chiến này đi . Nơi này không dành cho cô .
-Tại sao vậy ? – Diêu Linh ngạc nhiên .
-Hắn là Huyết Tà .
Diêu Linh không hiểu , thì tên hắn là Huyết Tà , có sao đâu ? Chẳng lẽ có cái tên mà người ta cũng phải sợ ?
-Thì sao ? Hắn là người của Bất Kiếp Viện chứ gì ? Thì tôi sẽ đấu với hắn ! Có anh ở bên cạnh, chúng ta sẽ cùng chiến đấu với nhau !
-Chỉ e là cô sẽ chết thảm thôi .
-Cái gì ?
-Tôi e rằng đó không hẳn là cái tên của hắn, mà là tên của một dòng họ .
-Dòng họ gì ?
-Trong Kiếm Tiên Thành , có một gia tộc thuộc huyết hệ Pháp Sư, truyền từ đời này qua đời khác , họ nổi tiếng một thời không kém gì Pháp Sư dòng máu thuần chủng, thế nhưng, gia tộc đó luôn đi theo lợi ích của dòng họ, gia tộc cũng nổi tiếng về sự tàn ác và dã man bởi những luật lệ trong dòng họ vô cùng hà khắc, gia tộc ấy là Huyết Tà . Trong thời kỳ Ngũ Đế, họ đã phản bội Kiếm Tiên Thành, và lưu lạc về tới tận Uất Hận Thành . Tuy nhiên, tôi cho rằng đó vẫn chỉ là lời đồn đại của người đời cho tới lúc này, được gặp chính người trong gia tộc ấy .
-Gia tộc Huyết Tà ư ? Tại sao tôi chưa từng nghe cái tên này bao giờ ?
-Chúng ta còn trẻ, nên những chuyện thuộc về quá khứ hàng trăm năm trước thì sao biết được ! – Hổ nhân Thụ Cáp đáp – Vả lại, người ta cũng kỵ những thứ gì có liên quan tới Uất Hận Thành, cô hiểu rõ điều ấy mà !
Diêu Linh nhìn lại Huyết Tà, cô thấy có một luồng chân khí đen ngòm đang lập lờ dưới chân hắn, cô hỏi :
-Đó là thứ gì vậy ?
Hổ nhân Thụ Cáp chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng vào Huyết Tà, đôi Song Phủ trên tay anh ta xoay một vòng, những luồng sét phát ra mãnh liệt từ đôi song phủ đó .
-Địa Niên Kim Thuật ! Cuồng Lôi Phủ !
Hai lưỡi rìu nặng trĩu luồng sét bổ xuống . Hổ nhân Thụ Cáp lúc này trông chẳng khác gì Thiên Lôi giáng trần, sét bộc phát mạnh mẽ, nén lại cả không gian xung quanh .
Huyết Tà bắt niệm, luồng chân khí đen từ dưới chân hắn bốc lên thành một bức tường . Lưỡi rìu và bức tường đó chạm nhau, mặt đất xung quanh bị bắn hết lên không trung, những cây rong ở đáy Xuyên Tâm Hồ cháy xém đen ngòm, mặt đất bùn ướt đẫm bị vắt kiệt nước rồi tan chảy thành một thứ đặc sệt đủ thấy uy lực khủng khiếp của Cuồng Lôi Phủ đến mức nào .
Nhưng Diêu Linh không thể tin là trước sức mạnh đó của Cuồng Lôi Phủ mà Huyết Tà vẫn đứng yên tại chỗ, như chẳng có chuyện gì xảy ra với hắn cả . Lớp chân khí màu đen trông mỏng vậy mà trở thành một khối rắn chắc đến kinh người .
Tuy vậy, sức mạnh không hẳn là vô tác dụng, bức tường chân khí ấy của Huyết Tà bắt đầu vỡ ra thành từng mảng đen sì, rớt xuống mặt đất, kỳ lạ thay là những mảng ấy vừa rơi xuống đất là bốc một làn hơn đen, chẳng mấy chốc mà nó bay hơi đi hết .
Diêu Linh cũng không vội nghĩ đến mấy thứ ấy làm chi, điều quan trọng là phải giết được cái tên Huyết Tà này đã . Diêu Linh lôi một cuộn vải từ trong túi ra, cô dải rộng tấm vải, và niệm thuật :
-Triệu Hồi Thuật !
Vài cái bóng màu trắng bay ra từ trong tấm vải , hiện nguyên hình là những con chim quái lạ, chúng có hai đôi cánh, mỏ quặp lại như của chim ưng, chân đầy vuốt sắc nhọn, trong khi thân người nó lại ưỡn dài và thẳng đuột như lưng con báo .
Huyết Tà nhìn lên, hắn ngẫm nghĩ .
“ Tuyệt Địa Linh Hồ à ? “ .
Một loài vật kỳ lạ ở Vạn Hóa Thành, chim không ra chim, thú không ra thú, nhưng cái thứ tạp chủng ấy lại có sức mạnh ghê gớm . Tốc độ nhanh, sức bền tốt, là nỗi kinh hoàng của những kẻ nào muốn dùng Phi Hành mà đột nhập vào Vạn Hóa Thành . Đội vệ binh Vạn Hóa Thành nuôi đàn Tuyệt Địa Linh Hồ là để cảnh giới những kẻ nào muốn xâm nhập trên không trung .
Hai con Tuyệt Địa Linh Hồ bên trái, hai con bên phải , lao thẳng vào Huyết Tà .
Người của Huyết Tà như tan chảy thành một thứ đen ngòm, rồi nó chui xuống đám chân khí đen dưới mặt đất, bốn con Tuyệt Địa Linh Hồ chỉ lao vào hư không .
-Cái gì thế này ? – Diêu Linh không giấu nổi sự ngạc nhiên – Có thuật độn thổ sao ?
Thụ Cáp nói :
-Trên đời này không có thuật độn thổ, nhưng Huyết Tà có thể làm được, đó là khả năng của dòng họ Huyết Tà .
Cái đám chân khí đen ngòm bay thành một dòng trong không trung, tránh xa chỗ vừa nãy, đám chân khí hạ xuống mặt đất và hiện hình ra Huyết Tà .
-Tại sao thế này ? – Diêu Linh hỏi – Hắn là thần sao ? Sao hắn có thể biến cơ thể mình thành một thứ như vậy ?
Thụ Cáp nói :
-Cô nhìn dưới chân hắn đi .
Diêu Linh nhìn xuống dưới chân Huyết Tà, cô thấy một luồng chân khí đen đang bao quanh lấy chân hắn, dường như lúc nào luồng chân khí ấy cũng ở bên cạnh Huyết Tà .
-Dòng họ Huyết Tà đã biến chuyện không thể thành có thể . – Hổ nhân Thụ Cáp nói – Chân khí đem kết hợp với máu trong cơ thể, tạo thành một thứ vật chất . Thứ vật chất ấy có thể biến đổi thành bất cứ vật gì tùy thích .
-Bất cứ vật gì là sao ?
-Chân khí ấy có thể biến thành những dạng vật chất định hình, nhưng những dạng vật chất ấy chỉ tồn tại được trong một thời gian ngắn . Các thuật của dòng họ này không có “Địa “ cũng chẳng có “ Thiên “ hay “ Nhân “ , họ dùng những thuật của riêng họ, và nguồn gốc phát sinh các loại thuật chính là từ dòng chân khí đen dưới chân kia . Đó chính là năng lực của dòng họ Huyết Tà .
Diêu Linh còn chưa kịp phân tích tình hình thì Huyết Tà đã niệm thuật, hắn hướng thẳng về phía cô và Thụ Cáp :
-Kim Thuật . Mãng Xà Thuật .
Dòng chân khí đen toả ra nhiều hướng thành những con rắn đang ngoác mồm, chúng lao thẳng về phía Diêu Linh và Thụ Cáp .
-Địa Niên Kim Thuật ! Liên Xạ !
Diêu Linh còn chưa kịp xử lý tình huống này thì từ sau lưng cô, hàng loạt mũi tên đã bay ra, những mũi tên đâm thẳng vào đầu những con rắn, chúng bị rã ra rồi rơi thành từng mảng đen đặc xuống dưới đất, bốc hơi nhanh chóng .
Huyết Tà ngạc nhiên :
-Ai thế này ?
Diêu Linh quay lại về đằng sau .
Hoa Anh .
-Hoa Anh ! – Diêu Linh mừng rỡ .
Hoa Anh mỉm cười :
-Cậu nói đúng, chưa đánh thử thì sao biết được địch mạnh hay yếu ?
Huyết Tà thở dài sõng sượt :
-Tôi đã nói rồi, đừng nên dính vào ba cái vụ này , cầu xin các người đi chỗ khác nhờ ! Để lại Hắc Đế Ấn cho chúng tôi, thế là êm chuyện chứ gì ?
Hoa Anh đáp :
-Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thích công sức mình bỏ ra lại phí hoài thế được !
Huyết Tà gật gù :
-Coi như cô gặp xui xẻo .
Hai bức tường nước vẫn cao ngút trời, từng dòng nước hết đổ ào xuống rồi lại cuộn lên không trung .
Trên một bức tường nước, những tiếng nổ do hai thanh đao chạm nhau vẫn vang lên đều đều . Vọng Quái và Chấn Phương, mỗi người đều đứng trên mặt nước và đang giao chiến với nhau .
Vọng Quái bây giờ cũng đang tầm ngầm đánh giá đối thủ . Hắn nghĩ rằng, trên đại lục này chỉ có hắn mới là kẻ dùng được đao . Nhưng càng lúc, suy nghĩ ấy càng bị đánh thấp xuống . Thanh Ngũ Ảo Đao của Chấn Phương trông có vẻ yếu hơn , thế mà lại đang chiếm lợi thế trước hắn .
Chấn Phương cũng khó tin được là cái tên Vọng Quái này lại có thể dùng được thanh đao hay đến vậy . Thanh Bá Đao nặng và to , nhưng Vọng Quái cầm nó như cầm một thanh gỗ . Các đường đao của Chấn Phương rất hiểm hóc, nhưng vẫn không tài nào đụng được tới cái lông chân của Vọng Quái .
Chấn Phương niệm thuật , thanh Ngũ Ảo Đao bừng sáng :
-Địa Niên Kim Thuật ! Hổ Kích ! Thốn Lực ! Lăng Phong ! Lưu Thuỷ ! Truy Hồn Quyết !
Vọng Quái không thể tin nổi, ngần ấy thuật chỉ luyện trong một lần khởi phát chân khí ! Không ! Hắn không tin, không ai có thể luyện được như thế cả !
Ngũ Ảo Đao vận thuật Hổ Kích, chân khí sáng rực bổ xuống người Vọng Quái . Thanh Bá Đao cản lại được cú đánh đó .
Nhưng Chấn Phương nắm lại ngay thanh đao, dùng hết sức chém sang một bên, chân khí lại bốc lên một lần nữa thành đỏ rực, toả ra bao lấy hết người Vọng Quái, thanh Bá Đao của Vọng Quái văng sang một bên . Thốn Lực đã phát huy tác dụng, Vọng Quái cảm thấy cơ thể mình như bị căng phồng lên, mạch máu dãn ra .
Tiếp tục vòng xoay của đao, Chấn Phương nhảy lên, chân khí lại chuyển sang màu xanh trắng . Thuật Lăng Phong lại bổ xuống, Vọng Quái cắn răng đau đớn đỡ lại .
Thanh Bá Đao cản lại Ngũ Ảo Đao, tiếng nổ đinh tai nhức óc, nước xung quanh bắn lên, không khí nén lại và dồn dập vào tai Vọng Quái . Hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ . Dựa vào chân khí có tốc độ lưu chuyển nhanh, các Kiếm Khách đã sáng tạo ra thuật Lăng Phong , chân khí càng nhanh, càng gây ra sự rối loạn không khí, âm thanh và khiến đối thủ bị nhức óc , choáng váng .
Chấn Phương xoay người trên không trung, Ngũ Ảo Đao xoay theo, anh đạp nhẹ chân vào mặt nước, rồi tung người lên cùng thanh đao . Luồng sét mạnh từ thuật Lưu Thuỷ phát ra mãnh liệt . Vọng Quái dù đau đến vỡ đầu, nhưng vẫn phải đỡ lại cú đánh ấy . Tuy thế, lưỡi Ngũ Ảo Đao đã chém sướt qua tay hắn, luồng sét theo vết thương chạy qua mạch máu, làm cơ thể Vọng Quái run bắn, toàn thân tê dại . Mặc dù không phải là những người giỏi Lôi Thuật , nhưng các Kiếm Khách vẫn có thể dùng Lưu Thuỷ để gây ra sự tê liệt cho đối phương . Luồng sét trong cơ thể vốn sẵn có, chân khí được phát động sẽ sản sinh ra luồng sét , tăng cường độ của nó lên hàng chục , hàng trăm, thậm chí là hàng ngàn lần nếu là với các chiến binh Vũ Linh . Người Nhân Tộc không có thể chất phù hợp để dùng Lôi Thuật, nhưng các Kiếm Khách vẫn dùng nó trong thuật Lưu Thuỷ, và nó đã tỏ ra rất hữu dụng .
Vọng Quái bị tổn thương toàn cơ thể, phen này số hắn đã hết .
“ Gặp phải cao thủ rồi ! “ . - Vọng Quái nghĩ thầm trong cơn hấp hối .
Chấn Phương đang ở trên không trung .
Chấn Phương lấy chân khí phát ra chân, lấy nó làm lực đẩy, giương thanh đao về phía trước rồi xoay tròn người .
Truy Hồn Quyết .
Cả người Chấn Phương phủ đặc một lớp chân khí trắng xóa, đâm thẳng vào người Vọng Quái .
-Không ! – Vọng Quái hét .
Tiếng nổ lớn . Chấn Phương bay xuyên qua người Vọng Quái, một lớp chân khí bao trùm lấy người Vọng Quái rồi phát nổ .
Chấn Phương theo đà lao ùm xuống nước . Anh lấy lại thăng bằng rồi bắt đầu bơi lên .
-Hình như là vẫn không ổn . – Chấn Phương nói .
Đúng là như thế .
Vọng Quái vẫn còn sống nhăn .
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Vọng Quái đã kịp thời vung thanh Bá Đao xuống, lưỡi đao to đã kịp thời che chắn cho hắn khỏi Truy Hồn Quyết .
Chấn Phơng nhảy lên, rồi anh đứng trên mặt nước .
-Không ngờ…. - Vọng Quái nói – …với những thuật đơn giản đó mà ngươi đã làm ta phải khó khăn .
-Quá khen rồi .
-Giờ thì đến lượt ta .
Vọng Quái niệm thuật, hắn nhúng toàn bộ cánh tay phải của mình xuống dưới mặt nước :
-Thiên Niên Thuỷ Thuật . Thủy Sa Vương !
Mặt nước rung động mạnh .
Chấn Phương còn chưa kịp hiểu điều đó báo hiệu cái gì thì bên trái anh đã có một con cá mập bằng nước lao ra táp vào người . Chấn Phương chỉ kịp đưa thanh Ngũ Ảo Đao ra đỡ . Con cá mập nước này không có hàm răng sắc nhọn, nhưng sức ép của nước làm Chấn Phương bị đẩy sang một bên, loạng choạng suýt ngã . Vai đau không thể tả .
“ Dùng sức ép của nước để tấn công ư ? “ .
Nước mềm nhũn, nhưng lực ép của nó có thể cắt đôi cả một bức tường đá . Con cá mập nước mang trong mình một sức ép rất lớn và nó lao thẳng vào Chấn Phương .
Nhưng không chỉ có thế .
Một con cá mập khác lao ra . Rút kinh nghiệm, Chấn Phương không đỡ, mà anh né sang một bên . Con cá mập này đớp hụt, lập tức đằng sau lại nhảy lên một con cá mập khác . Chấn Phương phải nhảy lên phía trước để tránh đòn .
Cứ thế, hàng chục con cá mập thay phiên nhau nhảy ra từ trong mặt nước đòi táp Chấn Phương . Chấn Phương không còn cách nào khác là phải chạy .
Chấn Phương nhìn lại, thì đã không thấy Vọng Quái đâu .
Thanh Bá Đao với luồng nước khổng lồ từ trên bổ xuống .
Những gì mà Chấn Phương cảm nhận được là mình bị bắn xuống dưới tận đáy của bức tường nước .
Thiên Ma đang sử dụng những con Ma Vũ để gây khó dễ cho Xích Vân . Tuy vậy, chỉ cần tay không, Xích Vân vẫn có thể hạ hết bọn chúng .
Một con Ma Vũ lao vào, Xích Vân niệm thuật :
-Nhân Niên Hoả Thuật ! Quỷ Thi Tận !
Xích Vân đấm mạnh xuống đất, luồng lửa bộc phát mạnh mẽ từ cánh tay của y, xới tung mặt đất, đốt cháy cả một hàng Ma Vũ .
Thiên Ma ngước nhìn . Hắc Đế Ấn vẫn đang đỏ rực, nó chưa hấp thu hết Tà Khí cần thiết .
Nhưng cần phải giải quyết nhanh chóng vụ này .
Hay tay Thiên Ma cầm song kiếm, hắn lao về phía Xích Vân :
-Xích Vân yêu dấu ơi ! Ta đến đây !
Xích Vân thấy đã đến lúc phải dùng vũ khí . Y lôi từ sau lưng ra một cuộn vải ướt nhèm nước . Xích Vân tãi tấm vải đó ra .
Một vật bay vút ra từ trong tấm vải đó, thanh Oan Nghiệt Kiếm xuất hiện, vừa vào tay Xích Vân, nó đã bốc lửa .
Xích Vân cắm thanh Oan Nghiệt Kiếm xuống đất, niệm thuật :
-Địa Niên Hoả Thuật ! Hoả Trấn Địa !
Một luồng lửa phá tung mặt đất, nổ liên hoàn về phía Thiên Ma . Thiên Ma buộc phải thối lui về phía sau .
-Ngươi muốn biến ta thành lợn quay hả Xích Vân ? – Thiên Ma cười sằng sặc .
Luồng lửa cuối cùng vừa bốc hết, thì Thiên Ma đã thấy Xích Vân đang lao tới . Đôi cánh lửa Hoả Liệt làm Xích Vân bay là là trên mặt đất, thanh Oan Nghiệt Kiếm xẻ dọc mặt đất thành một đường lửa dài ngoằng .
Thiên Ma dùng Song Kiếm đỡ lại, nhưng hắn bị Xích Vân đẩy đi cả một đoạn dài .
-Ngươi mạnh thật đó Xích Vân ! – Thiên Ma cười – Ta yêu ngươi cũng vì sức mạnh đó !
-Im mồm đi ! – Xích Vân hét .
Xích Vân xoay lưỡi kiếm, y chuyển thế, đôi cánh Hoả Liệt dang rộng rồi vỗ một cái, cả người Xích Vân bay lên, thanh Oan Nghiệt Kiếm toé ra thành ngọn lửa vàng choé, kéo theo cả Thiên Ma lên không trung . Cả thân người nóng rực và như muốn điên loạn, Thiên Ma không thể chịu nổi .
Thiên Ma rớt xuống đất, tuy nhiên, hắn vẫn cười cợt :
-Chơi cái đòn này đau quá !
Xích Vân cũng vừa hạ xuống mặt đất . Y thở hồng hộc, sức mạnh của Hỏa Liệt thật đáng sợ, nó tác dụng ngược lại cả y nữa, đôi cánh lửa này như một con dao hai lưỡi vậy .
Hắc Đế Ấn đã chuyển sang một thứ màu nâu .
Thiên Ma và Xích Vân ngước nhìn nhau .
Hắc Đế Ấn đã hấp thụ xong Tà Khí .
Cả Xích Vân và Thiên Ma bổ tới, tay vươn ra nhằm đoạt Hắc Đế Ấn .
…
Giờ Dậu . Bên ngoài Kính Hồ Cư .
Lã Vân chạy bán sống bán chết , đòn Long Quyền Phong của Hắc Băng đang xẻ tan mọi thứ trên mặt đất . Cũng may là ở đây, có rất nhiều cây cối để cho Lã Vân núp và né , không thì từ nãy y đã tan xác rồi .
“ Tên Lã Vân này chỉ biết chạy thôi sao ? Vậy có gì mà Thiên Ma lại bảo mình để ý hắn đến thế ? “ .
Hắc Băng đưa mắt nhìn, cô thấy một vạt áo đang khẽ đung đưa sau một gốc cây .
Hắc Băng muốn kết thúc nhanh trận đấu . Cô luyện thuật .
Lã Vân từ đằng sau gốc cây có thể nghe thấy tiếng rít rợn người của Lôi Thuật . Y biết mình đã bị lộ .
-Nhân Niên Lôi Thuật ! Lôi Liên !
Lã Vân vừa kịp thoát khỏi cái cây thì cái cây đó đã bị nổ tan tành vì Lôi Thuật .
Nhưng tất nhiên là chạy mãi cũng không được ích gì, Lã Vân lấy hai đạo bùa có chữ “ Hoả “ .
-Liệt Hỏa Phù !
Hắc Băng đã nhìn thấy Hỏa Phù bay đến, cô niệm thuật, đưa tay ra phía trước, Hỏa Phù như gặp phải một bức tường vô hình nên nổ nát vụn trước mặt Hắc Băng .
“ Cô ta là Vũ Linh nên có thể tạo ra được những bức tường chân khí cản lại chân khí . Những thuật cơ bản của mình kém hiệu quả rồi ! “ . – Lã Vân nghĩ .
Hắc Băng nói lớn :
-Lã Vân ! Anh thực ra cũng chỉ là một con rùa rụt cổ ! Tôi không hiểu người ta bảo anh thông minh thế nào ? Chứ một Pháp Sư như anh thật là một nỗi nhục ! Chỉ biết dăm ba loại thuật cỏn con mà đòi đấu với tôi sao ?
Lã Vân nghe những lời đó mà trong lòng y cảm thấy nhức nhối .
Nếu như y thoát ra khỏi Hàn Thuỷ .
Thì y đã trở thành một Pháp Sư hạng nhất rồi .
Đôi mắt của Lã Vân long lên, y vụt chạy trong đám cây cối rậm rạp .
Hắc Băng đã cảm nhận được bước chạy của Lã Vân, tiếng bước chân gấp gáp vì những cành cây gãy đang nổ lách tách . Cô lấy cuộn vải và giở nó ra , một chiếc Pháp Bảo xuất hiện trước mặt Hắc Băng . Đó là một chiếc vòng màu trắng .
Hắc Băng giương chiếc vòng về phía trước trong tư thế bắn cung .
-Vũ Tiễn !
Một luồng chân khí phóng đi như sao băng, đâm thẳng vào một gốc cây . Cái cây nổ tung, luồng chân khí ấy còn gây ra những vụ nổ liên tục về phía sau thêm một đoạn dài nữa .
Tiếng cành cây gãy lại vang lên, lần này là bên trái . Vũ Tiễn lại được bắn ra , cả một rừng cây bị xáo động .
Không còn tiếng động gì nữa .
Lã Vân chết rồi sao ?
Không phải .
Một , hai , ba tới mười cái Liệt Hoả Phù phóng tới . Hắc Băng vận gấp chân khí, tạo thành một bức tường cản đống Liệt Hoả Phù đó lại . Mặc dù Hắc Băng có thể cản được chân khí, nhưng nhiều như thế này thì có lẽ không ổn .
Hắc Băng thấy một cục lửa lớn bắn ra từ sau gốc cây .
Hỏa Thần Phù . Là sự trộn ghép của các Liệt Hoả Phù, các đạo bùa Liệt Hoả Phù ghép lại, xoắn quện vào nhau tạo thành cục lửa Hỏa Thần Phù .
Hắc Băng phải dùng tới Pháp Bảo, chiếc vòng trắng trên tay cô vung lên, một luồng gió từ trên không trung toả xuống, làm Hỏa Thần Phù bị chặn lại, những ngọn lửa bị gió thổi làm tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại những đạo bùa còn đang cháy dở rớt xuống mặt đất .
“ Nhưng cứ thế này mãi thì không ổn . “ . Hắc Băng lấy cẩn trọng làm tối ưu, cô rút về phía sau và lẩn vào những thân cây .
Đột nhiên tay của Hắc Băng chạm phải thứ gì đó bỏng rát . Cô rụt tay lại rồi nhìn lên .
Một đạo bùa có chữ Hoả đang cháy dở .
Hắc Băng nhìn quanh, các thân cây đều có đạo bùa chữ “ Hoả “ . Gần một chục đạo bùa thế này, chúng đang cháy dở .
“ Thôi chết rồi ! “ . – Hắc Băng giật mình .
Lã Vân mỉm cười, y ngồi đằng sau gốc cây và niệm thuật :
-Thiên Niên Hoả Thuật ! Hỏa Phá !
Các đạo bùa đang cháy dở trên thân cây phát nổ . Đất đá vỡ tung và lửa bốc lên ngùn ngụt .
Hỏa Phá . Một loại bẫy mà ông già còm nhom Lăng Khê đã dạy cho Lã Vân . Bằng cách đốt các đạo bùa Hỏa , rồi nén chân khí lại vào những đạo bùa đó, chỉ cần người sử dụng niệm thuật là nó sẽ phát nổ . Còn không, khi đạo bùa cháy hết thì nó sẽ tự phát nổ . Loại thuật này chủ yếu chỉ để dùng vào mục đích đặt bẫy trên chiến trường , còn khi chiến đấu tay đôi thì không hữu dụng, vì không có đủ thời gian để đốt cháy các đạo bùa và tìm vị trí đặt bẫy .
Lã Vân nheo mắt nhìn vào đám khói, rồi y hơi giật mình khi thấy một đôi cánh trắng muốt bay vọt ra đám khói mù mịt . Hắc Băng đã may mắn thoát chết . Trong lúc hoảng hốt , Hắc Băng đã tạo ra một tấm khiên chân khí vững chắc, khiến cho Hoả Phá không làm tổn thương tới Hắc Băng, tuy vậy, sức công phá của hàng chục đạo bùa cũng làm cho Hắc Băng bị chút ít xây sát trên mặt .
Hắc Băng hạ xuống đất, dường như vẫn còn chưa hết bàng hoàng và sự thắc mắc, cô hỏi Lã Vân :
-Tại sao lại thế ? Anh đã đốt đạo bùa khi nào ?
Lã Vân vẫn nấp ở đằng sau gốc cây, y cười :
-Lúc cô đang dùng thuật Vũ Tiễn , tôi đã ở đằng sau cô .
-Không thể nào ! Lúc đó anh đang ở trước mặt tôi, tiếng bước chân làm gãy cành cây, tôi không thể nghe nhầm được !
-Đôi khi quá tin vào một điều gì đó thì sẽ dẫn đến sai lầm, cô nương ạ ! Hãy nhìn về phía trước đi .
Hắc Băng nhìn về phía trước, và cô đã phát hiện ra lý do .
Những cành cây đang cháy dở .
Lã Vân đã khôn khéo phóng hỏa vào những cành cây đó, tiếng nổ lách tách của chúng giống như tiếng gãy của cành cây, và Hắc Băng đã tưởng nhầm đó là bước chân của Lã Vân . Nhân lúc Hắc Băng còn đang mải hướng về phía trước thì Lã Vân đã ở đằng sau và đốt đạo bùa, tạo bẫy từ lúc nào . Lã Vân chỉ còn cách đặt bẫy, y không dám đến gần Hắc Băng vì nhất định sẽ bị phát hiện, và pháp thuật của y còn kém xa Hắc Băng nên Hắc Băng sẽ dễ dàng hóa giải những cú đánh của y . Và Lã Vân lại vòng ra trước, phóng tận lực các đạo bùa nhằm làm Hắc Băng phải lui về phía sau và rơi vào bẫy của y . Lã Vân phải cảm ơn cái đám cây cối rậm rạp và lắm lá này . Địa hình đang có lợi cho Lã Vân .
Hắc Băng đưa mắt nhìn quanh .
“ Tên Lã Vân này chỉ là một tên Pháp Sư bình thường, năng lực có hạn, nếu chỉ dựa vào mấy trò đặt bẫy của hắn thì chưa đủ để thắng mình . “ .
Hắc Băng thấy cần phải giải quyết địa hình trước, chắc chắn Lã Vân đang nấp ở đâu đó sau những cái cây này .
Hắc Băng mỉm cười .
Là cái kia .
Hắc Băng niệm thuật :
-Địa Niên Phong Thuật . Thiên Long Quyền Phong .
Lã Vân thấy mặt đất dưới chân mình rung động mạnh, một luồng chân khí vàng vọt thổi tung vạt áo của y .
Lã Vân vừa kịp nhảy ra thì luồng chân khí vàng ấy đã xoáy nát thân cây khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh .
“ Thì ra cô ta hỏi mình là để xác định vị trí mình đang đứng ! “ . – Lã Vân nghĩ thầm .
Hắc Băng cố tình hỏi là để nghe câu trả lời của Lã Vân . Mặc dù Hắc Băng không hẳn là người thính tai như người Thú tộc được, nhưng giọng nói của Lã Vân đủ lớn để cô biết được là y đang trốn ở chỗ nào .
“ Cô ta cũng khôn khéo thật ! “ .
Nhưng trước mặt Lã Vân lúc này là Hắc Băng đang đứng chờ sẵn .
-Anh trốn khéo thật đấy ! – Hắc Băng nói .
“ Cô ta phát hiện mình từ lúc nào thế này ? “ – Lã Vân hốt hoảng .
Hắc Băng niệm thuật :
-Địa Niên Lôi Thuật ! Cuồng Lôi Trận !
…