Thiên Đế Kiếm

Chương 25 - VII
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
Đường chủ Hãn Đồ ho khan một tiếng như thể làm dấu hiệu nên dừng cuộc nói chuyện ở đây .
Nhưng Đạo Từ cố tình không hiểu điều đó, anh nói :
-Đã hai năm rồi ngài chưa gặp đứa cháu của mình phải không ?
Đường chủ Hãn Đồ ngước nhìn Đạo Từ với một ánh mắt không hề dễ chịu một chút nào . Diên Túc có thể cảm nhận ánh mắt ấy chứa đầy sát khí . Có lẽ Đạo Từ đã quá trớn .
Nhưng Diên Túc lo lắng hơi thừa, Đường chủ Hãn Đồ là người điềm tĩnh, ông không thể nổi cáu vì một chuyện như vậy được :
-Cậu hay dễ làm người khác bực mình đấy, Đạo Từ ! - Hãn Đồ quay đi, ông tiếp tục gảy đàn . Đối với ông, một ngày không có tiếng đàn, ngày đó là thảm hoạ .
Đạo Từ cũng sẽ không cho một ngày không có tiếng đàn là thảm hoạ, đối với anh, thảm hoạ là không có thuốc Hoàn Hồn Thảo để hút . Anh rút từ trong người ra chiếc tẩu dài, rồi lại nhét lá thuốc vào, rít một hơi thật dài, thật dài .
Đạo Từ rảo bước, anh nói :
-Ngài nên chấp nhận một chút, đó là công việc . Người thầy đôi khi cũng phải chấp nhận rằng, đứa học trò sau này của mình sẽ trở thành kẻ thù của mình .Ngài đã dạy Vô Ảnh, bây giờ hắn là kẻ thù của Uất Hận Thành, đồng nghĩa với việc hắn là kẻ thù của ngài .
Đường chủ Hãn Đồ cười khẩy, ông nói :
-Cho ta mượn cái điếu một chút được không ?
Đường chủ Hãn Đồ nhận cái điếu từ tay Đạo Từ, rít lấy một hơi dài, dường như khói thuốc làm ông tỉnh táo hơn :
-Nhưng cậu đâu hiểu được, nó là cháu của tôi, cậu thử ở vị trí của tôi đi . Có người ông nào lại không đau lòng khi đứa cháu của mình đem tất cả những thứ mà người ông dạy cho nó để giết hại hàng trăm mạng người ?
Đạo Từ đảo mắt, rồi lúc lắc cái đầu vẻ chán ngán :
-Ngài biết thừa, ở Uất Hận Thành, tình cảm máu mủ không quan trọng bằng sinh mạng mà .
Hãn Đồ phì cười :
-Trẻ con !
Hãn Đồ đứng dậy, ông đi vòng quanh cột sáng duy nhất trong Ai Oán Đường . Cột sáng xanh ảo, mờ mờ, thỉnh thoảng lại có chút bụi bặm từ gót giầy của Hãn Đồ .
-Thằng bé ấy giờ cũng bằng tuổi các cậu, có điều đã lâu, tôi không được gặp mặt nó rồi .
Diên Túc nói :
-Vô Ảnh là đứa con của Phong Thần, là đứa con của thần huỷ diệt . Trong Bất Kiếp Viện, hắn và Hắc Hổ là hai kẻ hung hãn nhất và tàn bạo nhất . Hai thằng này luôn dẫn đầu về khoản giết người .
Đạo Từ châm chọc :
-Phong Thần kể ra cũng có một đứa con kế thừa xứng đáng đấy chứ ! À, ý tôi nói là, ngài và đứa cháu của ngài, ngài xứng đáng hơn !
Diên Túc nhìn Đường chủ Hãn Đồ, Đạo Từ đã nói năng quá đáng . Dù gì thì đây cũng là Đường chủ , ăn nói cũng phải có chừng mực .
Tuy nhiên, đã quen với cái kiểu nói năng này của Đạo Từ nên Hãn Đồ cũng không lấy gì làm bực :
-Tuỳ cậu nghĩ thôi, nhưng dù sao tôi cũng là Đường chủ nên mong cậu nói năng tử tế một chút cho .
-Vâng, tôi rõ rồi .
...
Đã quá giờ Dậu, Điện Phật .
Thanh Hắc Kiếm bổ xuống, bức tượng Phật bị chẻ làm đôi, để lộ ra Kế Đô đang nấp đằng sau .
-Mày chết rồi, con chó ! - Vô Ảnh hét lên .
Cơn cuồng phong màu đen lao vào Kế Đô, nhưng anh không lấy thế làm sợ hãi . Kế Đô lao thẳng vào cơn bão đó, những lưỡi đao lại bật ra khỏi người anh .
Tốc độ của Vô Ảnh đã tăng lên rất nhiều, mặc dù thanh Hắc Kiếm có dài ra thêm, nhưng không vì thế mà đường kiếm của Vô Ảnh lại bị rối . Tầm xa của thanh Hắc Kiếm đã làm cho Kế Đô không thể nào lại gần Vô Ảnh được . Cả Vô Ảnh và Kế Đô đang quần nhau trên những bức tượng lớn, dần dà, chẳng còn bức tượng nào trong Điện Phật lành lặn nữa .
Kế Đô rớt xuống đất, khắp người đau ê ẩm, nếu không có những thanh đao bảo vệ mình thì anh đã bị thanh Hắc Kiếm chẻ ra hàng chục mảnh từ nãy rồi .
Kế Đô ngước nhìn lên . Vô Ảnh đang lơ lửng trên không trung, hắn như đang bay vậy. Dễ hiểu thôi, Vô Ảnh có thể điều khiển được Phong Thuật nên chuyện bay mà không cần tới đồ Phi Hành là trò trẻ con với hắn .
Vô Ảnh niệm thuật, thanh Hắc Kiếm rời khỏi tay hắn, lơ lửng rồi xoáy tít .
-Địa Niên Phong Thuật . Vô Tức Thanh Khí .
Từng mảng tượng vỡ bắt đầu bay lên rồi lơ lửng , cứ thế, chúng đang nhăm nhe bao vây lấy Kế Đô .
Hàn Ngọc đứng quan sát trận đấu mà trong lòng không khỏi sợ hãi.
" Hắn có thể dùng Phong Thuật, tức là hắn có thể dùng cả Khí . Hắn lại có thể dùng Khí mà điều khiển vạn vật vì vạn vật đang ở trong Khí..."
"...không thể thế được...".
Những mảnh tượng vỡ rung lên bần bật, Vô Ảnh mỉm cười khoái trá . Còn Kế Đô thì hết ngó ngang ngó dọc, anh không biết hướng tấn công sẽ đến từ đâu .
" ...dùng Khí để điều khiển vạn vật..." .
Những mảnh tượng bắt đầu di chuyển, chúng lao vào Kế Đô với một tốc độ khủng khiếp .
"...đó là sức mạnh thống trị cả thiên hạ !".
Lần này thì trò vui đang diễn ra trước mặt Vô Ảnh . Kế Đô đang bán sống bán chết thoát ra khỏi trận đồ đáng sợ này . Từng mảnh tượng vỡ theo Kế Đô như hình với bóng . Lúc thì chúng đổ xuống như cơn mưa, lúc thì cuộn tròn lên như cơn lốc, lúc thì đâm sầm vào nhau, hỗn loạn chẳng theo chiều hướng nào cả . Và cho dù có theo chiều gì thì cũng làm mạng sống của Kế Đô như chiếc đèn trước gió .
Tuy nhiên, Kế Đô không chịu bó gối . Anh vẫn hết sức bình tĩnh vượt qua đám hỗn loạn, và đang dần áp sát tới Vô Ảnh .
-Mày không đụng tới tao được đâu ! - Vô Ảnh hét lên .
Thanh Hắc Kiếm cuồn cuộn gió đen, nó vung hết cỡ về phía trước và Kế Đô đã dính phải đòn, anh văng xuống dưới nền Điện Phật đến cốp một cái, cái xương sống dường như đã có vấn đề .
-Chết đi !
Đám mảnh tượng vỡ đổ xuống như mưa rào vào người Kế Đô .
-Kế huynh ! - Bỏ đi mọi sự căm ghét đang tồn tại trong người mình, Hàn Ngọc chỉ kịp hét lên câu đó .
" Xong rồi " - Kế Đô thầm nghĩ .
Bóng tối phủ lên trước mắt Kế Đô .
Nền Điện Phật rung chuyển, hàng ngàn mảnh tượng vỡ thi nhau lao xuống .
Bụi cuốn mù mịt .
...
Đạo Từ thở dài :
-Dù sao thì ngài cũng không cần phải suy nghĩ nhiều quá về Vô Ảnh . Tôi biết, chuyện gia đình người khác, không nên xen vào . Nhưng ngài thử nghĩ xem, điều gì đã khiến Vô Ảnh đi theo Bất Kiếp Viện chứ ?
Đường chủ Hãn Đồ nhìn Diên Túc như tìm kiếm câu trả lời hộ, và thấy không có chuyển biến gì ở Diên Túc, ông nói :
-Tôi không biết .
-Ngài không biết . Cũng phải, vì ngài không phải là hắn, không phải là đứa cháu của mình . Hắn là cơn gió, muốn đi theo những thứ mà hắn cảm thấy thích thú .
Đường chủ Hãn Đồ phì cười :
-Từ bao giờ mà cậu cũng triết lý ghê vậy ?
-À, vì hắn suốt ngày hút thuốc, đâm ra cái đầu hắn dạo này cũng toàn ám khói thuốc thôi, Đường chủ à ! - Diên Túc nói .
Cả ba người đều cười , tiếng cười lớn vang khắp không gian buồn tẻ Ai Oán Đường .
Đường chủ Hãn Đồ thở dài :
-Cậu nói cũng đúng . Vô Ảnh là đứa con của gió, nó đi đâu, thì không ai cản được . Còn ta...
...chỉ là một cơn gió nhỏ nhoi, bó buộc .
Đạo Từ và Diên Túc nhìn nhau .
-Nhưng dù sao, ta không thể không phiền lòng về Vô Ảnh được . Dù gì nó cũng là cháu của ta . Nó đang gây ra những thứ không thể chấp nhận được .
Diên Túc hiểu cuộc nói chuyện phải dừng ở đây . Anh ra hiệu cho Đạo Từ .
Nhưng vừa ra đến cửa, chính Diên Túc lại buột mồm hỏi một câu mà chính anh cũng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ hỏi tới :
-Vậy sau này gặp lại Vô Ảnh, ngài sẽ làm gì ?
Đường chủ Hãn Đồ khẽ gẩy đàn, ông nói :
-Cậu nghĩ sao ?
Diên Túc biết câu trả lời, nhưng anh không tiện nói, vả lại nói ra thì thật quá là trơ trẽn . Riêng câu hỏi của anh đã đáng ăn cái vả vào mặt rồi, chứ đừng đợi câu trả lời .
-Dù sao, chết cũng là một cách tốt . Mọi thứ sẽ được bắt đầu lại . - Đường chủ Hãn Đồ nói .
-Đời người chỉ được bắt đầu một lần thôi, Đường chủ ạ . - Đạo Từ nói .
Đường chủ Hãn Đồ cười, tiếng đàn của ông ngân vang :
-Ai mà biết được đấy ? Có thể có một lần nữa thì sao ?
Đạo Từ thở mạnh một cái, rồi anh bước ra cùng với Diên Túc . Cánh cửa Ai Oán Đường đóng lại .
" Chết cũng là một cách hay ..."
" Để được làm lại một lần nữa.".
" Nhưng...".
" Một lần nữa ấy ở đâu ? " .
...
Vô Ảnh từ từ đáp xuống , hắn đi qua đi lại đống đổ nát để xem Kế Đô đã chết chưa .
-Này ! Kế Đô ! Mày đã ngủm chưa vậy ? Ê ! Thằng chó con ! Mày còn sống không vậy ?
Bất chợt Vô Ảnh thấy Hàn Ngọc đang đứng trước mặt mình một đoạn .
-Ồ ! Cô bé ! - Vô Ảnh cười - Cô định làm gì vậy ?
Vô Ảnh đưa mắt nhìn xuống, và hắn thấy tay của Hàn Ngọc đang cầm một mảnh giấy nhỏ . Trong gió phấp phớ, hắn nhìn thấy một chữ " Thổ " trên tờ giấy đó .
-Chó thật ! - Vô Ảnh phì hơi .
Tức thì từ trong đống đổ nát, một cái bóng lao ra , toàn thân đầy lưỡi đao sáng lóa với máu .
Kế Đô .
Trong cơn nguy cấp, Hàn Ngọc vẫn đủ bình tĩnh để dùng Thổ Thuật, tạo ra một bức tường thành kiên cố để cứu lấy cái mạng của Kế Đô . Có điều, cô không phải là Pháp Sư tinh thông Thổ Thuật, để tạo ra một bức tường đủ lớn và đủ kiên cố để chống chọi lại cơn mưa gạch vụn vừa rồi, cô đã phải dùng tới bùa Thổ, tấm bùa phòng thân lúc cấp bách nhất . Đã vậy, chân khí lại bị hao tổn rất nhiều .
-Thôi được rồi ! Vậy là hai người đấu với một người hả ? - Vô Ảnh nói .
-Ta sẽ bắt ngươi phải trả lại tất cả những thứ gì mà ngươi đã gây ra ! Tên súc sinh ! - Hàn Ngọc gầm lên .
-Thế thì làm đi !
Kế Đô lùi lại dần về phía sau, anh nói nhỏ :
-Tiểu thư ! Ở đây đang rất nguy hiểm ! Hãy...
-Huynh là tiểu thư hay muội là tiểu thư đây ?
Kế Đô hơi bất ngờ trước câu hỏi đó nên không biết trả lời ra sao .
-Nếu huynh là một người phục vụ trung thành của muội thì huynh phải nghe muội, hiểu chứ ?
-Nhưng...
-Hãy bớt nói đi một chút ! Chuyện Tam Thích Đại Sư, muội sẽ xử lý huynh sau, bây giờ là lúc phải kết hợp với nhau để đánh bại tên súc sinh kia !
Kế Đô có thể thấy đôi mắt rực lửa của Hàn Ngọc . Anh gật gù cười , Hàn Ngọc hỏi :
-Huynh cười điều gì ?
Kế Đô nói :
-Vậy nếu như tiểu thư đã muốn .
Những lưỡi kiếm trên người Kế Đô đỏ rực như máu, chúng bốc ra một sát khí nồng nặc mùi tanh, hướng về phía Vô Ảnh . Ngay cả Hàn Ngọc cũng phải nhăn mũi khó chịu . Đã lâu rồi Kế Đô không sử dụng tới Vạn Huyết Kiếm nữa . Đây là lần đầu tiên Hàn Ngọc thấy Kế Đô sử dụng chiêu này .
-Bài kiểm tra cuối cùng của tôi dành cho tiểu thư . Giết Vô Ảnh . Tiểu thư sẵn sàng chưa ?
-Rồi ! - Hàn Ngọc đáp dứt khoát .
Vừa dứt lời, Kế Đô đã dùng tốc độ xông tới Vô Ảnh .
Máu trong người Kế Đô đã chảy nhanh hơn nhiều , nên tốc độ của anh đã chuyển biến rõ rệt . Đó là sức mạnh của Vạn Huyết Kiếm . Vô Ảnh ngày càng thích thú với trận đánh này .
Hàn Ngọc thì từ đằng sau không ngừng sử dụng Hoả Thuật tấn công Vô Ảnh . Đó là quy tắc khi chiến đấu đồng đội . Một Kiếm Khách như Kế Đô có nhiệm vụ chiến đấu tay đôi với Vô Ảnh, và để cho một Pháp Sư như Hàn Ngọc có thời gian luyện thuật . Thời gian thi triển thuật của Pháp Sư thường khá là lâu, nên họ cần phải có một đồng đội có khả năng cận chiến như Kiếm Khách đi kèm .
" Giáp, Bính, Tân, Quý, Nhâm , Kỷ , Mậu " .
-Địa Niên Hoả Thuật ! Tuyệt Hoả Thuật !
Hàn Ngọc chống cây Pháp Bảo của mình xuống dưới đất, một luồng lửa tràn xuống .
Vô Ảnh chỉ vừa kịp đáp xuống đất, những luồng lửa cuồn cuộn như những con rắn trồi lên từ mặt đất tấn công hắn, buộc Vô Ảnh phải thối lui về phía sau .
Kế Đô dùng dao găm phi tới tấp về phía Vô Ảnh, dao bay như mưa khiến Vô Ảnh phải dùng thanh Hắc Kiếm để đỡ .
-Địa Niên Hoả Thuật ! Hoả Xa Thuật !
Một bánh xe lửa khổng lồ đang lăn về phía Vô Ảnh . Nó nghiến nát và làm tan chảy mọi thứ trên đường đi . Bánh xe lửa đó để lại một vệt dài sâu hoắm và nóng chảy trên nền Điện Phật .
Vô Ảnh nhún chân, lao vào bánh xe lửa, thanh Hắc Kiếm xẻ ngang một đường ngọt xớt cắt đôi cái bánh xe lửa đó ra .
Nhưng nhìn thấy chiêu của mình bị phá, Hàn Ngọc không những không nao núng mà còn hết sức đắc ý .
Bánh xe lửa bị cắt làm đôi, để lộ ra bên trong nó hàng chục lá bùa vẫn còn nguyên vẹn .
-Thiên Niên Hoả Thuật ! Hoả Phá !
Các lá bùa phát nổ . Vô Ảnh dính trọn cả đống lá bùa ấy . Hắn văng về phía sau một đoạn, người bốc đầy khói, quần áo rách tơi tả . Đòn vừa rồi là quá đau .
Nhưng chưa kịp định thần lại thì Kế Đô đã lao tới, những thanh đao đỏ rực máu bổ vào người Vô Ảnh .
Nhưng Vô Ảnh không chịu thua, được tư thế tốt, hắn quay ra, tung một cú đạp vào giữa bụng Kế Đô . Máu phun thành vòi từ miệng Kế Đô .
" Tưởng giết tao là dễ sao ? " - Vô Ảnh nghĩ thầm .
Nhưng máu từ miệng Kế Đô bắt đầu đông tụ lại...
" Không phải chứ ? Thằng này dị đến mức độ thế này sao ? " .
Vòi máu vừa phun khỏi miệng Kế Đô chuyển thành một thanh kiếm, Kế Đô cầm lấy cán kiếm, rút nó ra khỏi bụng mình, lựa đà, chém ngang vào người Vô Ảnh . Vô Ảnh chỉ kịp nhún chân nhảy về sau trong gang tấc, lưỡi kiếm mới sượt qua da, chậm chân chút nữa là bay nửa người .
Tất nhiên, Vô Ảnh không phải là kẻ thích lùi, trong chiến đấu , hắn không bao giờ lùi, chỉ có tiến về phía trước . Cho nên vừa mới nhường Kế Đô một bước, hắn lại lao lên , thanh Hắc Kiếm cuồn cuộn gió đen, thổi tung mọi thứ dưới mặt đất .
-Địa Niên Phong Thuật ! Phong Hoa Trảm !
Thanh Hắc Kiếm bổ xuống đất, cơn gió đen cuồn cuộn xoáy như mũi khoan, xuyên thẳng tới Kế Đô .
Nhưng Kế Đô đã sử dụng tới Vạn Huyết Kiếm, sức mạnh của anh tăng vọt . Kế Đô xoay người như một cơn lốc, đâm thẳng vào Phong Hoa Trảm .
Vô Ảnh không kịp lường trước chiêu thức này của Kế Đô nên hắn không kịp trở tay, cơn lốc Kế Đô xoáy thẳng vào bụng hắn, lưỡi đao cứa nát cả hai cánh tay của Vô Ảnh .
Vô Ảnh đã tận số, trước khi bị rơi xuống đất, một quả cầu Liệt Hoả Phù còn tống hắn một lần nữa .
Vô Ảnh rớt bịch xuống, hai cánh tay gần như đã bị phế . Thanh Hắc Kiếm cũng đã rơi , cắm ngập trên nền đá .
Kế Đô đến trước mặt Vô Ảnh đang quằn quại trên đất, những lưỡi đao trên người anh đã gãy nát, Kế Đô đã liều mình cho canh bạc cuối, anh nói :
-Trò chơi đã kết thúc rồi !
-Tao...mẹ kiếp ! Tao...đã thắng mày...sao bay giờ...?
Kế Đô nói :
-Vì mày chỉ có một mình, còn tao có đồng đội .
Vô Ảnh ngoái nhìn về phía trước, Hàn Ngọc cũng đã quá mệt mỏi trong trận chiến này . Điện Phật giờ thì đã tan hoang, nó giống như một bãi lằng nhằng, rối bét lên như mớ bòng bong vậy .
Từ cánh tay Kế Đô xuất hiện một dòng máu rất dài, nó hoá thành cây thương .
-Tạm biệt nhé !
Nhưng Kế Đô đã phạm sai lầm .
Trong cơn điên loạn, Vô Ảnh vẫn kịp đưa hai tay ra chặn mũi thương, lưỡi thương sắc nhọn cứa rách bàn tay hắn . Vô Ảnh hướng ánh mắt hoang dại như con dã thú về phía Kế Đô :
-Tao...đã nói với mày...tao rất ghét Trường Binh...
Kế Đô biết mình đã hơi sơ suất trong tình huống này, anh cố gắng nghiến cây thương xuống .
Vô Ảnh thả một tay ra, tay kia với tới thanh Hắc Kiếm . Có điều thanh Hắc Kiếm của hắn cách hắn hàng chục bước chân .
-Mày đưa hai thanh đoản kiếm vào tay để dùng Phong Thuật . Nhưng mày quên là mày đã lấy nó ra rồi sao ? - Kế Đô nói - Bây giờ mày không thể dùng Phong Thuật để điều khiển vật nữa .
-Mày nghĩ vậy sao ? - Vô Ảnh cười .
Hàn Ngọc thấy tình thế đang hết sức nguy hiểm, cần phải kết thúc ngay trận đấu ở đây, cô chạy lại, hai tay niệm thuật, quả cầu lửa trên tay Hàn Ngọc xuất hiện .
-Dồn người khác vào thế bí là không tốt đâu, cô bé à ! - Vô Ảnh cười .
Bỗng dưng thanh Hắc Kiếm rời khỏi nền đá, nó lao vào tay của Vô Ảnh .
-Mẹ kiếp ! - Kế Đô rủa - Lùi ra Hàn Ngọc !
Kế Đô chỉ kịp nói đến thế, Hàn Ngọc cũng chỉ vừa mới kịp nghe thấy lời Kế Đô, thanh Hắc Kiếm với trận cuồng phong dữ dội lại nổi lên .
Cả hai người , Hàn Ngọc và Kế Đô bị bắn văng ra xa . Nội thương không phải nhỏ . Những dòng máu tươi đổ ra khắp miệng Hàn Ngọc .
Vô Ảnh từ từ đứng dậy, lết thanh Hắc Kiếm trên tay, hắn cười :
-Ta quên chưa nói với tụi bay...ta vẫn còn một thanh kiếm nữa...
Vô Ảnh cúi người xuống, lần này, một thanh đoản kiếm khác trồi ra từ sống lưng hắn . Thanh kiếm đỏ sẫm máu .
-Tao đã nói, tao rất ghét Trường binh...
Vừa nói tới đó, trên bầu trời, hàng trăm ánh sáng xuất hiện . Đội vệ binh đã xử lý hết bọn đàn em của Vô Ảnh .
Nhưng họ không nên xuất hiện vào lúc này thì tốt hơn .
Vì trên tay mỗi người vệ binh đều đang cầm một cây thương .
-À...hay thật ! - Vô Ảnh cười - Đã vây, làm một mẻ cho đã !
Thanh đoản kiếm vừa rút ra từ lưng Vô Ảnh sát nhập với thanh Hắc Kiếm . Lần này, thanh Hắc Kiếm đã không còn là kiếm nữa, lưỡi của nó to và rộng như lưỡi đao . Gió đen từ Hắc Kiếm toả ra ngùn ngụt, bao vây toàn bộ Điện Phật .
Vô Ảnh nhanh tay niệm thuật :
-Địa Niên Phong Thuật ! Triệu Hồi Thuật !
Những cơn gió đen cuốn lại vào nhau, tạo thành hình một con quái vật . Đầu ba sừng uốn lượn, đứng trên hai chân như người, những bàn tay và bàn chân đầy móng vuốt, khắp người phủ một lớp cứng như vảy . Nhưng đặc biệt, là đôi cánh ngoại cỡ rộng khủng khiếp, bao trùm gần một nửa Điện Phật . Con quái vật trông hết sức khủng bố .
-Mày có bao giờ nghĩ con quái vật gớm ghiếc này chính là Phong Thần không hả Kế Đô ? - Vô Ảnh cười .
Hàn Ngọc nhìn thấy rõ con quái vật này, nó thật đáng sợ . Không thể tin đây chính là Phong Thần mà nhân gian thờ phụng .
Nhưng Hàn Ngọc nhìn kỹ, con quái vật đang được tiếp thêm những luồng Ma Khí nồng nặc từ Vô Ảnh .
Phong Thần là Vô Ảnh .
Vô Ảnh đang có sức mạnh của vị thần .
Hàn Ngọc không thể tin được .
Vị thần nắm giữ gió đang ở trong người Vô Ảnh .
Không lẽ...
Vô Ảnh bây giờ chính là thần ?
" Phải rồi . Sức mạnh của hắn là vô địch . " . - Hàn Ngọc nghĩ .
Vô Ảnh bay lên không trung . Con quái vật Phong Thần hạ người xuống, đứng bằng bốn chân, đôi cánh vĩ đại của nó dang ra hết cỡ . Đồng thời cái miệng nó tập trung một luồng gió đen đầy đe doạ .
Thanh Hắc Kiếm trên tay Vô Ảnh chuyển sang đỏ rực màu máu, những cơn gió đen trong Điện Phật cũng chuyển màu, mùi tanh nồng nặc đến buồn nôn bốc khắp Điện Phật .
Rồi những cơn gió màu đỏ máu ấy tập trung về thanh Hắc Kiếm của Vô Ảnh, nó cuồn cuộn, nâng hết toàn bộ gạch vụn đất đá lên rồi lại rớt xuống .
Đám vệ binh trông thấy cảnh tượng hãi hùng này mà không dám làm gì , và cách tốt nhất mà họ làm được là chạy trốn . Hàng trăm thanh Phi Kiếm quay đầu , chạy khỏi Điện Phật .
Không hiểu sao , một ý nghĩ nảy lên trong đầu Hàn Ngọc :
" Bây giờ là lúc dùng tới thuật đó ! " .
Hàn Ngọc nói với Kế Đô :
-Huynh còn viên thuốc nào không ?
Kế Đô đang rã rời khắp người, anh yếu ớt hỏi :
-Làm gì ?
-Muội cần chân khí, thật nhiều chân khí !
-Còn...nhưng tiểu thư, đừng...hãy đi khỏi đây...
-Huynh câm bớt mồm về mấy câu đó được không ? - Hàn Ngọc nổi đoá - Có viên thuốc đó không, đưa cho muội !
Kế Đô đành nghe theo Hàn Ngọc vậy . Đằng nào cũng chết, thuật này của Vô Ảnh là sức mạnh của các vị thần, không thể chống đỡ được . Vả lại trước khi chết, anh muốn xem Hàn Ngọc định làm gì ?
Nhận lấy viên thuốc từ tay Kế Đô, Hàn Ngọc nắm lấy tay anh :
-Gắng gượng lên ! Qua được lần này, chúng ta sẽ sống !
Kế Đô là kẻ sắp chết, anh chỉ nói :
-Muội gắng sống tốt...
-Sao giờ huynh lại phun ra mấy cái câu thối ấy nhỉ ? Chúng ta sẽ sống ! Mà viên thuốc này có ổn không ?
-Đầy chân khí ngay lập tức, nhưng chỉ trong chốc lát thôi ...
-Muội chỉ cần vậy !
Hàn Ngọc đứng thẳng lên, cô bắt đầu dùng thuật .
" Mấy ngày hôm nay, mình đã không thể thành công . Lần này nhất định phải được ! " .
-Ồ, cô bé muốn đương đầu với tôi sao ? - Giọng của Vô Ảnh vang khắp nơi .
Không có thời gian trả lời , Hàn Ngọc đang hết sức tập trung .
Cánh tay trái xuất hiện một dòng lửa, cánh tay trái tuôn ra một dòng nước, Hàn Ngọc nín thở .
Đây là lúc quan trọng nhất .
Hai bàn tay chắp vào nhau, lửa và nước quấn lấy nhau .
Nhưng có gì đó không ổn, những ngọn lửa đang bị nước làm tắt ngóm .
" Không, phải cố lên . " .
Lửa và nước trên tay Hàn Ngọc dường như không ăn nhập vào nhau, chúng bắt đầu lụi tàn đi .
Cấm thuật đã không thể thực hiện .
...
Cô bé Hàn Ngọc mười bốn tuổi đang luyện tập . Những đòn Hoả Thuật của cô hết sức đẹp mắt và có sức công phá rất lớn . Tất nhiên, đó là một phần công sức dạy dỗ vô cùng lớn của Hàn phu nhân . Cũng phải thôi, Hàn Ngọc được Hàn phu nhân dạy thuật từ năm lên năm tuổi, bây giờ đã là bao nhiêu ? Gần chín năm rồi còn gì nữa ? Chín năm ấy Hàn phu nhân đã dạy cho cô bé này không biết bao nhiêu là kiến thức về các loại thuật trong Ngũ Hành, cách trị thương, các đạo bùa . Cứ đều đặn như vậy, sáng thì học kiến thức, chiều thì luyện tập, ròng rã ngần ấy thời gian, không nên cơm cháo gì mới gọi là lạ . Hàn Ngọc thấy mình cũng may mắn . Hàn phu nhân là ai chứ ? Được gọi là Thánh Diệt cơ mà, hàng trăm Pháp Sư trẻ tuổi cứ mong ngóng ngày đêm được Thánh Diệt chỉ đạo, truyền dạy cho chút ít là phúc mấy đời rồi ! Thế mà có được đâu ! Hàng ngày, hàng chục Pháp Sư trẻ ra vào Hàn Gia như họp chợ, rồi họ lại thất vọng ra về, vì Hàn phu nhân không nhận ai làm đệ tử cả . Ấy thế mà vài hôm sau, vẫn mấy cái bản mặt ấy lại vác đến, Hàn phu nhân bực mình bèn bảo các gia nhân đóng cổng lại, không tiếp khách nữa, thế là êm chuyện . Hàn phu nhân không muốn nhận học trò, điều đó làm bà cảm thấy mệt mỏi , đơn giản là thế . Có điều Hàn Ngọc là con gái của bà, bà không dạy cho nó thì ai dạy ? Thế là Hàn phu nhân có một đứa đệ tử ruột chính tông, khỏi phải thắc mắc gì nữa nhé ! Nhưng đôi khi bà cũng nói với Hàn Ngọc : " Dạy được con bé đầu đất như mi , ta cũng mệt bở hơi tai ! " .
Đang thích thú với ngọn lửa bừng cháy và lơ lửng trên bàn tay mình, thì Hàn Ngọc nghe thấy tiếng gọi :
-Luyện tập tốt chứ ?
Hàn Ngọc quay lại, là Hàn phu nhân đang đi tới .
-Tốt ạ ! - Hàn Ngọc hớn hở đáp .
Hàn phu nhân khẽ gật gù, nói :
-Có gì hay thì cho ta xem nào !
Hàn Ngọc vui mừng đứng dậy và bắt đầu niệm thuật . Hai bàn tay bốc lửa, chúng cuộn vào nhau thành một quả cầu lửa , ngày càng lớn, lớn hơn nữa, lớn đến mức, bây giờ, nó to hơn cả người của Hàn Ngọc .
Quả cầu lửa ấy bị tắt ngóm bởi một dòng nước chảy ra từ tay của Hàn phu nhân . Hàn Ngọc bực mình :
-Mẹ ! Con đang luyện thuật mà !
-Luyện thêm chút nữa là mi muốn đốt cháy cái nhà này hả ?
Hàn Ngọc cười tươi rói :
-Đâu có ! Con chỉ muốn cho mẹ thấy khả năng của con đến mức thế nào mà ?
-Cũng được . Nhưng nên nhớ, trên chiến trường, hoặc khi chiến đấu, đối thủ không để cho mi có thời gian luyện được quả cầu lửa lớn thế này đâu . Hiểu chưa ?
-Dạ, rồi ạ !
Hàn phu nhân ngồi xuống bậc thềm, bà hỏi :
-Thôi được rồi ! Hôm nay ta sẽ cho con biết một ít kiến thức, có muốn học không ?
-Sao không thực hành luôn đi ạ ? Con thích luyện tập hơn , nghe lý thuyết suông buồn ngủ lắm !
-Lý thuyết về cấm thuật cũng không muốn nghe sao ?
Hàn Ngọc sáng mắt lên một chút . Cấm thuật là thứ không được sử dụng, không được lưu truyền . Những ai lưu truyền cấm thuật sẽ bị xử rất nặng, nhẹ thì tống tù vài chục năm, nặng thì tử hình . Đó là những luật mà Hàn Ngọc biết về cấm thuật, còn thực sự cấm thuật là gì thì Hàn Ngọc cũng chưa rõ . Nhưng có một điều mà ai phải công nhận, đó là những lý thuyết về cấm thuật bao giờ cũng gây ra cho người ta những sự tò mò và thú vị về nó . Nó hay hơn ba cái thứ lý thuyết phổ thông càm ràm nhiều lần .
-Đã hiểu cấm thuật là gì chưa ? - Hàn phu nhân hỏi .
-Dạ, chưa !
-Vậy thì ta sẽ giảng giải một chút nhé ! Cấm thuật, đúng như tên gọi, có thể hiểu nôm na là những thuật bị cấm sử dụng . Trong thời kỳ phát triển của võ học và pháp thuật, thì bao giờ cũng có những cấm thuật . Tại sao là gọi là cấm thuật ? Khi thực hành, những người luyện tập võ học hay pháp thuật đã nghĩ ra một số loại thuật, hay một số phương pháp mới làm gia tăng hiệu quả, sức mạnh của bản thân . Nhưng những phương pháp ấy khi được nghiên cứu kỹ càng, thì người ta nhận thấy, nó vô cùng có hại tới cơ thể, mạng sống . Đó là những gì cơ bản nhất về cấm thuật . Còn tác hại của nó đến đâu thì không thể nói rõ được . Vì mỗi loại cấm thuật khác nhau thì có một cách gây hại cho cơ thể khác nhau . Ta sẽ nói tới vấn đề này sau . Như vậy là đủ căn bản để hiểu rồi chứ ?
-Dạ . Vậy...mẹ có biết cấm thuật nào không ?
Hàn phu nhân ngó nghiêng đứa con gái của mình một lúc rồi nói :
-Có. Thì sao ?
Nói đến đó thì tiếng nói trầm của Ngài Hàn vang lên :
-Chà ! Mình định dịnh con nó cấm thuật sao ? Tôi không nghĩ như vậy là tốt đâu !
Hàn Ngọc quay ra, cô thấy Ngài Hàn đang tủm tỉm cười mình . Cô nói :
-Con chỉ hỏi thôi mà ! Con có bảo là học nó đâu ?
Hàn phu nhân cười :
-Mình nghĩ là tốt sẽ dạy nó cấm thuật ?
Ngài Hàn cười :
-Có lẽ là cho con bé biết một chút thì sẽ không sao chứ ?
Hàn phu nhân nhìn Hàn Ngọc . Bà có thể thấy ánh mắt khao khát trong đôi mắt của Hàn Ngọc . Ánh mắt ấy lại hơi sợ hãi một tý . Cũng phải, cấm thuật thì ai cũng muốn biết, nhưng người ta sợ những ảnh hưởng của nó lên thân thể mình .
-Có muốn xem cấm thuật không ? - Hàn phu nhân xoa đầu Hàn Ngọc .
-Dạ có ! - Hàn Ngọc nói ngay .
-Thôi được rồi ! - Hàn phu nhân nói - Ta sẽ cho con xem cấm thuật ! Nhưng ta sẽ không dạy nó cho con . Được chứ ?
-Sao lại thế ? Mẹ cho con xem mà lại không dạy con là sao ?
Hàn phu nhân ấn ngón tay vào trán cô bé :
-Bây giờ không phải là lúc .
Ngài Hàn cũng đứng im đó để xem Hàn phu nhân sử dụng cấm thuật . Đã lâu rồi, ông không còn được thấy người vợ của mình dùng thuật đó nữa . Và cũng bởi cấm thuật này mà Hàn phu nhân được gọi là Thánh Diệt .
Tay phải của Hàn phu nhân bốc ra một luồng lửa nóng bỏng, tay trái thì cuồn cuộn một dòng nước mát lạnh . Bà chắp hai tay lại với nhau, dòng nước và dòng lửa cuộn lấy, nổ lụp bụp, nước muốn áp đảo lửa mà không được, lửa muốn nước bốc hơi cũng không xong, hai bên cứ giằng co mãi, cho đến khi chúng hoà vào nhau thành một dòng khí mỏng manh yếu ớt .
Hàn Ngọc không giấu nổi sự ngạc nhiên, trong Ngũ Hành, Thuỷ và Hoả là hai thứ khắc nhau mạnh mẽ nhất . Nước có thể dập tắt được lửa, trong khi lửa cũng có thể làm nước bốc hơi . Hai thứ đố kỵ nhau ngàn đời ấy lại đang hoà thành một thứ kỳ lạ trên tay Hàn phu nhân .
-Thấy hay không ? - Hàn phu nhân hỏi .
-Dạ có . - Hàn Ngọc cứ ngây người ra trước cái ánh sáng yếu ớt lung linh của đám khí trên tay Hàn phu nhân .
-Từ thuở xa xưa, thời Đại Thái Cổ, Đại Lục Hoàn Mỹ này chỉ là một vùng đất hoang vu, không có gì tồn tại . Rồi từ trong lòng đất ấy, những dòng lửa bắt đầu xuất hiện, lan tràn khắp mặt đất . Rồi cũng từ trong lòng đất ấy, lại xuất hiện những dòng nước, nước và lửa tương khắc lẫn nhau, đấu tranh với nhau hàng vạn năm, rồi chúng nhập lại làm một, và đem đến cho vùng đất hoang sơ một thứ mới, có biết là gì không ? - Hàn phu nhân hỏi .
-Là...là...gì ạ ?
Hàn phu nhân cười :
-Là để có một con bé đầu đất như mi chứ còn gì nữa !
-Mẹ ! - Hàn Ngọc giận - Con không phải đầu đất !
Đám khí trên tay Hàn phu nhân lững lờ . Bà tiến đến một cành hoa hồng đã héo úa trong cái vườn hoa nhà mình .
-Nó mang đến sự sống, sự trưởng thành, nó đem đến mọi thứ .
Đám khí trôi vào cành hoa, bỗng nhiên cành hoa ấy thẳng lên, đoá hoa màu nâu xỉn chuyển sang một màu hồng đỏ thắm . Hàn Ngọc nhìn cảnh đó mà trong lòng không giấu nổi sự vui thích .
-Con muốn học cái đó ! - Hàn Ngọc nói lớn .
Hàn phu nhân cười :
-Ta cũng chưa nói hết mà !
Hàn Ngọc lại chăm chú nghe .
-Nó đem đến tất cả, nhưng nó cũng có thể lấy đi tất cả .
Những làn khí mỏng manh ấy vẫn bao vây bông hồng vừa được hồi xuân, có điều bông hồng này dường như đang úa dần đi, rồi nó héo dần, héo dần, và cuối cùng nổ tan thành một nắm bụi
Hàn Ngọc giật mình, rồi cô hơi tiếc cho cái bông hoa đẹp như vậy mà bị phá huỷ .
-Đây là cấm thuật . - Hàn phu nhân nói - Nếu như không kiểm soát được sức mạnh của thứ hỗn tạp lửa và nước này thì cơ thể của ta sẽ nổ tan thành cát bụi .
-Tại sao lại như thế ạ ?
-Thủy, Hoả vốn sinh ra là để diệt nhau, nay ta đem kết hợp chúng lại để tạo ra một thứ mới . Cơ thể của ta lúc này đang phải điều hoà giữa nóng và lạnh, giữa Tà và Chính . Chúng không ngừng đấu tranh trong cơ thể, luôn triệt tiêu lẫn nhau, nếu như chỉ cần sơ sảy một chút thôi, quá trình điều hoà hai mặt đối lập nhau trong cơ thể sẽ bị phá vỡ, và cơ thể ta sẽ trở thành tro bụi .
Hàn phu nhân thu tay về, đám khí lung linh trên cánh tay bà biến mất .
-Thôi, nói đến vậy thôi ! - Hàn phu nhân rảo bước .
Ngài Hàn xoa đầu con gái của mình :
-Đừng nên thích thú mấy cấm thuật làm gì, con gái ạ !
-Nhưng tại sao ạ ? Chẳng phải loại cấm thuật này có thể cứu sống được người hay sao ? Nếu nó có thể làm một bông hoa héo tươi tốt trở lại, thế thì ta có thể đưa một người già về thời thanh xuân được chăng ?
Ngài Hàn và Hàn phu nhân nhìn nhau, rồi họ cười lớn .
-Bố mẹ cười gì vậy ? - Hàn Ngọc hỏi .
-Con gái à ! - Ngài Hàn nói - Không phải ai cũng có ý định tốt như con đâu . Con chưa hiểu vì sao cấm thuật lại là cấm thuật đâu . Những mục đích của cấm thuật, nếu nó luôn là tốt như con nghĩ thì nó chẳng bao giờ bị mang cái tên cấm thuật cả .
Ngài Hàn thở dài :
-Với lại...đây cũng chỉ là suy nghĩ của con lúc mười bốn tuổi . Nhưng con có chắc là sau này, hơn chục năm nữa, con có nghĩ là mình sẽ sử dụng cấm thuật này- nếu con học được - vào mục đích tốt đẹp không ?
Hàn Ngọc hơi im lặng một chút . Đúng, cấm thuật thì vẫn là cấm thuật .
-Đừng nghĩ nhiều về nó quá, cô bé à ! - Hàn phu nhân ôm lấy Hàn Ngọc vào lòng - Có nhiều thứ còn hay hơn cả cấm thuật kia mà con chưa biết đâu .
-Là gì ạ ?
-Từ từ, rồi sẽ biết ! - Hàn phu nhân đứng dậy .
Lúc Ngài Hàn và Hàn phu nhân bước ra cửa, Hàn Ngọc hỏi :
-Mẹ ơi ! Cấm thuật đó có tên là gì ạ ?
Hàn phu nhân cười :
-Là sự kết thúc của mọi thứ, những cũng là khởi đầu của mọi thứ . Tên của nó là Khai Thiên .
-Khai Thiên...à, Khai Thiên...thế có Lập Địa không ạ ?
Hàn phu nhân phì cười , rồi bà không nói gì .
-Có không ạ ? - Hàn Ngọc nài nỉ .
-Mẹ con không phải là người nắm giữ Lập Địa . - Ngài Hàn trả lời - Mẹ con chỉ nắm giữ Khai Thiên, và cũng bởi vì có Khai Thiên mà mẹ con được người ta gọi là Thánh Diệt đó .
*
* *
Lửa và nước trên tay Hàn Ngọc lụi dần .
-Cô bé ! - Vô Ảnh thét lớn - Ta không chờ được nữa đâu !
" Phải cứu Kế huynh, cứu đại sư " .
" Phải cứu mọi người " .
" Cứu cho bản thân mình nữa " .
Lửa và nước trên tay Hàn Ngọc bỗng nhiên bùng lên, chúng hoà quyện với nhau, tạo thành một luồng khí lung linh hư ảo .
" Thành công rồi ! " - Hàn Ngọc mừng rỡ .
Và như chuẩn bị sẵn, Hàn Ngọc niệm thuật nhanh đến nỗi không kịp thở, dòng khí lung linh đó chuyển động theo từng thế niệm thuật :
-Ất, Giáp , Bính, Đinh, Mậu, Canh, Kỷ, Nhâm, Ất, Kỷ, Tân, Giáp, Canh, Nhâm, Mậu, Nhâm, Kỷ, Giáp, Canh, Tân, Nhâm, Ất, Kỷ, Bính, Đinh, Canh, Đinh, Bính, Mậu, Kỷ !
Cây Pháp Bảo trên tay Hàn Ngọc xoay mạnh, nó rực sáng lên , đồng thời trên bầu trời vần vụ mây đen xuất hiện một quả cầu màu đỏ chói mắt, nó đang hút những đám mây đen vào trong .
Vô Ảnh ngước mắt nhìn lên . Mặc dù không biết đây là loại thuật gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn chỉ cảm thấy quá thú vị :
-Hay quá ! Nào cô bé ! Thiên Ma đã dặn ta là phải giữ lấy mạng sống của cô ! Nhưng hôm nay ta đành trái lời hắn vậy !
Thanh Hắc Kiếm cũng đã hấp thụ toàn bộ luồng gió sẫm màu máu, nó đang rung lên bần bật, nó muốn chủ nhân ra tay huỷ diệt tất cả mọi thứ .
Hàn Ngọc niệm thuật, tiếng nói của cô vang khắp cả một vùng rộng lớn :
-Thiên Niên Đại Thái Cổ Ngũ Hành Thuật ! Khai Thiên Thuật !
Cái chấm sáng đỏ choé trên bầu trời kia chiếu một chùm sáng chói loà xuống thanh Pháp Bảo của Hàn Ngọc, cột sáng ấy bao trùm Hàn Ngọc rồi nó vỡ bung, bành trướng ra khắp nơi trong Điện Phật . Toàn bộ nền Điện Phật bị lật tung lên bởi cột sáng đó .
Vô Ảnh bay vút xuống, thanh Hắc Kiếm nhằm thẳng về hướng phía dưới .
" Ta là Phong Thần..."
" Sức mạnh đã ngủ yên hàng vạn năm..."
" Nay sẽ được sống lại một lần nữa ! " .
-Địa Niên Phong Thần Thuật ! Phong Thần Pháo !
Thanh Hắc Kiếm cắm ngập xuống lưng con quái vật Phong Thần . Đôi cánh giang hết cỡ, nó rụt cổ lại như cổ rùa, miệng ngậm lại, những ánh sáng le lói khỏi những cái kẽ răng nanh to khủng bố của con quái vật .
Quái vật Phong Thần lao đầu về phía trước, miệng há ra, và một cơn đại cuồng phong màu đỏ chui ra từ miệng con quái vật . Trận bão làm lật tung toàn bộ nền Điện Phật, nền đá hoa cương bị cuộn lại như tấm thảm .
Cơn bão màu đỏ và cột sáng Khai Thiên chạm nhau, một tiếng nổ long trời lở đất . Bầu trời đang đặc nghịt mây đen bỗng dãn ra . Những người lính vệ binh ban nãy đang chạy trốn bị cơn bão màu đỏ cuốn phăng đi, và họ tan xác cùng những mảnh đất đã khổng lồ . Cả một vùng Điện Phật rộng lớn chấn động .
...
Hàn Ngọc thấy tay mình đang bấu víu một cái gì đó .
Cô định thần lại thì thấy mình đang bám vào một tảng đá lơ lửng giữa không trung . Điện Phật này vốn chứa đựng hàng trăm thần chú Pháp Thuật, nên chúng có thể lơ lửng được trên không trung . Có điều cái thứ mà Hàn Nọgc đang bám lấy chỉ là một phần của Điện Phật mà thôi, vì Điện Phật đã vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ .
Hàn Ngọc không tin mình lại có thể sống sau trận nổ khủng khiếp vừa rồi . Những gì mà cô nhớ chỉ là một cột sáng chói mắt, một trận bão màu đỏ và tất cả biến mất.
Hàn Ngọc nhìn quanh quất, cô đang tìm Kế Đô .
-Kế huynh !
Không có ai trả lời .
-Kế huynh ! - Hàn Ngọc gọi trong vô vọng .
Có lẽ Kế Đô đã bị sức ép của vụ nổ cuốn đi mất, cũng có thể, Kế Đô không còn tồn tại nữa .
Sống thế này thì được ích gì ?
Hàn Ngọc khóc .
Người cô yêu thương đã không còn nữa . Kế Đô bây giờ đã không còn là Kế Đô của ngày xưa, nhưng đó vẫn là Kế Đô . Cô yêu thương người đó ? Vì cái gì ? Cô không biết được . Lý do không cần thiết . Nếu cần lý do ư ? Thì chỉ vì yêu, đó là lý do đơn giản nhất .
Hàn Ngọc dần buông tay .
Có lẽ Kế Đô đang đợi cô ở một nơi nào đó, rất xa , rất xa .
-Huynh đang chờ muội phải không Kế Đô ?
Hàn Ngọc buông tay, cơn gió mát lạnh xua tan đi bao buồn phiền và vướng bận, cảm giác thật tuyệt vời .
Nhưng một bàn tay khác đã nhanh tay tóm lấy tay Hàn Ngọc , cô ngước nhìn lên :
-Đang chờ ở đây chứ ở đâu dưới đấy ?
Hàn Ngọc không biết lúc này là mình nên khóc hay cười nữa, Kế Đô đang chờ ở ngay đây , nếu anh không nhanh tay chút nữa là Hàn Ngọc về chầu Âm Phủ mất rồi .
Kéo được Hàn Ngọc lên, Kế Đô thở :
-Muội trông vậy mà cũng nặng gớm !
Hàn Ngọc thở hổn hển, cô quay ra thì thấy Tam Thích Đại Sư đã ngồi ở bên cạnh .
-Đại sư, ngài vẫn ổn chứ ? - Hàn Ngọc hỏi .
-Đa tạ thí chủ, bần tăng vẫn ổn .
Hàn Ngọc mỉm cười :
-Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi !
Đúng là như vậy .
Vô Ảnh đang nằm trên một tảng đá lơ lửng , khuôn mặt không còn sức sống , thanh Hắc Kiếm trên tay hắn chỏng chơ .
Khai Thiên đã đưa hắn về cõi xa xăm .
Nơi của sự bắt đầu.
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui