Thiên Đế Kiếm

Chương 25 - VIII
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
...
Cô bé Hàn Ngọc mười bốn tuổi đang luyện tập . Những đòn Hoả Thuật của cô hết sức đẹp mắt và có sức công phá rất lớn . Tất nhiên, đó là một phần công sức dạy dỗ vô cùng lớn của Hàn phu nhân . Cũng phải thôi, Hàn Ngọc được Hàn phu nhân dạy thuật từ năm lên năm tuổi, bây giờ đã là bao nhiêu ? Gần chín năm rồi còn gì nữa ? Chín năm ấy Hàn phu nhân đã dạy cho cô bé này không biết bao nhiêu là kiến thức về các loại thuật trong Ngũ Hành, cách trị thương, các đạo bùa . Cứ đều đặn như vậy, sáng thì học kiến thức, chiều thì luyện tập, ròng rã ngần ấy thời gian, không nên cơm cháo gì mới gọi là lạ . Hàn Ngọc thấy mình cũng may mắn . Hàn phu nhân là ai chứ ? Được gọi là Thánh Diệt cơ mà, hàng trăm Pháp Sư trẻ tuổi cứ mong ngóng ngày đêm được Thánh Diệt chỉ đạo, truyền dạy cho chút ít là phúc mấy đời rồi ! Thế mà có được đâu ! Hàng ngày, hàng chục Pháp Sư trẻ ra vào Hàn Gia như họp chợ, rồi họ lại thất vọng ra về, vì Hàn phu nhân không nhận ai làm đệ tử cả . Ấy thế mà vài hôm sau, vẫn mấy cái bản mặt ấy lại vác đến, Hàn phu nhân bực mình bèn bảo các gia nhân đóng cổng lại, không tiếp khách nữa, thế là êm chuyện . Hàn phu nhân không muốn nhận học trò, điều đó làm bà cảm thấy mệt mỏi , đơn giản là thế . Có điều Hàn Ngọc là con gái của bà, bà không dạy cho nó thì ai dạy ? Thế là Hàn phu nhân có một đứa đệ tử ruột chính tông, khỏi phải thắc mắc gì nữa nhé ! Nhưng đôi khi bà cũng nói với Hàn Ngọc : " Dạy được con bé đầu đất như mi , ta cũng mệt bở hơi tai ! " .
Đang thích thú với ngọn lửa bừng cháy và lơ lửng trên bàn tay mình, thì Hàn Ngọc nghe thấy tiếng gọi :
-Luyện tập tốt chứ ?
Hàn Ngọc quay lại, là Hàn phu nhân đang đi tới .
-Tốt ạ ! - Hàn Ngọc hớn hở đáp .
Hàn phu nhân khẽ gật gù, nói :
-Có gì hay thì cho ta xem nào !
Hàn Ngọc vui mừng đứng dậy và bắt đầu niệm thuật . Hai bàn tay bốc lửa, chúng cuộn vào nhau thành một quả cầu lửa , ngày càng lớn, lớn hơn nữa, lớn đến mức, bây giờ, nó to hơn cả người của Hàn Ngọc .
Quả cầu lửa ấy bị tắt ngóm bởi một dòng nước chảy ra từ tay của Hàn phu nhân . Hàn Ngọc bực mình :
-Mẹ ! Con đang luyện thuật mà !
-Luyện thêm chút nữa là mi muốn đốt cháy cái nhà này hả ?
Hàn Ngọc cười tươi rói :
-Đâu có ! Con chỉ muốn cho mẹ thấy khả năng của con đến mức thế nào mà ?
-Cũng được . Nhưng nên nhớ, trên chiến trường, hoặc khi chiến đấu, đối thủ không để cho mi có thời gian luyện được quả cầu lửa lớn thế này đâu . Hiểu chưa ?
-Dạ, rồi ạ !
Hàn phu nhân ngồi xuống bậc thềm, bà hỏi :
-Thôi được rồi ! Hôm nay ta sẽ cho con biết một ít kiến thức, có muốn học không ?
-Sao không thực hành luôn đi ạ ? Con thích luyện tập hơn , nghe lý thuyết suông buồn ngủ lắm !
-Lý thuyết về cấm thuật cũng không muốn nghe sao ?
Hàn Ngọc sáng mắt lên một chút . Cấm thuật là thứ không được sử dụng, không được lưu truyền . Những ai lưu truyền cấm thuật sẽ bị xử rất nặng, nhẹ thì tống tù vài chục năm, nặng thì tử hình . Đó là những luật mà Hàn Ngọc biết về cấm thuật, còn thực sự cấm thuật là gì thì Hàn Ngọc cũng chưa rõ . Nhưng có một điều mà ai phải công nhận, đó là những lý thuyết về cấm thuật bao giờ cũng gây ra cho người ta những sự tò mò và thú vị về nó . Nó hay hơn ba cái thứ lý thuyết phổ thông càm ràm nhiều lần .
-Đã hiểu cấm thuật là gì chưa ? - Hàn phu nhân hỏi .
-Dạ, chưa !
-Vậy thì ta sẽ giảng giải một chút nhé ! Cấm thuật, đúng như tên gọi, có thể hiểu nôm na là những thuật bị cấm sử dụng . Trong thời kỳ phát triển của võ học và pháp thuật, thì bao giờ cũng có những cấm thuật . Tại sao là gọi là cấm thuật ? Khi thực hành, những người luyện tập võ học hay pháp thuật đã nghĩ ra một số loại thuật, hay một số phương pháp mới làm gia tăng hiệu quả, sức mạnh của bản thân . Nhưng những phương pháp ấy khi được nghiên cứu kỹ càng, thì người ta nhận thấy, nó vô cùng có hại tới cơ thể, mạng sống . Đó là những gì cơ bản nhất về cấm thuật . Còn tác hại của nó đến đâu thì không thể nói rõ được . Vì mỗi loại cấm thuật khác nhau thì có một cách gây hại cho cơ thể khác nhau . Ta sẽ nói tới vấn đề này sau . Như vậy là đủ căn bản để hiểu rồi chứ ?
-Dạ . Vậy...mẹ có biết cấm thuật nào không ?
Hàn phu nhân ngó nghiêng đứa con gái của mình một lúc rồi nói :
-Có. Thì sao ?
Nói đến đó thì tiếng nói trầm của Ngài Hàn vang lên :
-Chà ! Mình định dịnh con nó cấm thuật sao ? Tôi không nghĩ như vậy là tốt đâu !
Hàn Ngọc quay ra, cô thấy Ngài Hàn đang tủm tỉm cười mình . Cô nói :
-Con chỉ hỏi thôi mà ! Con có bảo là học nó đâu ?
Hàn phu nhân cười :
-Mình nghĩ là tốt sẽ dạy nó cấm thuật ?
Ngài Hàn cười :
-Có lẽ là cho con bé biết một chút thì sẽ không sao chứ ?
Hàn phu nhân nhìn Hàn Ngọc . Bà có thể thấy ánh mắt khao khát trong đôi mắt của Hàn Ngọc . Ánh mắt ấy lại hơi sợ hãi một tý . Cũng phải, cấm thuật thì ai cũng muốn biết, nhưng người ta sợ những ảnh hưởng của nó lên thân thể mình .
-Có muốn xem cấm thuật không ? - Hàn phu nhân xoa đầu Hàn Ngọc .
-Dạ có ! - Hàn Ngọc nói ngay .
-Thôi được rồi ! - Hàn phu nhân nói - Ta sẽ cho con xem cấm thuật ! Nhưng ta sẽ không dạy nó cho con . Được chứ ?
-Sao lại thế ? Mẹ cho con xem mà lại không dạy con là sao ?
Hàn phu nhân ấn ngón tay vào trán cô bé :
-Bây giờ không phải là lúc .
Ngài Hàn cũng đứng im đó để xem Hàn phu nhân sử dụng cấm thuật . Đã lâu rồi, ông không còn được thấy người vợ của mình dùng thuật đó nữa . Và cũng bởi cấm thuật này mà Hàn phu nhân được gọi là Thánh Diệt .
Tay phải của Hàn phu nhân bốc ra một luồng lửa nóng bỏng, tay trái thì cuồn cuộn một dòng nước mát lạnh . Bà chắp hai tay lại với nhau, dòng nước và dòng lửa cuộn lấy, nổ lụp bụp, nước muốn áp đảo lửa mà không được, lửa muốn nước bốc hơi cũng không xong, hai bên cứ giằng co mãi, cho đến khi chúng hoà vào nhau thành một dòng khí mỏng manh yếu ớt .
Hàn Ngọc không giấu nổi sự ngạc nhiên, trong Ngũ Hành, Thuỷ và Hoả là hai thứ khắc nhau mạnh mẽ nhất . Nước có thể dập tắt được lửa, trong khi lửa cũng có thể làm nước bốc hơi . Hai thứ đố kỵ nhau ngàn đời ấy lại đang hoà thành một thứ kỳ lạ trên tay Hàn phu nhân .
-Thấy hay không ? - Hàn phu nhân hỏi .
-Dạ có . - Hàn Ngọc cứ ngây người ra trước cái ánh sáng yếu ớt lung linh của đám khí trên tay Hàn phu nhân .
-Từ thuở xa xưa, thời Đại Thái Cổ, Đại Lục Hoàn Mỹ này chỉ là một vùng đất hoang vu, không có gì tồn tại . Rồi từ trong lòng đất ấy, những dòng lửa bắt đầu xuất hiện, lan tràn khắp mặt đất . Rồi cũng từ trong lòng đất ấy, lại xuất hiện những dòng nước, nước và lửa tương khắc lẫn nhau, đấu tranh với nhau hàng vạn năm, rồi chúng nhập lại làm một, và đem đến cho vùng đất hoang sơ một thứ mới, có biết là gì không ? - Hàn phu nhân hỏi .
-Là...là...gì ạ ?
Hàn phu nhân cười :
-Là để có một con bé đầu đất như mi chứ còn gì nữa !
-Mẹ ! - Hàn Ngọc giận - Con không phải đầu đất !
Đám khí trên tay Hàn phu nhân lững lờ . Bà tiến đến một cành hoa hồng đã héo úa trong cái vườn hoa nhà mình .
-Nó mang đến sự sống, sự trưởng thành, nó đem đến mọi thứ .
Đám khí trôi vào cành hoa, bỗng nhiên cành hoa ấy thẳng lên, đoá hoa màu nâu xỉn chuyển sang một màu hồng đỏ thắm . Hàn Ngọc nhìn cảnh đó mà trong lòng không giấu nổi sự vui thích .
-Con muốn học cái đó ! - Hàn Ngọc nói lớn .
Hàn phu nhân cười :
-Ta cũng chưa nói hết mà !
Hàn Ngọc lại chăm chú nghe .
-Nó đem đến tất cả, nhưng nó cũng có thể lấy đi tất cả .
Những làn khí mỏng manh ấy vẫn bao vây bông hồng vừa được hồi xuân, có điều bông hồng này dường như đang úa dần đi, rồi nó héo dần, héo dần, và cuối cùng nổ tan thành một nắm bụi
Hàn Ngọc giật mình, rồi cô hơi tiếc cho cái bông hoa đẹp như vậy mà bị phá huỷ .
-Đây là cấm thuật . - Hàn phu nhân nói - Nếu như không kiểm soát được sức mạnh của thứ hỗn tạp lửa và nước này thì cơ thể của ta sẽ nổ tan thành cát bụi .
-Tại sao lại như thế ạ ?
-Thủy, Hoả vốn sinh ra là để diệt nhau, nay ta đem kết hợp chúng lại để tạo ra một thứ mới . Cơ thể của ta lúc này đang phải điều hoà giữa nóng và lạnh, giữa Tà và Chính . Chúng không ngừng đấu tranh trong cơ thể, luôn triệt tiêu lẫn nhau, nếu như chỉ cần sơ sảy một chút thôi, quá trình điều hoà hai mặt đối lập nhau trong cơ thể sẽ bị phá vỡ, và cơ thể ta sẽ trở thành tro bụi .
Hàn phu nhân thu tay về, đám khí lung linh trên cánh tay bà biến mất .
-Thôi, nói đến vậy thôi ! - Hàn phu nhân rảo bước .
Ngài Hàn xoa đầu con gái của mình :
-Đừng nên thích thú mấy cấm thuật làm gì, con gái ạ !
-Nhưng tại sao ạ ? Chẳng phải loại cấm thuật này có thể cứu sống được người hay sao ? Nếu nó có thể làm một bông hoa héo tươi tốt trở lại, thế thì ta có thể đưa một người già về thời thanh xuân được chăng ?
Ngài Hàn và Hàn phu nhân nhìn nhau, rồi họ cười lớn .
-Bố mẹ cười gì vậy ? - Hàn Ngọc hỏi .
-Con gái à ! - Ngài Hàn nói - Không phải ai cũng có ý định tốt như con đâu . Con chưa hiểu vì sao cấm thuật lại là cấm thuật đâu . Những mục đích của cấm thuật, nếu nó luôn là tốt như con nghĩ thì nó chẳng bao giờ bị mang cái tên cấm thuật cả .
Ngài Hàn thở dài :
-Với lại...đây cũng chỉ là suy nghĩ của con lúc mười bốn tuổi . Nhưng con có chắc là sau này, hơn chục năm nữa, con có nghĩ là mình sẽ sử dụng cấm thuật này- nếu con học được - vào mục đích tốt đẹp không ?
Hàn Ngọc hơi im lặng một chút . Đúng, cấm thuật thì vẫn là cấm thuật .
-Đừng nghĩ nhiều về nó quá, cô bé à ! - Hàn phu nhân ôm lấy Hàn Ngọc vào lòng - Có nhiều thứ còn hay hơn cả cấm thuật kia mà con chưa biết đâu .
-Là gì ạ ?
-Từ từ, rồi sẽ biết ! - Hàn phu nhân đứng dậy .
Lúc Ngài Hàn và Hàn phu nhân bước ra cửa, Hàn Ngọc hỏi :
-Mẹ ơi ! Cấm thuật đó có tên là gì ạ ?
Hàn phu nhân cười :
-Là sự kết thúc của mọi thứ, những cũng là khởi đầu của mọi thứ . Tên của nó là Khai Thiên .
-Khai Thiên...à, Khai Thiên...thế có Lập Địa không ạ ?
Hàn phu nhân phì cười , rồi bà không nói gì .
-Có không ạ ? - Hàn Ngọc nài nỉ .
-Mẹ con không phải là người nắm giữ Lập Địa . - Ngài Hàn trả lời - Mẹ con chỉ nắm giữ Khai Thiên, và cũng bởi vì có Khai Thiên mà mẹ con được người ta gọi là Thánh Diệt đó .
*
* *
Lửa và nước trên tay Hàn Ngọc lụi dần .
-Cô bé ! - Vô Ảnh thét lớn - Ta không chờ được nữa đâu !
" Phải cứu Kế huynh, cứu đại sư " .
" Phải cứu mọi người " .
" Cứu cho bản thân mình nữa " .
Lửa và nước trên tay Hàn Ngọc bỗng nhiên bùng lên, chúng hoà quyện với nhau, tạo thành một luồng khí lung linh hư ảo .
" Thành công rồi ! " - Hàn Ngọc mừng rỡ .
Và như chuẩn bị sẵn, Hàn Ngọc niệm thuật nhanh đến nỗi không kịp thở, dòng khí lung linh đó chuyển động theo từng thế niệm thuật :
-Ất, Giáp , Bính, Đinh, Mậu, Canh, Kỷ, Nhâm, Ất, Kỷ, Tân, Giáp, Canh, Nhâm, Mậu, Nhâm, Kỷ, Giáp, Canh, Tân, Nhâm, Ất, Kỷ, Bính, Đinh, Canh, Đinh, Bính, Mậu, Kỷ !
Cây Pháp Bảo trên tay Hàn Ngọc xoay mạnh, nó rực sáng lên , đồng thời trên bầu trời vần vụ mây đen xuất hiện một quả cầu màu đỏ chói mắt, nó đang hút những đám mây đen vào trong .
Vô Ảnh ngước mắt nhìn lên . Mặc dù không biết đây là loại thuật gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn chỉ cảm thấy quá thú vị :
-Hay quá ! Nào cô bé ! Thiên Ma đã dặn ta là phải giữ lấy mạng sống của cô ! Nhưng hôm nay ta đành trái lời hắn vậy !
Thanh Hắc Kiếm cũng đã hấp thụ toàn bộ luồng gió sẫm màu máu, nó đang rung lên bần bật, nó muốn chủ nhân ra tay huỷ diệt tất cả mọi thứ .
Hàn Ngọc niệm thuật, tiếng nói của cô vang khắp cả một vùng rộng lớn :
-Thiên Niên Đại Thái Cổ Ngũ Hành Thuật ! Khai Thiên Thuật !
Cái chấm sáng đỏ choé trên bầu trời kia chiếu một chùm sáng chói loà xuống thanh Pháp Bảo của Hàn Ngọc, cột sáng ấy bao trùm Hàn Ngọc rồi nó vỡ bung, bành trướng ra khắp nơi trong Điện Phật . Toàn bộ nền Điện Phật bị lật tung lên bởi cột sáng đó .
Vô Ảnh bay vút xuống, thanh Hắc Kiếm nhằm thẳng về hướng phía dưới .
" Ta là Phong Thần..."
" Sức mạnh đã ngủ yên hàng vạn năm..."
" Nay sẽ được sống lại một lần nữa ! " .
-Địa Niên Phong Thần Thuật ! Phong Thần Pháo !
Thanh Hắc Kiếm cắm ngập xuống lưng con quái vật Phong Thần . Đôi cánh giang hết cỡ, nó rụt cổ lại như cổ rùa, miệng ngậm lại, những ánh sáng le lói khỏi những cái kẽ răng nanh to khủng bố của con quái vật .
Quái vật Phong Thần lao đầu về phía trước, miệng há ra, và một cơn đại cuồng phong màu đỏ chui ra từ miệng con quái vật . Trận bão làm lật tung toàn bộ nền Điện Phật, nền đá hoa cương bị cuộn lại như tấm thảm .
Cơn bão màu đỏ và cột sáng Khai Thiên chạm nhau, một tiếng nổ long trời lở đất . Bầu trời đang đặc nghịt mây đen bỗng dãn ra . Những người lính vệ binh ban nãy đang chạy trốn bị cơn bão màu đỏ cuốn phăng đi, và họ tan xác cùng những mảnh đất đã khổng lồ . Cả một vùng Điện Phật rộng lớn chấn động .
...
Hàn Ngọc thấy tay mình đang bấu víu một cái gì đó .
Cô định thần lại thì thấy mình đang bám vào một tảng đá lơ lửng giữa không trung . Điện Phật này vốn chứa đựng hàng trăm thần chú Pháp Thuật, nên chúng có thể lơ lửng được trên không trung . Có điều cái thứ mà Hàn Nọgc đang bám lấy chỉ là một phần của Điện Phật mà thôi, vì Điện Phật đã vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ .
Hàn Ngọc không tin mình lại có thể sống sau trận nổ khủng khiếp vừa rồi . Những gì mà cô nhớ chỉ là một cột sáng chói mắt, một trận bão màu đỏ và tất cả biến mất.
Hàn Ngọc nhìn quanh quất, cô đang tìm Kế Đô .
-Kế huynh !
Không có ai trả lời .
-Kế huynh ! - Hàn Ngọc gọi trong vô vọng .
Có lẽ Kế Đô đã bị sức ép của vụ nổ cuốn đi mất, cũng có thể, Kế Đô không còn tồn tại nữa .
Sống thế này thì được ích gì ?
Hàn Ngọc khóc .
Người cô yêu thương đã không còn nữa . Kế Đô bây giờ đã không còn là Kế Đô của ngày xưa, nhưng đó vẫn là Kế Đô . Cô yêu thương người đó ? Vì cái gì ? Cô không biết được . Lý do không cần thiết . Nếu cần lý do ư ? Thì chỉ vì yêu, đó là lý do đơn giản nhất .
Hàn Ngọc dần buông tay .
Có lẽ Kế Đô đang đợi cô ở một nơi nào đó, rất xa , rất xa .
-Huynh đang chờ muội phải không Kế Đô ?
Hàn Ngọc buông tay, cơn gió mát lạnh xua tan đi bao buồn phiền và vướng bận, cảm giác thật tuyệt vời .
Nhưng một bàn tay khác đã nhanh tay tóm lấy tay Hàn Ngọc , cô ngước nhìn lên :
-Đang chờ ở đây chứ ở đâu dưới đấy ?
Hàn Ngọc không biết lúc này là mình nên khóc hay cười nữa, Kế Đô đang chờ ở ngay đây , nếu anh không nhanh tay chút nữa là Hàn Ngọc về chầu Âm Phủ mất rồi .
Kéo được Hàn Ngọc lên, Kế Đô thở :
-Muội trông vậy mà cũng nặng gớm !
Hàn Ngọc thở hổn hển, cô quay ra thì thấy Tam Thích Đại Sư đã ngồi ở bên cạnh .
-Đại sư, ngài vẫn ổn chứ ? - Hàn Ngọc hỏi .
-Đa tạ thí chủ, bần tăng vẫn ổn .
Hàn Ngọc mỉm cười :
-Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi !
Đúng là như vậy .
Vô Ảnh đang nằm trên một tảng đá lơ lửng , khuôn mặt không còn sức sống , thanh Hắc Kiếm trên tay hắn chỏng chơ .
Khai Thiên đã đưa hắn về cõi xa xăm .
Nơi của sự bắt đầu.
...
Giờ Tuất, Kính Hồ Cư . Còn cách ngày cuối tuần một canh giờ .
Hàn Phi không thích giết người .
Vì giết nhiều quá rồi .
Quen tay ...
... nên hễ đụng kiếm là cái máu sát nhân lại nổi lên .
Quỷ Nhân cũng thế .
Chém nhiều quá, mỏi tay .
Sao mà cầm bát ăn cơm được ?
Bóng ma từ địa ngục trở về, song dao liên hoàn chớp vụ , tấn công khắp mọi hướng . Nhưng Kiếm Hoa cũng chẳng có nể nang mà vun vút như bão giật . Đổi là ban ngày, thì còn tạm thời là nhận dạng được cái bóng, chứ ban đêm, lại mưa tầm tã thế này, thì đến cả con cú cũng đừng hòng nhìn được . Đánh nhau bằng ngoại kích đã hơn hẳn một canh giờ, sức của hai tên này đúng là trâu húc mả .
-KENGGGGGGGGGGGGGGGGGGG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trường kiếm tuốt một đường toé lửa làm bốc hơi những giọt nước mưa trên đoản kiếm . Hai bên thấy chưa đủ độ để tấn công tiếp nên lập tức rời xa nhau ra .
-Vậy ra là bọn ngươi giết ta chỉ để lần mò tới cái gọi là Hắc Đế Ấn ? - Hàn Phi hỏi .
Vận Quỷ thở :
-Ờ . Có thể coi là như vậy, giờ này bên kia Kính Hồ Cư đang đánh nhau tùm lum đó . Ta sẽ tiễn ngươi đi cùng với ông già của ngươi luôn thể, có được không ?
Hàn Phi quệt nước mưa trên mặt cho đỡ vướng .
Quệt tay qua mắt , một hành động không - bao - giờ - được - phép - làm khi là Kiếm Khách Ám Sát .
Hàn Phi cũng mới đưa tay ra đã thấy lưỡi kiếm loang loáng của Quỷ Nhân xộc thẳng như một tia chớp vào bụng mình .
Máu phụt ra như mưa .
Rồi hóa thành những cánh hoa anh đào ướt đẫm nước .
Vốn là trong bóng đêm, Hàn Phi đã ẩn thân từ cái đời tám hoánh nào rồi, chứ hắn đâu có ngu gì mà quệt tay qua mắt một cách đơn giản như vậy ?
Quỷ Nhân cũng hơi sơ suất, nên hắn cũng đã đoán được giờ này đang có một lưỡi kiếm quét ngang nhanh hơn cả chớp vào cổ mình .
Soạtttttttttttttttt !!!!!!!!!!
Quỷ Nhân tất nhiên là không thích cái cổ mình bể ra mà phòi lòi những thứ nội tạng gớm ghiếc được . Hắn chỉ có cắt cổ người ta, chứ người ta sao cắt cổ hắn ? Thiểm điện phải cúi lạy hắn bằng bố trong tình huống này, thoắt cái đã thấy hư vô tại chỗ Quỷ Nhân .
Quỷ Nhân vừa xoạt chân lại trên mặt đất lầy bùn lẫn nước . Tóc của hắn đã bị kiếm cắt bớt một nửa, thành ra một nửa tóc bên phải dài, còn nửa tóc bên trái lại ngắn .
Quỷ Nhân sờ tay lên mái tóc của mình . Chó thật . Tóc bị cắt mất rồi .
Cổ áo của Quỷ Nhân cũng nứt dần, rồi rớt xuống một mảng to đùng .
Quỷ Nhân bực mình , hắn lấy tay sẽ một nửa bên áo, để lộ ra cơ thể có nhiều vết sẹo của mình .
Hàn Phi nheo mắt nhìn thấy một thứ trên cổ tay Quỷ Nhân .
Chiếc dây chuyền có răng nanh sói .
-Cái đó ..... - Hàn Phi ngạc nhiên .
-Của Hoàng Nhữ Hài . - Quỷ Nhân đáp .
Hàn Phi đang lạnh lùng dung diện , bỗng đổi sang co giật một chút rồi hỏi :
-Sao mày có ?
-Nhữ Hài tặng tao .
-Lý do ?
-Vì tao là bạn của Nhữ Hài .
Hàn Phi bật cười, nước mưa theo miệng hắn chảy xuống dưới cằm .
-Mày cười gì ? - Quỷ Nhân hỏi .
-Mày mà cũng có bạn ?
Quỷ Nhân đáp :
-Có chứ . Mày khinh thường tao thế ?
-Nghe thấy rác rưởi kiểu gì vậy .
Quỷ Nhân tức khí , hắn lao vào Hàn Phi với tốc độ nhanh như chớp . Song kiếm loang loáng, nhanh đến độ bao nước mưa trên dao trôi đi hết . Hàn Phi có nằm mơ cũng không dám nghĩ là Quỷ Nhân có thể đạt tốc độ cực hạn này .
Ai bảo Hàn Phi dám nói rằng Quỷ Nhân không có bạn làm gì ?
Kiếm Hoa vừa mới kịp xồ xuống, đoản kiếm nhanh hơn lại kéo lên, thủy lực dưới chân Quỷ Nhân bỗng chốc ào ạt , bao giọt mưa từ dưới mặt đất xông thẳng lên trời .
-Thiên Niên Thủy Thuật . Âm Tà Dị Thủy .
Thủy trụ bùng lên , phát nổ như pháo , trong thủy trụ lại có cả trăm tiểu thủy trụ khác như mũi khoan lao thẳng vào Hàn Phi mà xoáy nát người hắn, bao sát khí nén lại thành dòng ám quang sắc bén ngập ngụa khắp chốn . Vốn, Quỷ Nhân không biết xài nhiều Thủy Thuật, nhưng đi lâu với Vọng Quái, nên hắn cũng có đôi chút am hiểu . Cái thứ ám quang đó chính là Kim thuật, nhờ sự luân chuyển điên cuồng của Thủy trụ mà phát tán khắp hướng . Nên gọi là Thủy thuật để lòe, chứ thực ra Kim thuật mới là thứ xé tan nát xác .
-ÙNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong cái nhìn bình thường, thì chỉ là cột nước đại phát . Nhưng trong khoảnh khắc, một cái chớp mắt, thấy thủy trụ phình lớn, trong hai cái chớp mắt, thấy thủy trụ bục vỡ ám quang dị khí, trong ba cái chớp mắt, thấy một con Ám Quang Long xé nát người Hàn Phi ra từng mảnh .
Quỷ Nhân đáp người xuống đất .
Và Hàn Phi thì nằm bệt trên đất .
-Chừng ấy đã đủ để cho mày câm mõm chưa ? - Quỷ Nhân hỏi .
Bảo câm miệng là còn nhẹ, trúng chiêu này, thì không ngoại thương cũng nội thương , máu chảy tung toé, mắt mở trợn trừng chứ đừng nói là còn ngoi ngóp .
Ấy thế mà thằng Bất Luật Kiếm Khách đúng là quái vật .
Áo bị xẻ một đường ngọt hơn đường suốt lưng chạy qua ngực, máu theo đó mà hòa vào nước mưa, nhỏ tí tách xuống đất . Kiếm Hoa cũng may mắn tuôn ra một chiêu Quang Hoa Trảm Kiếm, nên không đến nỗi bị đứt nửa người .
Làm Kiếm Khách Ám Sát, thì trận đấu thường diễn ra cực nhanh, có khi chưa tới hai chiêu thì đối thủ đã ngắc ngoải ra mà chết rồi .
Quỷ Nhân và Hàn Phi cũng chẳng phải ngoại lệ .
Hàn Phi ngồi dậy, thở dài , hắn hỏi :
-Điều gì khiến mày điên tiết lên khi tao nhắc tới Nhữ Hài ?
-Vì mày cho rằng Nhữ Hài không yêu thương tao .
Hàn Phi hơi khó tin trước cái chuyện này . Một thằng như Quỷ Nhân mà cũng biết thế nào là thương yêu ?
-Cái lý do gì mà mày yêu cô gái đó ? - Hàn Phi hỏi thẳng .
-Không có lý do . Thế còn mày ?
Hàn Phi ngẫm nghĩ một chút rồi nói :
-Cũng thế .
Quỷ Nhân xoay hai thanh đoản kiếm trên tay, nước mưa theo đó bắn ra tứ tung :
-Vậy thì không cần phải hỏi nhiều . Tao sẽ cũng giết mày, vì không có lý do .
Mặc Vạn Quyền đại xung khởi tốc độ quỷ hãi thần kinh , mặt nước mới rẽ sang hai bên cho bước chân thần tốc đó của Quỷ Nhân thì hắn đó vọt qua từ lâu lắm rồi .
Nhưng Quỷ Nhân quên mất một điều .
Hắn mà biết yêu, thì Hàn Phi còn yêu nhiều hơn cả hắn .
-Địa Niên Kim Thuật . Tiêu Tán Đoạn Hồn .
Lưỡi kiếm lưu lệ, hoa đào bất tụ, bách tán bách sát .
Quỷ Nhân vừa đâm vào Hàn Phi thì dị biến đã xảy ra , một cánh đồng rải đầy hoa đào ảo lên trong mắt hắn .
Quỷ Nhân chính thức đã rơi vào trận kiếm khủng bố nhất của Hàn Phi .
Tới nay, chưa ai thoát nổi nó .
Mưa vẫn cứ rơi, nhưng hoa đào thì vẫn đang ngày một dày lên trong mắt của Quỷ Nhân .
Ảo ảnh kiếm pháp này, vốn đã là tuyệt kỹ của Từ Tuyên - đội trưởng đội Bạch một thời . Ngài Hàn cũng chỉ biết nó sơ qua cách dụng kiếm và đem lại kiến thức đó cho Hàn Phi .
Hàn Phi lại học được .
Cái đơn giản nhất, chính là ảo ảnh .
Thực sự ra, cánh đồng hoa đào mà Quỷ Nhân nhìn thấy là do mắt của hắn tạo nên . Còn chính thực, thì đó chỉ là một cánh đồng nội lực mà Hàn Phi phát tán, bản thân Hàn Phi thì đang thần tàng bất lộ trong cánh đồng nội lực .
Gió thổi .
Cánh đào bay .
Cánh đào bay đến tay của Quỷ Nhân, lập tức, một đường cắt xéo chạy dài , máu đỏ tươi chảy ra .
Nội lực đã di chuyển, Quỷ Nhân thấy biến, lập tức bỏ chạy dạt ra xa . Nhưng ... ảo ảnh trong mắt hắn, khiến hắn cứ chạy quanh đi quẩn lại một chỗ, chứ từ nãy giờ, hắn chưa chạy đi đâu cả, và vẫn bị cánh đồng hoa đào sát nhân đó xé cơ thể từng chút một .
" KHông thể chết thế này được ! " .
Quỷ Nhân vốn không biết từ chết áp dụng cho bản thân mình .
Với hắn, chỉ có sống .
Quỷ Nhân nhắm mắt lại, nén nỗi đau, đôi chân phong thần khởi động hết cỡ, toàn bộ cơ nhục trong người nở căng vì Mặc Vạn .
Hàn Phi đang duy trì ý thức trận pháp, thấy Quỷ Nhân chuyển chiêu, lập tức hai tay niệm thuật :
-Địa Niên Kim Thuật . Đào Phong Cuồng !!!
Vạn cánh đào hợp, vạn cánh đào xoay, xoay càng nhanh, mặt đất càng nứt mạnh , cho tới khi nó trở thành một cơn bão lốc hoa đào khổng lồ cày nát cả một vùng đất quanh Kính Hồ Cư . Với chiêu này, Hàn Phi đã từng một lần giết chết cả năm trăm người . Tai tiếng của hắn cũng từ đấy mà sinh ra .
Quỷ Nhân biết lao vào cơn bão lốc đó là chết .
Nhưng hắn còn Nhữ Hài .
Nhân ảnh nhòe đi, và tan biến hẳn .
Tốc độ đã lên đến cực hạn .
Chỉ thấy cơn lốc hoa đào nổ bung bét ra thành từng ngàn mảnh , một bóng người với song đoản kiếm đôi chút loạng choạng , rồi lại chạy tiếp, lao thẳng vào Hàn Phi .
Hàn Phi cũng chưa từng bao giờ nghĩ là có kẻ dám chạy qua Đào Phong Cuồng của hắn mà có thể sống như thế này .
Căn bản, do đã tiêu hao quá nhiều chân khí cho đại thuật khủng bố này, vả lại Hàn Phi chẳng phải là kẻ có nhiều chân khí, nên hắn đã yếu sức đi rất nhiều . Trước đôi song đoản kiếm hung hãn, chỉ còn yếu ớt đưa cây Kiếm Hoa xuống chống trả .
-SOẠTTTTTTTTTTT !!!!!!!!!!!
Đường kiếm độc địa xẻ một bên sườn của Hàn Phi, máu tươi lại phụt ra như suối chảy thác đổ .
Chưa kịp định thần lại, thì Hàn Phi đã thấy một bóng kiếm khác lao thẳng vào mình , và một nhát chém nữa đã tiếp tục .
-Soạt !!!!
-Soạt !!!!
-Soạt !!!
Hàn Phi lại là kẻ rơi vào trận kiếm của Quỷ Nhân .
Nói dông dài, thì cái trận kiếm này của Quỷ Nhân chỉ đơn giản là sự đảo người mà chém liên tục trong một không gian nhất định,, nhưng cái chiêu đơn giản thế mà đã là nỗi khiếp sợ của Bất Kiếp Viện . Có điều, để vượt qua Đào Phong Cuồng, thì người hắn cũng đã phải dính ít nhất trên dưới năm chục nhát chém, tổn thương quá nhiều .
Nhưng vì Nhữ Hài ...
... Quỷ Nhân dám làm liều .
*
* *
Lại nói, mấy tuần trước ở Phạt Mộc Trường ....
Lúc Hàn Phi vừa đi khỏi, Nhữ Hài vui vẻ bước vào vì có một người bạn mới, thì thấy Quỷ Nhân đã đứng đợi ở đó .
-Là anh ? - Nhữ Hài cười - Anh đang dưỡng thương mà , sao ra đây làm gì ?
Quỷ Nhân không đáp .
Nhữ Hài thấy vậy cũng không gặng hỏi thêm, hai người đứng lặng yên nhìn nhau trong gió tuyết . Gọi là nhìn, chứ Nhữ Hài sao nhìn được mặt Quỷ Nhân ? Hắn có bao giờ cởi chiếc mặt nạ trắng ra đâu ?
-Tôi đi đây . - Quỷ Nhân sau một hồi ngu ngốc cũng nặn ra được một câu .
Nhữ Hài ngạc nhiên :
-Sao vậy ? Anh còn phải dưỡng thương mà ?
Quỷ Nhân không giải thích gì thêm, hắn chỉ nhấm nhẳn :
-Tiền phòng tôi để trên bàn .
Nói rồi đi thẳng .
Cả đời Quỷ Nhân chỉ có chơi đĩ, chứ bảo hắn yêu một người con gái thì đúng là chưa từng .
Nhữ Hài chính là người con gái khiến Quỷ Nhân ngu ngốc như vậy .
Quỷ Nhân đi một đoạn, báo hại Nhữ Hài đuổi theo vì hắn đi nhanh quá :
-Quỷ Nhân !!!
Quỷ Nhân quay lại, thì Nhữ Hài hộc tốc chạy tới, thở không ra hơi :
-Anh ... có ... hộc, bị sao không hả ? Người ... ta... chưa nói gì ... hộc, đã đi rồi !
-Sao ?
Nhữ Hài quệt mồ hôi trên trán rồi lôi từ trong tay áo ra một chiếc dây chuyền có răng nanh sói .
-Tặng anh này !!
Quỷ Nhân đeo mặt nạ, nên Nhữ Hài không thể thấy được hắn trố mắt như thế nào .
-Nhận đi mà ! - Nhữ Hài cười tinh nghịch .
-Thế còn cái nãy ?
Nhữ Hài ngẩn người rồi vỗ tay :
-A ! Cái đó tôi đã tặng cho anh bạn Hàn Phi rồi . Cái dây đó y chang cái dây này !
-Cô cũng có một cái ?
-Có mà !
-Thế còn chiếc răng thứ tư ?
-Bà tôi giữ nó !
Quỷ Nhân cầm chiếc dây chuyền .
Dây đẹp quá .
Răng nanh sói, cũng như Nhữ Hài vậy, cứng cỏi mà sống, lại có nét đẹp khó ai có thể quên .
Quỷ Nhân xoay gót bước đi . Nhữ Hài không quên nói :
-Gặp lại anh sau nhé ! Nơi này lúc nào cũng đón tiếp anh !!!
Quỷ Nhân không đáp .
Nhưng hắn cười .
Cũng lâu rồi hắn không cười hạnh phúc như thế .
*
* *
Hàn Phi bị chơi khó .
Cũng may cho hắn, Quỷ Nhân bị Đào Phong Cuồng đả thương khắp chốn nên tốc độ ít nhiều đã giảm . Nhưng trong trời tối, lại mưa rơi tầm tã thế này , thì muốn nhìn ra Quỷ Nhân cũng khó .
Chấn thương ngày càng nhiều, đoản kiếm của Quỷ Nhân vốn đã vô tình ...
... nay vì tình, lại càng vô tình hơn .
" Không thể chết ! " - Hàn Phi nghĩ .
Ngó quẩn ngó quanh, Hàn Phi bỗng sực nhớ ra một điều .
Trời đang mưa .
May cho hắn là trời đang mưa .
Hàn Phi dùng chút lực tàn của mình phóng vút ra một bãi sình lầy rất lớn . Lúc này, bộ bạch phục của hắn đã lấm lem toàn bùn .
Quỷ Nhân trong ảnh ảo nhân hình, vũ phong ào ạt mà vẫn còn nhận ra rằng Hàn Phi đang lừa mình vào bẫy .
Có điều, vì tình thì mấy ai khôn ?
Toàn loại ngu cả .
Quỷ Nhân cũng muốn ngu một lần .
Song cước đảo chiều, nhân hình mất dạng .
Hàn Phi chỉ còn thấy một cái bóng đoản kiếm lao tới .
" BÕM !!!!!! " .
Chân chạy nhanh đến đâu , có cớ gì mà thoát ly khỏi mặt đất ?
Hàn Phi chính là muốn dùng tiếng nước mà xác định xem Quỷ Nhân từ đâu đi tới .
Kiếm Hoa nổi gió, Phong Long xuất kích, hoa đào xung khởi, ngàn vạn kiếm khí theo tay Hàn Phi vồ tới .
-Địa Niên Kim THuật . Phong Long Đào Sát .
Quỷ Nhân cố nhiên là biết chiêu thức này có thể giết cùng một lúc tất cả các thành viên Bất Kiếp Viện nếu chậm chân không tránh kịp . Con rồng bằng hoa anh đào, chính là chiêu thức mạnh nhất từ trước tới giờ
Thân ảnh nhập nhòa, vì tình, Quỷ Nhân dám liều .
-Địa Niên Kim THuật . Loan Nguyệt Bách Ảnh Kiếm .
Còn nhớ, Quỷ Nhân đã từng dùng Loan Nguyệt Kiếm với mức độ Thập Ảnh . Mười bóng, hai mươi nhát dao .
Bách Ảnh ...
... một trăm bóng ...
... hai trăm nhát .
Tuyệt không có khe hở .
Hàn Phi cũng như Quỷ Nhân mà thôi .
Hai thằng điên vì tình .
-BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM MMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !
...
Trong cơn mây mù .
Hàn Phi vẫn còn sống .
Con Phong Long uy lực đảo thiên đã giáng cả vào một trăm nhân ảnh của Quỷ Nhân, dù Hàn Phi chẳng biết đâu là Quỷ Nhân thật, thì Quỷ Nhân cũng đã lãnh đủ .
Nhưng hai trăm nhát kiếm ...
... có lý nào không trúng một nhát ?
Huyết chảy, hoà vào nước mưa .
Hàn Phi sờ tay lên cổ .
Dây chuyền vẫn còn .
Còn là không sao rồi, hắn chết cũng chẳng có lo, chỉ sợ chiếc dây vỡ mà thôi .
Hắn phải giết Quỷ Nhân .
Vì Nhữ Hài phải là của hắn .
Bỗng nhiên, Hàn Phi khuỵu chân xuống .
Là một Kiếm Khách Ám Sát, Quỷ Nhân luôn luôn cho độc vào kiếm .
Chất độc lúc này mới phát tác .
Hàn Phi gục đầu trong nước mưa, hắn thấy Quỷ Nhân với chiếc mặt nạ đã vỡ be bét đang tiến lại gần .
Tay Quỷ Nhân vẫn còn giữ kiếm .
Chính xác là Quỷ Nhân cũng đã lựa người mà né Phong Long, nên chỉ nội ngoại trọng thương, đáng ra, hắn phải nằm bệt , liệt toàn thân . Có điều ...
... QUỷ Nhân cũng điên vì tình .
-Độc .... mày .... - Hàn Phi thở .
Quỷ Nhân nói :
-Bất Luật Kiếm Khách, đúng là Kiếm Khách Ám Sát hạng nhất Hoàn Mỹ Đại Lục ...
Chiếc mặt nạ của Quỷ Nhân răng rắc vỡ thành từng mảnh, rồi dần rơi xuống, Quỷ Nhân đưa kiếm lên :
-Nhưng hôm nay, tao sẽ là Kiếm Khách Ám Sát hạng nhất và ...
... Nhữ Hài sẽ là của tao !
Mảnh mặt nạ cuối cùng đã rơi xuống .
Hàn Phi còn chưa kịp thấy mặt Quỷ Nhân thì lưỡi kiếm đã bổ xuống .
-Hự !
Lã Vân chính thực là không thích đàn bà .
Thế mà nực cười ở chỗ là bây giờ, hắn đang bị đàn bà làm khó .
Sau khi lủi như một con chuột trách khỏi Cuồng Lôi Trận, Lã Vân lại đang phải ôm đầu mà chạy trốn khỏi những đòn Lôi Liên như mưa sa bão giật của Hắc Băng . Chiêu đi đến đâu, là đất bị cày xới đến đó .
Làm thằng đàn ông như Lã Vân thì đúng là nhục thật .
Lã Vân lẩn vào trong đám cây cối rậm rạp khuất tầm nhìn, khiến Hắc Băng cũng chưa có ý manh động .
" Chết tiệt ... " - Lã Vân thầm nghĩ - " Ả là Vũ Linh siêu cấp, tầm đánh xa và rộng, sức sát thương lớn, mình thì lại là thằng Pháp Sư hạng bét, đánh thế nào được ? " .
Hắc Băng không đánh . Cô muốn xem Lã Vân định giở trò gì để thắng cô được ?
" Trừ phi, nếu ta có Bát Quái Trận Đồ, thì ả cóc phải là đối thủ ! " .
" Nhưng trong tình thế này, tạo trận thế nào đây ? " .
Cũng phải nói là, Bát Quái Trận Đồ muốn tạo được phải xếp đủ tám quẻ theo quy tắc, và có thời gian niệm . Mà trong thời gian đó, Lã Vân có thể bị Hắc Băng đánh cho cháy thành than bất cứ lúc nào .
Bát Quái Trận Đồ có : Càn, Khản, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài . Bát Quái Trận Đồ dùng để chiến đấu thì khác hoàn toàn so với những Bát Quái Trận Đồ dùng trong bói toán, hay phong thủy xây nhà cửa .
Càn và Khản hợp thành một bộ, gọi là " Tiền " . Bộ này, sử dụng " quẻ hung " vốn là quan trọng nhất, vì nếu không có nó, thì không thể phát động tấn công . Chính thế, nên trong Bát Quái Trận Đồ, phải dồn chân khí cấp cho bộ " Tiền " nhiều nhất .
Cấn và Chấn hợp thành bộ " Hữu " . Bộ này, vốn nắm giữ quẻ " cát " , không có bộ " Hữu " thì chân khí không thể chuyển hóa thành muôn hình vạn trạng . Nếu thiếu, hoặc hỏng mất một trong hai quẻ Cấn và Chấn thì Bát Quái Trận Đồ vẫn có thể hoạt động . Tuy nhiên, cái biến hóa của Bát Quái Trận Đồ mà không thực thi được, thì có cũng như không .
Tốn và Ly thì hợp thành bộ Tả, thứ này quái đản nắm giữ cả " hung " và " cát " . Lòng đầy sát niệm thì hung, chiêu thức uy phong mãnh liệt, lòng đầy tình niệm thì cát, chiêu thức giản đơn, nhưng phòng thủ vững vàng, nhưng chiến đấu mà tâm tình để đi đâu sẽ biến thành cả hung lẫn cát, trận đồ rối loạn, không thể điều khiển . Vậy cho nên dùng cái này thì cấm có được nghĩ chuyện quật gái .
Khôn và Đoài nắm giữ cái gọi là " sinh " , gọi lại là bộ " hậu '' . Bộ này còn quan trọng hơn cả bộ '' tiền '' vì không có '' hậu '' , dù chỉ thiếu một quẻ cũng sẽ làm Bát Quái Trận Đồ không thể hoạt động . Thứ này, tuy cần ít chân khí, song lại là phần cần được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, thế nên mới đứng ở vị trí hậu .
Khi tạo trận, thì cái đầu tiên phải tạo là bộ " hậu " , bộ này có hình thành thì mới tạo ra được các bộ khác . Nhưng đây cũng là công đoạn phức tạp nhất, vì phải niệm một tràng Thập Can cực dài . Và khi đã niệm xong rồi, lại còn phải đặt quẻ sao cho đúng hướng nữa .
Hắc Băng thì vẫn đang nhẫn nại chờ đợi .
Thiên Ma đã từng cảnh cáo nàng về Lã Vân . Đằng thẳng ra thì nàng cũng muốn thử xem Bát Quái Trận Đồ lợi hại tới mức nào .
Nhưng phụ nữ, vốn - là đã không thích lép vế .
Từ tay Hắc Băng, một chùm ba đạo bùa Lôi, đôi tay ngọc ngà quẩn quanh lôi điện nhập nhằng trong đêm tối .
" Ất, Canh, Bính , Đinh, Kỷ , Mậu, Giáp, Tân, Ất, Giáp, Mậu, Bính , Canh , Tân " .
Tam lôi đạo bùa quấn vào nhau thành một đống lôi quang bất định, vút lên mà đằng không rồi nổ tung thành ba hướng .
-Nhân Niên Lôi Thuật . Tam Thần Lôi Trận !
Lã Vân còn chưa biết tính toán ra làm sao để có thể tạo ra Bát Quái Trận thì đã dính phải một cục nợ chết tiệt . Lã Vân có thể nhìn thấy xung quanh mình một tấm lưới lôi quang hư ảo thanh quang nhợt nhạt .
Hắc Băng vận thuật, đôi tay nàng vươn lên như thể nữ nhân nhỏ bé dám chống cả thiên phủ, cùng lúc đó, tấm lưới lôi điện phát sinh dị biến .
Tấm lưới là " bầu trời " mới với Lã Vân .
Một đạo lôi quang nhè xuống thẳng đầu Lã Vân mà giã .
-BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!
Lã Vân thoát người ra từ đám khói, mảnh vụn cây theo đó mà cứa nát áo của hắn, trầy xước khá sâu vào da đến đỏ ửng lên và rỉ máu .
Vốn cái món Tam Thần Lôi Trận này, Lã Vân cũng biết xíu xiu . Nó tạo ra một khoảng không gian lôi điện tràn ngập, và người trong đó có thể chết bất cứ lúc nào vì lôi điện đánh xuống, sức mạnh tuyệt chỉ có hơn lôi điện của Thiên Lôi mà thôi . Tùy theo đẳng cấp Vũ Linh, mà Tam Thần Lôi Trận mạnh hay yếu, duy trì lâu hay ít .
Cũng chính cái này là thứ khiến Hắc Băng khiến mười một thành viên còn lại trong Bất Kiếp Viện kính nể, kể cả quái vật Hắc Hổ .
Tả thủ của Hắc Băng là phát động một đạo lôi quang nữa đánh xuống .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui