Yến hội vừa kết thúc, Lăng Tử Hàm nhanh chóng dắt Võng Dao rời đi, còn chưa được nửa đường đã bị một đám người chặn lại.
Tâm trạng Lăng Tử Hàm không tốt, đừng nói đến công chúa, ngay cả người tới là hoàng đế y cũng không nể tình.
Nụ cười xã giao trên môi biến mất, chỉ còn cái cau mày phiền chán:"Mộ Dung công chúa không về nghỉ ngơi, đi theo ta làm gì?"
Hai từ đuổi khách viết rất rõ ràng, Dương Ngọc không vui, muốn lên tiếng dạy bảo vài câu, ai dè bị Mộ Dung Nguyệt nâng tay cản lại:"Là lỗi của ta, khuya như vậy còn quấy rầy bát hoàng tử nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu ta được đến Đông Phong, sẽ ở lại đây thăm thú một thời gian, không biết bát hoàng tử có thể bồi ta du ngoạn vài bữa?"
Lăng Tử Hàm cau mày, Mộ Dung Nguyệt như thể chỉ chờ thái độ này của y, cười duyên nói:"Nếu người không rảnh, chi bằng cho ta mượn một người thị vệ là được."
Lăng Tử Hàm thiếu điều trợn trắng mắt, nữ tử lớn mật này thật dễ nghe làm sao, còn không bằng chỉ tên trực tiếp.
Y nhếch môi cười:"Ngày mai ta sẽ đến xin phụ hoàng một thị vệ am hiểu đường xá Đông Phong, nhất định có thể làm công chúa hài lòng."
Mộ Dung Nguyệt càng cười tươi hơn:"Không cần phải phiền phức thế.
Chi bằng bát hoàng tử cho ta mượn Lâm thị vệ một ngày, hoàng tử thấy thế nào?"
"Y là thị vệ của ta, không thể rời ta nửa bước."
Lăng Tử Hàm không có ý thương lượng, nụ cười trên môi Mộ Dung Nguyệt tắt ngấm.
Nàng đã nghĩ Lăng Tử Hàm ít nhất sẽ nể mặt nàng, nể mặt Nam Nguyệt Quốc.
Nam Nguyệt Quốc là nữ quốc, nữ đế sủng ái nàng, một công chúa như Mộ Dung Nguyệt chưa từng phải nhìn sắc mặt nam tử nào.
Nàng nhẹ nhàng với Lăng Tử Hàm đã là hạ mình lắm.
Dương Ngọc cũng không ngoại lệ.
Trong tiềm thức của nàng, bát hoàng tử là hoàng tử được Chu Vũ đế sủng ái, Mộ Dung Nguyệt cũng là công chúa được nữ đế hết mực cưng chiều.
Hoàng thái nữ ốm yếu bệnh tật, nếu nữ đế chọn người thay thế, vị trí đó tám chín phần sẽ rơi vào tay Mộ Dung Nguyệt.
Hơn nữa, Mộ Dung Nguyệt đã tự mình ngỏ lời, Lăng Tử Hàm không biết nhìn sắc mặt, nếu để công chúa nói với Chu Vũ Đế một câu, đối với sự phát triển của y sau này không có lợi.
Cách xử sự không có phong phạm hoàng thất sẽ khiến Chu Vũ Đế chán ghét, Lăng Tử Hàm là không hiểu hay cố tình không hiểu.
Mộ Dung Nguyệt nói:"Bát hoàng tử, ta biết hoàng tử không thích người dài dòng, ta đành nói thẳng vậy.
Ở nước của chúng ta, nếu nữ tử vừa mắt ai có thể trực tiếp bày tỏ.
Lần đầu tiên gặp Lâm thị vệ, ta đã thấy như quen biết từ lâu, chỉ mong có thể kết giao bằng hữu."
"Mộ Dung công chúa ưu ái."
Người vẫn luôn im lặng là Lâm Hiên đột ngột cất lời.
Đương lúc Mộ Dung Nguyệt vui mừng, y nói tiếp:"Công chúa, Lâm mỗ chỉ là thị vệ trong cung, thân phận thấp hèn."
Vào tai Mộ Dung Nguyệt, lời nói uyển chuyển của Lâm Hiên lại mang theo ý khác.
Nàng ta bước nhanh về phía y, ngay cả trong mắt cũng lấp lánh ý cười.
Thân phận của Lâm Hiên đúng là có thấp một chút, không thể làm chính quân của nàng, vị trí phụ quân vẫn nằm trong khả năng.
"Ngươi ở trong hoàng cung đã lâu, chắc cũng biết thân phận nhiều khi chỉ là vẻ ngoài, sủng ái của quân mới là điều quan trọng."
Lâm Hiên không thể đẩy người ra xa, không thể không lùi về sau hai bước.
Y không giỏi ăn nói, càng không hiểu sao vị công chúa này có thể biến ý của y thành ý của nàng ta, đành phải nghiêm mặt nói:"Mộ Dung công chúa, nam tử của Đông Phong và Nam Nguyệt không giống nhau, xin công chúa tự trọng."
Y không tin nàng ta không hiểu được.
Bầu không khí căng thẳng bị một loạt tiếng bước chân phá vỡ.
Lăng Tử Hàm quay người, qua hai hàng núi giả, một đoàn người khác đang tiến về phía này, nhìn thế nào cũng không giống vô tình.
Võng Dao co rụt người lại, Lâm Hiên ăn ý che trước cả người nàng, hành động này lọt vào mắt Mộ Dung Nguyệt lại mang theo ý khác.
Lăng Tử Hàm một mặt giúp Võng Dao che chắn, một mặt dựng lên cảnh giác:"Yến hội đã hết, nhị hoàng tử đến đây thưởng ngoạn sao?"
"Lam Ngọc có chuyện quan trọng quấy rầy, bát hoàng tử chớ trách."
Thoạt nhìn qua, nhị hoàng tử Tây Hạ là một người hiền lành, thân mình hơi béo, đồng tử đục, thậm chí còn có cảm giác không quá thông minh.
Lăng Tử Hàm cảm thấy cái tên Lam Ngọc không xứng với y chút nào, tuy nhiên, hiện tại quan trọng không phải là chuyện này.
Y đã biết mà coi như không biết:"Ta có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.
Nhị hoàng tử có việc gì ngày mai lại tới."
Lam Ngọc đã chờ đợi từ lâu, nào có thể dễ dàng thả người.
Vừa thấy Lăng Tử Hàm định đi, y đã nhanh chân chạy lại:"Sự việc quan trọng, nếu không ta cũng không muốn làm phiền bát hoàng tử nghỉ ngơi.
Bát hoàng tử, phụ hoàng lệnh cho ta truy bắt hai tên tội nô của Tây Hạ.
Ta ngàn tìm vạn kiếm, không ngờ được tội nô lại lẩn đến Đông Phong.
Chu Vũ Đế quan tâm bát hoàng tử là chuyện ai ai đều biết, người chắc chắn sẽ không dung túng một tên tội phạm ở bên cạnh bát hoàng tử, ta nói có đúng không?"
Hai từ tội nô lọt vào tai Võng Dao, châm chọc đến mức khiến nàng muốn một dao đâm chết kẻ trước mặt.
Khá khen cho một kẻ gian xảo, nửa câu nửa chữ cũng không nhắc tới chuyện của Vọng Nguyệt Lâu, còn lôi sự an toàn của Lăng Tử Hàm ra làm một cái cớ.
Võng Dao đoán chắc, người này muốn nhân lúc Mộ Dung Nguyệt còn đang ở đây, đẩy nàng vào cảnh không cách nào biện bạch.
Trong lòng Mặc Trần nóng vội, ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh:"Ở đây không có tội nô nào cả, nhị hoàng tử đã nhầm lẫn rồi."
"Nơi này đúng là hơi tối, chi bằng bát hoàng tử để nha hoàn phía sau bước lên trước một bước, Lam Ngọc nhìn cho thật rõ, sẽ không oan uổng người vô tội."
Lam Ngọc nói hợp tình hợp lý, đổi lại sự kháng cự trên người Lăng Tử Hàm.
Những người ở đây đều không phải người ngu, trong chốc lát đã hiểu rõ những lời Lam Ngọc nói đều là thật, chẳng qua, bát hoàng tử không muốn giao người, Lam Ngọc không muốn buông tha.
Nhân lúc Lăng Tử Hàm đang suy nghĩ kế sách, Lam Ngọc không dấu vết ra hiệu, một vật sắc vụt qua tai Võng Dao, cứa đứt khăn che mặt của nàng.
Gương mặt xinh đẹp lộ ra dưới ánh trăng, vì kinh hoàng, đôi mắt hạnh của nàng mở to, làn da trắng càng thêm tái nhợt.
"Quả nhiên là ngươi!".
Lam Ngọc cười gằn:"Mau bắt lại cho ta."
Thủ hạ của y hùng hổ bước về phía Võng Dao, Lăng Tử Hàm thầm nhủ hỏng bét, tức khí quát ầm lên:"Đây là hoàng cung Đông Phong, kẻ nào dám động!"
Đám thủ hạ của Lam Ngọc đều là nhân sĩ bên ngoài, vốn không để Lăng Tử Hàm vào mắt.
Lam Ngọc không muốn đắc tội Lăng Tử Hàm, song gặp mà không bắt, phụ hoàng chắc chắn sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu y.
Tây Hạ càng ngày càng lụn bại, hoàng đế mời về một vị pháp sư, cho rằng nguyên nhân nằm ở hai hung tinh còn chưa bị giết chết.
Hoàng đế nhớ tới bầu trời đỏ rực mười mấy năm trước, ra lệnh cho Lam Ngọc bằng mọi giá phải bắt được người về.
Y còn biết làm sao?
Lâm Hiên bận rộn giao đấu với hai tên thủ vệ, Mặc Trần ngăn cản một người, những người khác bị thị vệ trong cung cản lại.
Võng Dao chạy lùi về phía sau, một tên thủ hạ nhân lúc nàng không người bảo vệ, bàn tay vươn ra túm chặt lấy vai nàng.
Cả người Võng Dao run run, còn chưa kịp đánh trả, một tiếng vút xé gió vang lên bên tai.
Tên thủ hạ rên lên một tiếng, mất đà ngã lăn ra đất.
Người Võng Dao như bay, gió mát tạt qua mặt, cuối cùng rơi vào một vòng ôm ấm áp quen thuộc.
Nàng nhìn sang, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc đến bình tĩnh, bình tĩnh đến xúc động dâng trào.
Nhất là khi, dây leo bên hông được thay thế bằng hơi ấm từ bàn tay, thấm sâu vào lòng nàng, đẩy nàng vào hố sâu trầm luân không thể tự kìm hãm.
Võng Dao nhìn không chớp mắt, như thể gương mặt nghiêng của người vừa tới là phong cảnh nàng đeo đuổi cả đời.
Nếu là vòng ôm của người này, nàng nguyện ý trầm luân, chết cũng cam lòng.
Sự xuất hiện của Mặc Chiêu khiến những người ở đó không nén nổi kinh ngạc.
Không phải vì nàng bảo vệ Võng Dao, mà là vì khí độ và dung mạo của nàng.
Luôn nói người đẹp dưới trăng sẽ đẹp hơn năm phần, không ngờ có thể đẹp đến câu hồn nhiếp phách.
Đường nét ôn hòa mang theo ý cười, y phục trắng thuần bị ánh trăng nhuộm sáng, đôi đồng tử trong suốt như khói sương rơi trên mặt nước.
Lăng Tử Hàm nhìn đám người quên cả hô hấp, trong ngực ảo não không thôi.
Yêu nghiệt cuối cùng đã tu thành tinh, thành yêu quái hại dân hại nước.
"Xin hỏi vì sao muốn bắt thuộc hạ của ta?"
Giọng của nàng thanh thanh, không trầm như dạo trước.
Lam Ngọc tỉnh dậy từ cõi mộng, không thể tin có ngày y nhìn một nam tử đến thất thần.
Cũng không thể trách y, người này quá đẹp, gương mặt như một khối ngọc sáng không chút tỳ vết.
Y hắng giọng, không đáp mà hỏi lại:"Vị này là?"
Nhớ tới tình hình rối rắm hiện tại, Lăng Tử Hàm nhìn Mặc Chiêu như nhìn thấy cứu tinh.
Y vui mừng hớn hở:"Nhị sư huynh của ta, cũng là nhị đệ tử của Dược Cốc, Mặc Chiêu."
Nha hoàn bên người Mộ Dung Nguyệt khẽ lẩm bẩm:"Công chúa, vị công tử này tuấn tú quá".
Hàng mi dài của Mộ Dung Nguyệt rung rung, rõ là vừa trải qua kinh diễm.
Nàng cứ tưởng Lâm Hiên đã là ưu tú lắm, không ngờ trên đời còn có vị nam tử tuấn dật đến mức này.
Nàng thậm chí còn không để ý, Dương tướng quân luôn luôn cợt nhả của Nam Nguyệt cả người run run, hai mắt mở lớn vì kinh hoảng.
Là y.
Cảm giác mà người trước mặt mang tới khiến Dương Ngọc chắc chắn, tên thị vệ mặt bôi than đen, ánh mắt sắc lạnh đánh nàng không dậy nổi và người trước mặt là cùng một người.
Nàng biết y dùng dung mạo giả, thật không ngờ dưới lớp than đen là khuôn mặt tuấn mỹ đến bậc này.
Dương Ngọc không dấu vết kéo Mộ Dung Nguyệt lui về sau một bước.
Nam tử thoạt nhìn vô hại này là một con sói giấu đi nanh vuốt, nàng không dây nổi, cũng không nguyện ý dây vào.
Mặc Chiêu kiên nhẫn hỏi lại một lần:"Nhị hoàng tử, xin hỏi thuộc hạ của ta mang tội gì, vì sao muốn bắt nàng đi?"
Người sinh ra đã là cái tội, Lam Ngọc sao dám nói câu này.
Mặc Chiêu mỉm cười, tiếp tục nói:"Trộm, cướp, phóng hỏa, giết người, nếu muốn đưa người đi, ít nhất cũng phải cho ta một lý do.
Nhị hoàng tử, người chớ quên nơi này là hoàng cung Đông Phong, thuộc hạ của ta dù phạm tội gì, người theo trình tự phải báo với hoàng thượng, để hoàng thượng phán xét.
Trong hoàng cung, ngoại trừ ngự tiền thị vệ, không một ai được mang theo vũ khí, đạo lý này người chắc chắn hiểu rõ trong lòng, sao còn cố tình phạm phải."
Nàng nói rất chậm, giọng trong như suối, lời trách cứ nói rất nhẹ nhàng.
Lam Ngọc không những không bực bội, trong lòng như có chiếc lông vũ phe phẩy tới lui, vừa mềm vừa ngứa.
Y bất giác hạ giọng:"Mặc công tử, hôm nay là Lam Ngọc lỗ mãng, ta sẽ đích thân tạ lỗi với bệ hạ.
Thuộc hạ của ngài là tội nô của Tây Hạ, ta không thể kháng lại ý chỉ của bệ hạ, thực sự lực bất tòng tâm..."
"Tội nô?".
Hàng mày xinh đẹp của Mặc Chiêu nhíu lại:"Không có tội, sao có thể gọi là tội nô."
Nụ cười của Mặc Chiêu vẫn thuần khiết như cũ, không hiểu sao Lam Ngọc thấy cả người lạnh toát, là loại cảm giác run rẩy mờ mịt, ngỡ như vừa gặp phải ảo giác.
Người đằng sau đẩy nhẹ vào người, y mới giật mình:"Mệnh lệnh của bệ hạ ban ra, ta chỉ tuân theo thánh chỉ.
Nếu đến lúc đó không có tội, tự nhiên sẽ thả người."
Việc hoàng đế mê tín để lộ ra sẽ ảnh hướng rất nhiều đến uy nghiêm đế vương, Lam Ngọc quyết định giấu giếm thật kỹ.
"Ta có thể đi theo ngươi".
Võng Dao thoát khỏi tay Mặc Chiêu, không nhanh không chậm nói:"Với một điều kiện, giao mạng của người kia cho ta."
Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào người luôn nấp sau Lam Ngọc, kỳ thực là người âm thầm điều khiển mọi hành động và lời nói của y.
Mọi người theo hướng đó nhìn sang, thấy một bóng người gần như vô hình, ngũ quan bị bóng tối che lấp.
Chỉ mình Lam Ngọc biết rõ người này không thể nào đắc tội, cả giận quát lớn:"To gan!"
Mặc Chiêu nghiêng đầu nhìn nàng, ánh trăng lăn tăn xuyên qua màn đêm loang lổ, lọt vào đôi đồng tử sâu không thấy đáy.
Tim Võng Dao đập thình thịch, nhỏ giọng đem sự tình kể ra một lượt.
Nàng biết tự chủ trương là không đúng, và nàng cũng biết, chủ tử sẽ không trách nàng.
Mặc Chiêu ung dung hỏi khẽ:"Muội muốn thế nào?"
Lồng ngực Võng Dao chấn động, nàng mím môi, sau đó nói từng chữ một:"Muội chỉ muốn lấy lại đàn Mộc Anh, lấy lại kỷ vật của bà bà."
Nàng không xưng là thuộc hạ, đồng tử màu tím có một chút van nài.
Trong miệng Mặc Chiêu bật ra một tiếng cười trong trẻo, nàng ôn nhu vuốt tóc Võng Dao, gật nhẹ đầu:"Chờ ta."