Người có mắt đều nhìn ra thái độ yêu chiều của Mặc Chiêu, có người còn nghĩ, hóa ra Võng Dao không phải thuộc hạ, mà là nữ nhân sau màn được Mặc Chiêu sủng ái.
Thế rồi lại băn khoăn về hai từ mà Mặc Chiêu vừa nói.
Vì một nữ nhân mà đắc tội cả một đế quốc, không khỏi đã quá tùy tiện.
Trong tiềm thức, Lam Ngọc không muốn đôi co với nam tử như trích tiên trước mặt.
Truy bắt trọng phạm triều đình là tội lớn, kể cả có nháo tới chỗ Chu Vũ Đế đi nữa, bọn họ vẫn sẽ giành được phần hơn, đó là chuyện không thể nghi ngờ.
Người đằng sau y thì thầm vào tai, hai mắt Lam Ngọc sáng lên, vừa định nói gì đó đã thấy Mặc Chiêu mỉm cười, nhún người ôm Võng Dao đi mất.
Chẳng ai nghĩ tới Mặc Chiêu thoáng cái mất dạng, Lam Ngọc sững sờ, vội vàng ra lệnh đuổi theo.
Dương Ngọc còn chưa kịp khuyên Mộ Dung Nguyệt, người đã chạy đi đâu mất.
Nghĩ tới lần này nhiều chuyện có thể gây họa về sau, Dương Ngọc thở dài, phi thân đuổi theo.
Mặc Chiêu cố ý thả chậm tốc độ, dừng lại ở một nơi vắng vẻ bên ngoài hoàng cung.
Nhìn bốn bề âm u vắng lặng, Dương Ngọc từng lĩnh giáo bản lãnh của Mặc Chiêu, có ngu hơn nữa cũng đoán ra nội tình.
Huống chi nàng là tướng quân từng ra trận đánh giặc, không phải kẻ ngốc.
Nàng nhíu mày kéo Mộ Dung Nguyệt về sau, thấp giọng nói:"Điện hạ, ở đây không có chuyện của chúng ta.
Trở về thôi."
"Trở về cái gì? Náo nhiệt thế này, Lâm Hiên cũng tới đây rồi, đi cái gì mà đi".
Mộ Dung Nguyệt gạt đi.
"Tên Mặc Chiêu kia không phải người hiền lành gì.
Trước kia y....!tóm lại người chỗ này đừng đi ra, đứng xa một chút."
Dương Ngọc biết khuyên không nổi, đành phải đẩy Mộ Dung Nguyệt vào trong góc khuất, chẳng may nàng ta nổi hứng chen miệng, nàng còn kéo nàng ta chạy kịp.
Nàng lắc đầu thầm nghĩ, sát khí trên người Mặc Chiêu để lại ấn tượng quá sâu, đến bây giờ nàng vẫn còn sợ.
Mà ở cách đó không xa, Mặc Chiêu buông Võng Dao, để nàng đứng về phía đám người Lăng Tử Hàm.
Mặc Trần nhíu mày, trong lòng hơi lo:"Dù sao cũng là hoàng tử, ngoại thương không phải chuyện lớn, đánh y bị thương nặng sợ rằng sẽ mang tới phiền phức."
Lâm Hiên lắc đầu:"Mặc Chiêu tự biết điểm dừng."
Trừ phi những kẻ kia tìm chết.
Nửa câu sau y không nói ra miệng, Doãn Kha không giống loại người sẽ dễ dàng giao ra Mộc Anh cầm, hôm nay thế nào cũng phải đánh một trận, không tránh được.
Doãn Kha không còn nấp sau Lam Ngọc, y trắng trợn đánh giá Mặc Chiêu, y nhìn mãi, Mặc Chiêu vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa.
Lam Ngọc không nhận ra hai người âm thầm đấu mắt, giọng cứng rắn hơn:"Mặc Chiêu, hôm nay ngươi muốn hay không muốn cũng phải giao người.
Nếu không ngày mai ta sẽ bái kiến Đông Phong hoàng đế, tin rằng bệ hạ cũng không muốn giữ lại một trọng phạm triều đình.
Nàng ta chỉ là một tội nô, ngươi việc gì phải để tâm như vậy."
Mặt ngoài là khuyên nhủ, đằng sau là âm thầm cảnh cáo.
Không giống lần đầu tiên, khi hai chữ tội nô một lần nữa bật ra từ đôi môi mỏng của Lam Ngọc, trên người Mặc Chiêu không còn ý cười.
Nửa điểm ôn hòa đều biến mất, để lại ánh mắt sắc nhọn như dao và sát khí lơ lửng xung quanh.
"Ta đã nói với ngươi rồi nhỉ, không được dùng hai từ bẩn thỉu của ngươi gọi nàng ấy."
Trong một cái chớp mắt, Lam Ngọc cảm thấy luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Người vốn dĩ đứng cách y một khoảng hiện giờ đang đứng sau lưng y, ngón tay như một miếng băng lạnh chạm nhẹ lên má y, Lam Ngọc theo bản năng co rúm, chỗ nàng chạm vào như có ngàn vạn kim châm.
Mặc Chiêu cười khẽ, khóe môi lộ ra nét quyến rũ kỳ lạ:"Ta không muốn nhắc lại một lần nữa đâu đấy."
Một cơn gió vụt qua, Mặc Chiêu đã trở lại nơi cũ.
Doãn Kha đứng sau tựa hồ giật mình, đến y còn không nhìn ra Mặc Chiêu vừa rồi làm thế nào di chuyển, tốc độ quá nhanh, còn quá quỷ dị.
Thần sắc trên người cũng thay đổi, trở thành yêu nghiệt khiến người ta sợ run.
Người này mỗi lần huy động hồn lực đều biến thành người khác, hay đây mới là bản chất thật sự ẩn nấp phía sau?
Lam Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh:"Ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi hỏi ta muốn thế nào cũng vô dụng, điều ta muốn chắc chắn không giống điều ngươi muốn."
"Chỉ là một nữ nô mà thôi, đẹp thì có đẹp, nhưng mang lại điềm hung".
Nghĩ tới lửa giận của hoàng đế Tây Hạ, Lam Ngọc lấy dũng khí, thử ra điều kiện:"Nếu ngươi giao nàng ta cho ta, ta sẽ tìm cho ngươi mười mỹ nhân, ta đảm bảo, tư sắc so với nàng ta không hề thua kém."
Mặc Chiêu cười cười lắc đầu:"Chiêu mặc dù háo sắc, cũng biết đạo lý không nên làm người cũ rơi lệ."
Mấy chữ thâm tình lọt vào tai, hai má Võng Dao ửng hồng, trên trán Lâm Hiên như có ba vạch đen chảy xuống.
Y nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mỗi lần nghe Mặc Chiêu nói chuyện, tâm lý vững vàng của y đều đổ sông đổ biển, có loại xúc động muốn bổ đầu nàng ra xem trong đó cất chứa thứ gì.
Ngay cả tán tỉnh cũng thành thục đến mức này, đúng là phong lưu đa tình từ tận xương.
Mặc Chiêu mềm cứng đều không ăn, Lam Ngọc giận dữ, trong mắt nổi lên ác ý.
Dược Cốc tuy rằng nổi tiếng thật, so với hoàng thất vẫn còn thua kém nhiều.
Y muốn chuyển hướng sang Lăng Tử Hàm, không ngờ lại bị Lăng Tử Hàm giành trước, cười lạnh nói:"Ngươi có tâu lên phụ hoàng cũng vậy thôi.
Nhị hoàng tử, đằng nào cũng ra ngoài hoàng cung, không cần lòng vòng nữa.
Ngươi đụng ai không đụng, hôm nay nếu ngươi có thể đem người của huynh ấy rời đi, lão tử mang họ của ngươi luôn!"
Mặc Trần đen mặt, vỗ mạnh vào cái mông nộn thịt của người bên cạnh, khẽ quát:"Đã dặn không được ăn nói kiểu vậy nữa."
Lăng Tử Hàm bị đau, không yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Sao nào, kiểu ăn nói đầu đường xó chợ rõ ràng chịu ảnh hưởng từ y, bây giờ đứng đắn rồi, lại không cho người ta nói.
Lam Ngọc không tin Lăng Tử Hàm.
Chu Vũ Đế là vua một nước, không tùy hứng đến mức dung túng cho một kẻ không phải con cháu hoàng gia.
Bất quá, y không muốn đánh nhau với Lăng Tử Hàm, bọn họ đang ở địa phận Đông Phong, chẳng may khiến con cưng của hoàng đế bị thương, bọn họ lại trở thành đuối lý.
Đêm nay chỉ cần cử người giám sát Võng Dao, không để nàng ta trốn đi là được.
Nghĩ thông suốt, y cau mày, hùng hổ phất tay áo:"Trở về!"
"Chậm đã."
"Ngươi còn muốn gì?"
Võng Dao không để ý đến y, bước đến sóng vai với Mặc Chiêu, nhàn nhạt nói:"Doãn Kha, gặp cũng đã gặp, vật cũng nên trả về chủ cũ."
Mỗi lần nghĩ tới bà bà, một sự chua chát trong lòng trỗi dậy trong lòng Võng Dao.
Nàng vẫn nhớ người từng nói, sau khi A Dực mười tám tuổi, đàn Mộc Anh sẽ truyền cho y, đệ tử có thiên phú nhất trong ba người.
A Đạt thúc vì tìm kiếm Doãn Kha mà lăn lội tới Sa Hoang, trải qua biết bao gian nan khổ cực.
Vật ngay trước mắt, Võng Dao vui mừng, nhưng ngay nửa phần tâm tư độc chiếm cũng không có.
Trong đầu Võng Dao thoáng qua cảnh Võng Dực ở đây, nghĩ tới phong thư vừa mới nhận được, lắc đầu thật khẽ.
Võng Dực của bây giờ, nhất định sẽ khiến Doãn Kha sống không bằng chết.
Võng Dao chỉ dám nhìn Mặc Chiêu nửa giây, sau đó thu ánh mắt lại.
Giữa bóng tối, hai mắt Mặc Chiêu như hai hố đen, nụ cười trên môi nhạt đến hờ hững.
Sự chua chát bành trướng trong ngực Võng Dao.
Nàng không dám ôm hi vọng, bởi vì người trước mặt, người luôn thản nhiên nói lời bông đùa kia vĩnh viễn không phải người nàng có thể nhìn thấu.
Mặc Chiêu vẫn luôn chú ý, đương nhiên tức thì nhận ra khí tức trên người nàng thay đổi:"Sao vậy?"
Võng Dao lắc đầu.
Cho rằng sự thay đổi là vì Doãn Kha, Mặc Chiêu vỗ nhẹ vào vai Võng Dao, sau đó phi thẳng về phía trước, trên người xuất hiện dao động của hồn lực.
Nói nhiều làm gì, đánh trước rồi tính.
Doãn Kha tuy rằng kinh ngạc, phản ứng cũng xem như nhanh nhạy, tháo Mộc Anh cầm đằng sau lưng xuống gác lên một đùi, để đầu kia của đàn chống thẳng xuống đất.
Tay của y lướt nhanh trên dây đàn, Mặc Chiêu nghe được vài nhịp điệu rời rạc, ba bốn đạo kình lực đã bay thẳng về phía nàng.
Không khí như bị kình lực xé ra làm đôi, tạo thành từng vết cắt vô hình.
Lâm Hiên còn chưa kịp động, trước mặt đã xuất hiện một bức tường vô hình.
Kình lực đập vào đó đều bật ra phía ngoài, cuối cùng hóa thành hư không.
Lâm Hiên không nén nổi ngờ vực, bức tường bảo vệ họ là do Mặc Chiêu tạo ra, nàng lúc này đang một mình đối diện Doãn Kha, từng chiêu hóa giải âm công.
Gió tốc vạt áo trắng của nàng, có một loại mỹ cảm phiêu dật đẹp đến không thực.
Tinh thần lực của nàng giờ đã mạnh đến mức có thể chia thành các phần, làm nhiều hành động cùng lúc như vừa rồi sao?
Hiển nhiên Doãn Kha và những người khác cũng nhận ra điều bất thường.
Doãn Kha không dám lơ là, động tác trên tay càng nhanh, một khúc nhạc du dương vốn dĩ êm tai nếu bỏ qua sát khí phía sau phiêu tán trong không khí.
Biên độ công kích của âm công vô cùng rộng, Mặc Chiêu không muốn lằng nhằng, Thiết Hái vừa được xuất ra lơ lửng trên đầu nàng, chuẩn xác đón lấy từng luồng công kích của Doãn Kha.
Thánh vật đều có linh tính, Thiết Hái vậy, mà Mộc Anh Cầm cũng vậy.
Trước đây Vân Nương dưỡng vật bằng huyết, Thiết Hái giết người như ma, mỗi lần gặp máu sẽ trở nên kích động.
Sau khi nhận Mặc Chiêu làm chủ, nó phản kháng không ít, lần nào cũng bị Mặc Chiêu dùng tinh thần lực cưỡng chế thu liễm.
Nàng không thích bản tính khát máu của nó, vì vậy mới hiếm khi sử dụng.
Từ khi Doãn Kha gảy âm đầu tiên, Mặc Chiêu đã cảm nhận được loại khí tức tương tự trên Mộc Anh Cầm.
Không biết bà bà của Võng Dao hay chủ nhân trước đây của nó tâm ma quá nặng, dây đàn như lưỡi dao, oán khí và sát khí đã tích tụ từ lâu.
Chỉ cần Thiết Hái xuất hiện, kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, cả hai đều sẽ bộc phát sự tàn ác bên trong để phân rõ thắng bại.
Mặc Chiêu đứng yên một chỗ, không ngừng rót hồn lực vào Thiết Hái.
Một khi thánh vật đã xác nhận đối thủ, không cần chủ nhân phải dùng tâm thức điều khiển.
Linh tính của Thiết Hái và Mộc Anh cầm đều mạnh, dây đàn rung lên bần bật, sát khí từ bên trong hiếu chiến đòi thoát ra ngoài, dần dần vụt khỏi tầm kiếm soát của Doãn Kha.
Cả người Doãn Kha bật về phía sau, phun ra một ngụm máu.
Thiết hái xoay mấy vòng mới dừng lại, dường như đang vô cùng hưng phấn.
Mộc Anh Cầm được Mặc Chiêu quấn lại bằng một sợi dây dài, thời điểm Doãn Kha vươn tay, cây đàn bị kéo giật lại, nằm gọn trong lòng Mặc Chiêu.
Nó muốn phản kháng lại bị nàng dùng uy áp cưỡng chế, lúc ấy mới trở nên ngoan ngoãn.
Mặc Chiêu quay người, chậm rãi bước từng bước, đến khi tới trước mặt Võng Dao mới dừng lại.
Võng Dao đón lấy cây đàn, sắc mặt bình tĩnh, ngoại trừ hai tay run run bán đứng cảm xúc trong lòng nàng.
"Vui không?"
Võng Dao hơi ngẩn ra, không ngờ Mặc Chiêu lại hỏi một câu này.
Nàng nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng đáp:"Muội rất vui."
Cảm thấy như vậy không đúng lắm, nàng hắng giọng, ngẩng mặt nhìn Mặc Chiêu:"Đã lâu lắm không vui như vậy."
Ánh mắt Mặc Chiêu trở nên dịu dàng, tự đáy lòng cảm thấy may mắn vì xuất quan đúng lúc.
Lam Ngọc đã hồi hồn lại, tức giận cực độ nhưng không làm gì được, chỉ có thể trừng mắt với nàng:"Doãn Kha là quốc sư Tây Hạ.
Mặc Chiêu, ngươi che giấu tội nô, đả thương quốc sư.
Từ bây giờ, người mà ngươi đối nghịch không phải là y mà là toàn bộ hoàng thất Tây Hạ."
"Vậy sao?".
Mặc Chiêu cười cười:"Chi bằng bây giờ ta giết quách hắn và ngươi, cho bõ công một lần đắc tội."
Mộ Dung Nguyệt không khách khí bật cười, nàng ta đã chạy ra khỏi góc khuất từ lâu, tiếng cười giữa đêm tối yên tĩnh, làm nền cho biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt tròn tròn của Lam Ngọc.
Được thuộc hạ dìu lên, Doãn Kha đứng dậy, lạnh lùng nói:"Trở về."
Ở Tây Hạ, địa vị của quốc sư là không thể lay chuyển.
Lam Ngọc hừ lạnh, rầm rì một tiếng rồi quay người rời đi.
Đi được vài bước, Doãn Kha quay đầu lại, ánh mắt âm u tối thẫm chiếu thẳng về phía Mặc Chiêu:"Sẽ có một ngày ta lấy lại Mộc Anh Cầm."
Nụ cười trên môi Mặc Chiêu không hề suy chuyển:"Ta mỏi mắt mong chờ."
"Ta sẽ nói trước với phụ hoàng một tiếng".
Lăng Tử Hàm nói.
"Không cần".
Mặc Chiêu lơ đễnh xua tay.
Hoàng đế Tây Hạ là một người hồ đồ, cân bằng tứ quốc chẳng mấy chốc sẽ không giữ được nữa.
Việc toan tính thiệt hơn, lão hồ ly Chu Vũ Đế còn hiểu rõ hơn nàng.
"Mặc Chiêu, có hứng thú trở về Nam Nguyệt với ta không?"
Mặc kệ những cái nhíu mày của đám người trước mặt, Mộ Dung Nguyệt cười tươi, tiếp tục nói:"Mặc dù Tây Hạ đang trên đà xuống dốc, ta thấy, tên Doãn Kha kia xem chừng là một kẻ nhỏ nhen, có lẽ sẽ mang tới cho ngươi không ít phiền phức.
Đông Phong hoàng đế nếu không chịu che chở ngươi, ngươi đến Nam Nguyệt đi, ta thay ngươi giải quyết, thế nào?"
Nàng nhìn trúng Lâm Hiên vì mỹ mạo và khí chất, còn Mặc Chiêu, thứ nàng để ý là ma pháp cường đại của y.
Mộ Dung Nguyệt kiêu ngạo hơn người, song vẫn hiểu nam tử đẹp đẽ như tranh trước mặt không phải người nàng có thể kiểm soát.
So ra, Lâm Hiên vẫn phù hợp với khẩu vị của nàng hơn.
Bộ dáng thanh tâm quả dục của y khiến nàng không nhịn được muốn chinh phục, để y quỳ dưới váy thạch lựu của nàng.
Nụ cười trên môi Mặc Chiêu rất nhạt, Dương Ngọc là người lạ cũng có thể đoán ra y sẽ trả lời thế nào.
"Ta không cần ai che chở."
Mộ Dung Nguyệt cũng đã nghĩ tới đáp án này, kiên trì nói:"Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng là loại người không thích tranh đoạt.
Mặc Chiêu, Mộ Dung Nguyệt ta sớm muộn cũng sẽ trở thành nữ đế của Nam Nguyệt.
Chỉ cần ngươi phò tá ta, ta có thể cho ngươi vị trí mà ngươi muốn, thậm chí là giang sơn Tây Hạ."
Quyền lực, sức mạnh và địa vị, bất kỳ một nam tử nào cũng không chạy trốn khỏi ham muốn những thứ này.
Mộ Dung Nguyệt có lòng tin, một kẻ thông minh thức thời như y, chỉ cần có tham vọng, nhất định sẽ động lòng, hoặc ít nhất chấp nhận cân nhắc lời đề nghị của nàng.
Đáng tiếc, Mặc Chiêu đối với địa vị, nửa phần tham vọng cũng không có.
"Mộ Dung công chúa, ta không có hứng thú với quyền lực, càng không có hứng thú với giang sơn Tây Hạ."
"Vì sao?"
Hai chữ bật ra khỏi miệng, Mộ Dung Nguyệt vô thức nhìn sang Võng Dao.
Mặc Chiêu cúi đầu dưới trăng, một bên gò má nhìn qua có chút cô tịch.
"Giang sơn đối với ta mà nói, còn không bằng một nụ cười của người trong lòng."