Mặc Chiêu đi theo người dẫn đường vào trong rừng trúc.
Kinh ngạc phát hiện, nơi thanh tịnh thế này hóa ra lại là điểm dừng chân của Vu Tộc.
Bên ngoài có hai lớp độc chướng, còn có cơ quan che mắt, Mặc Chiêu có người dẫn đường mà vẫn tốn không ít thời gian.
Lớp tuyết trên đất rất dày, từng cành trúc cao cao đọng những miếng băng mỏng dính như cánh ve.
Mặc Chiêu theo lời chỉ đi vào trong tiểu viện của Nhan Tịch.
Y ở ngay ngoài, nàng vừa bước qua cửa đã thấy.
Trên đầu y treo hai chiếc đèn lồng, tuyết rơi trên vai, mái tóc đen được phủ kín bởi những tia sáng dịu nhẹ.
Tiết trời lạnh giá, mỗi lần y thở ra đều có một làn khói trắng lơ lửng rồi biến mất.
Tầm mắt Mặc Chiêu dừng lại trên đó, tiếp theo là đôi chân dài thẳng tắp phía dưới.
Bông tuyết rơi lả tả trước mặt, điểm những vệt trắng trong đôi đồng tử trong suốt.
Trên môi nam nhân thấp thoáng nụ cười, hai cánh tay mở rộng, trong ngực Mặc Chiêu trào lên những rung động mãnh liệt không thể tự kìm chế.
Nàng bước dài về phía y.
Từ bước chuyển thành chạy, để lại trên lớp tuyết từng dấu chân vội vã.
Nhan Tịch vững vàng đón lấy người vừa nhào vào trong ngực.
Trên người cả hai vương sương gió, nhưng không ai thấy lạnh.
Cánh tay rắn chắc ôm nàng, trái tim đập rộn dần dần bình ổn lại.
Đến khi tuyết tan thấm vào y phục, Mặc Chiêu mới giật mình, nhanh chóng thu về hai cánh tay đang vòng trên cổ y.
"Chàng là đồ ngốc à, không biết vào trong phòng mà đợi."
Nhan Tịch không đáp mà hỏi lại:"Nhớ ta không?"
Khóe môi Mặc Chiêu giật giật, nắm bàn tay lạnh buốt của y định kéo vào bên trong.
Y đứng chôn chân tại chỗ không di chuyển, giọng như thì thầm:"Đứng đợi lâu quá, chân ta bị tê, không nhấc lên được."
"Lâu quá là bao lâu?"
Giọng càng nhỏ hơn:"Một canh giờ."
Mặc Chiêu khom người, tiêu sái bế bổng Nhan Tịch vào phòng đã được đặt sẵn chậu than, đặt y lên giường.
Sau cùng còn không quên kéo chăn dày đắp lên người y.
Y so với nàng chẳng tốt hơn là bao, da mặt tái nhợt, cả người như một khối băng lạnh ngắt.
Tên ngốc này vậy mà đứng dưới trời tuyết đợi nàng một canh giờ!
Uổng công khi nàng thấy y đứng dậy, trong lòng còn xúc động đến muốn khóc.
Mắt Nhan Tịch vô tình đảo qua áo choàng đen tuyền trên người Mặc Chiêu.
Trừ y phục dạ hành, nàng không bao giờ mặc màu đen, chưa kể đến độ rộng và mùi hương trên chiếc áo.
Y làm như thuận tay giúp nàng cởi bỏ nút thắt, lơ đãng quăng chiếc áo xuống đất, một tay còn lại kéo Mặc Chiêu lên giường.
Mặc Chiêu vẫn còn vì chuyện khi nãy mà tức giận, không để ý đến hành vi lén lút của y.
Nhan Tịch kéo tay nàng:"Ta xin lỗi mà."
Y dùng ngữ điệu này, Mặc Chiêu có giận hơn nữa cũng không nỡ trách.
Nàng đen mặt, co chân chui vào trong chăn.
Ngoài mặt thì tức giận là thế, nội tâm nàng đang gặm nhấm chút ngon ngọt nho nhỏ.
Tay nàng chạm vào căng chân lạnh cóng của Nhan Tịch, nghiêm mặt nói:"Chân của chàng chỉ mới đứng lên được, đi vài bước đã là cố lắm.
Đứng dưới trời tuyết lâu như vậy, đối với thân thể không có lợi."
Vừa nói vừa đi tới kệ gỗ, lục lọ một đống chai lọ ngửi thử, sau đó chui lại vào trong chăn:"Ta xoa bóp cho chàng."
Nàng đổ một ít cao vào lòng bàn tay, chà nhẹ vào nhau, đợi cao nóng lên mới bôi từ dưới mắt cá chân hướng lên.
Nhan Tịch mặc nàng một lúc đã không chịu nổi nữa:"Ủ một lúc là ấm thôi.
Ngày mai để Nhan Nặc xoa bóp cho ta cũng được."
Mặc Chiêu lấy làm lạ:"Ta làm đau chàng rồi à?"
Nhan Tịch đáp không phải, dứt khoát ném hộp cao sang một bên rồi kéo nàng vào trong chăn.
Nàng lườm y một cái:"Rốt cuộc là làm sao?"
"Chân của ta..".
Nhan Tịch nắn nắn bàn tay mềm mại của nàng:"Ta sợ mình không nhịn được."
"Nhịn được cái gì?"
"Trước đây nàng có chạm vào, chân của ta cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ cảm giác tốt lắm, nàng còn chạm tới chạm lui."
Nàng chạm tới đùi y còn muốn vuốt lên trên, y mà nhịn được mới là điên.
Mặc Chiêu ngây người, từng vệt đỏ ửng trên má lan dần sang hai bên, rất chi là cảnh đẹp ý vui.
Thân nhiệt nam tử cao hơn nữ tử, Nhan Tịch nằm một chốc đã ấm hẳn, tay chân Mặc Chiêu vẫn còn lạnh.
Y nghĩ nghĩ, thử nhét tay nàng vào lòng mình:"Ấm không."
Mặc Chiêu gật gật đầu.
Nhan Tịch không quá gầy, da thịt tinh tế trơn mịn, xúc cảm khi sờ lên rất tốt.
Mặc Chiêu không nhịn được xoa nhiều thêm mấy cái, luyến tiếc thu tay trở về.
Hai mắt cũng không nhàn rỗi, nhìn y từ lông mày, sống mũi đến đôi môi hơi mỏng của y, càng nhìn càng thấy y tuấn tú cực.
Thấy nàng mắt cũng không chớp, y ghé tai nàng thổi nhẹ:"Hài lòng không?"
Mặc Chiêu không hề keo kiệt khen:"Xem ra mắt nhìn của ta tốt lắm, phu quân ưa nhìn thế này cơ mà."
Nhan Tịch bật cười, Mặc Chiêu nhướng mày hỏi:"Còn chàng thì sao? Có hài lòng không?"
Đuôi mắt hơi hếch lên, mắt nàng long lanh ánh nước, Nhan Tịch dường như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân trong mắt nàng.
Y không nhịn nổi thêm một giây nào nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, thu hết nụ cười ranh mãnh kia vào bụng.
Dịu dàng giày vò cánh môi mềm mại, y từ tốn xâm chiếm như đang thưởng thức một món ăn ngon.
Sáu tháng chờ đợi trong nhung nhớ vì một cái hôn mà hóa thành bọt biển.
"A Chiêu, A Chiêu."
Mặc Chiêu nghe thấy Nhan Tịch gọi tên nàng, giọng khàn khàn đầy khát vọng.
Lòng nàng mềm nhũn, chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể chủ động cùng y quấn quýt.
Bàn tay vuốt ve lưng nàng chuyển sang trước ngực, ác ý bóp một cái, còn trầm giọng nói:"Đối với nơi này càng hài lòng hơn."
Mặc Chiêu không ngờ tới một ngày có thể nghe thấy giọng điệu trêu ghẹo như vậy từ miệng Nhan Tịch.
Nàng lật người y, cắn lên hầu kết mê người đang chuyển động lên xuống.
Nhan Tịch rên lên một tiếng:"Mặc Chiêu!"
"Còn dám trêu ta nữa không? Nói cho chàng biết, chàng tưởng ta dễ bắt nạt lắm ấy à..."
Mặc Chiêu vui vẻ ngẩng đầu, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Nhan Tịch xoay người, áp chặt xuống dưới thân.
Thân thể cao lớn của y đè trên người nàng hơi nặng, hơi thở nóng hổi, Mặc Chiêu nhìn thấy trong mắt y là ngọn lửa quen thuộc.
Nàng còn chưa kịp nhủ không xong, mặt của Nhan Tịch đã chôn trước ngực nàng.
Toàn thân Mặc Chiêu run lên, theo bản năng kháng cự đẩy y rời khỏi.
Nhan Tịch không xê dịch nửa phần, miệng hôn từ cổ xuống ngực nàng, còn dùng lưỡi liếm qua, để lại những vết đỏ mập mờ lớn nhỏ.
Bờ vai trần ở ngoài chăn mát lạnh, bên dưới, Mặc Chiêu cảm nhận được một vật cứng rắn chĩa vào người nàng, quần lụa trắng mỏng manh không ngăn được sức nóng truyền qua.
"Nhan Tịch."
Nhan Tịch đã cởi bỏ áo lót, Mặc Chiêu bấu chặt tay vào tấm lưng trần của y, cảm giác đau ngứa tê dại càng khiến y hưng phấn.
Y chống hai tay, nhỏm người dậy.
Nữ nhân dưới thân hai má ửng hồng như hoa đào tháng ba, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Bên dưới là hai bầu ngực tròn trịa đẫy đà, vòng eo nhỏ nhắn, làn da trơn mượt, sờ lên rất dễ chịu.
"Giúp ta được không?"
Bên ngoài lạnh giá, người trên thân nàng nóng rực như lò lửa, nóng đến mức muốn đem nàng thiêu rụi.
Giọng nói vì nhuốm dục tình mà khàn hẳn, Mặc Chiêu còn chưa hiểu thế nào là giúp, bàn tay đã bị kéo tới đặt vào nơi nóng rực dưới thân, cảm giác xa lạ khiến Mặc Chiêu rụt vội.
Nhan Tịch khẽ ưm một tiếng, gương mặt tuấn tú đỏ ửng, con ngươi đen bóng phủ một lớp sương mờ ủy khuất nhìn nàng.
Một ánh mắt như có trăm ngàn điều muốn nói, Mặc Chiêu không đành lòng, bị y đè lại tay, theo tiết tấu dao động lên xuống.
Tay còn lại của y nắm bầu ngực nàng, Nhan Tịch đỡ gáy Mặc Chiêu hôn tới tấp, tham lam hút hết vị ngọt trong miệng nàng.
Y gục đầu vào gáy nàng thở dốc, tiếng thở trầm đục tới mức Mặc Chiêu không biết y đang sung sướng hay thống khổ.
Nàng cắn nhẹ cánh môi bị y hôn đến sưng lên, đỏ mặt hỏi:"Thoải...!thoải mái không?"
Nghe nàng ngây ngô hỏi, Nhan Tịch thiếu chút đã giao ra mũ giáp đầu hàng.
Mắt y khép hờ, cố gắng đè nén từng tiếng rên rỉ từ trong miệng bật ra.
"Vẫn....!vẫn ổn..."
Vẫn ổn nghĩa là không thoải mái phải không?
Không thoải mái thì còn cố làm gì.
Mặc Chiêu không biết mình làm sai chỗ nào, trong lòng căng thẳng, lực đạo trên tay bất giác mạnh hơn.
Nhan Tịch run bắn, rên lên một tiếng lớn, tiếng rên so với Mặc Chiêu càng kiều mị chọc người.
Y thì thào, giọng khản đặc không tròn chữ:"Nàng muốn mưu sát phu quân đấy à?"
"Ta mỏi tay lắm rồi".
Mặc Chiêu bất mãn.
"Thêm một lúc...!một lúc nữa...."
Y đột nhiên đè đầu hôn Mặc Chiêu ngấu nghiến, thân thể run rẩy lợi hại, cuối cùng sung sướng tột cùng bắn ra dưới tay nàng.
"Thật muốn nuốt luôn nàng vào bụng".
Vừa nói vừa cắn vành tai nàng.
Mặc Chiêu lý nhí nói:"A Tịch, chàng nói thật cho ta biết.
Có phải ta vừa rồi làm tệ lắm không?"
"Sao nàng lại nghĩ thế?"
"Khi nãy chàng chỉ nói mình ổn, hơn nữa...!hơn nữa mặt của chàng....."
Nhan Tịch dở khóc dở cười, in lên trán nàng một nụ hôn, nghiêm túc nói:"Nương tử, mỗi lần nam tử có vẻ mặt như thế, tức là đang thoải mái đến mức muốn bay lên trời."
Đối với nam tử mà nói, chuyện này chẳng xa lạ gì.
Thế nhưng Nhan Tịch không ngờ, cảm giác cùng người y yêu lại tốt đẹp đến thế, còn tốt đẹp gấp trăm ngàn lần trong tưởng tượng.
Nếu sáng mai mở mắt, chân của y lập tức khỏi hẳn thì tốt quá, có thể thưởng thức tư vị cùng nàng cá nước thân mật mà đám đệ tử ở Vu Tộc hay nói.
Thứ mà chúng hay đồn, thử qua một lần là sẽ nghiện.