Hồi ức là thật, tình cảm Nhan Tự thú nhận là cũng thật.
Chỉ không ngờ, tình cảm đó sớm đã biến thành hận thù, cuối cùng hóa thành âm mưu thâm độc, từng bước từng bước dụ nàng vào bẫy.
"Triệu Bỉnh Thần, ngươi không biết Tiêu Nha đơn thuần trong tưởng tượng của ngươi là nữ tử thâm độc đến mức nào.
Ngươi có biết vì sao Thánh Môn biết tin Mạc Vấn Thiên có nghịch thiên tâm pháp, vì sao chạy tới nơi nào cũng chạy không khỏi tập kích của đám người? Bởi vì người tỷ tỷ mà nàng ấy tin tưởng nhất....!haha...!người nàng ấy không màng tất cả để bảo hộ lại bán đứng nàng ấy, không chút do dự đẩy nàng ấy vào tử huyệt.
Nếu không phải nàng ta tìm cách kìm chân ta, Linh Nhi cũng không phải chết dưới tay đám người bẩn thỉu đó!"
Mặt Triệu Bỉnh Thần tái đi:"Ngươi nói láo!"
"Ta nói láo?".
Nhan Tự cười nhạt:"Ngươi có dám khẳng định với ta, nàng ta chưa có một lần từng cố giết Triệu Tử Khiêm? Người mà ngay cả hài tử của mình cũng muốn giết, ngươi nghĩ rằng có thể là người như thế nào? Nàng ta đáng chết, Mạc Vấn Thiên đáng chết, tất cả đều đáng chết!"
Mặc Chiêu đã lấy lại bình tĩnh.
Nàng nhìn Nhan Tự, lạnh lùng hỏi:"Vì muốn trả thù ta mà ngươi lừa gạt và lợi dụng A Tịch."
Y dù gì cũng là hài tử của ngươi, ngươi sao có thể...
"Ta nơi nào lừa nó gạt nó? Ta chưa từng nói Tiêu Linh là mẫu thân của nó, càng chưa từng nói người trong phòng tranh là Tiêu Nha, tất cả đều là do các người tự cho là đúng."
Mặc Chiêu cứng họng không thể nào phản bác.
Đúng là lão trước giờ chưa từng nói, chỉ mập mờ đặt bẫy, để nàng và Nhan Tịch tự mình nhảy vào.
Ngay cả Triệu Bỉnh Thần và Triệu Tử Khiêm đều là con cờ của lão, thật quá đáng sợ.
"Còn gì nữa? Lợi dụng?".
Nhan Tự bỗng nở một nụ cười âm nhu:"Mạc Thiên Di, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là triệt để lợi dụng."
Từ trong miệng lão phát ra những thanh âm kỳ quái, Mặc Chiêu bất chợt cảm thấy ngực trái dội lên một cơn đau.
Nàng không thể tin nhìn xuống, ngực nàng vừa bị đâm thủng một lỗ bằng băng phách, máu tươi từ vết thương trào ra.
Một A Tịch luôn nhìn nàng ôn nhu, giờ hai mắt trống rỗng đáng sợ.
Đầu óc Mặc Chiêu đau buốt, cả thân thể đổ xuống phía sau.
Triệu Tử Khiêm khẩn trương phi vọt đến, ngay cả Lâm Hiên và Võng Dao vẫn đứng trốn trong góc cũng vội vàng chạy qua.
Mặc Chiêu dùng bàn tay đè lại máu trước ngực, lạnh buốt tê tái, run run hỏi Nhan Tự:"Ngươi đã làm gì chàng?"
Nhan Tự hơi bất ngờ, nhưng vẫn thản nhiên đáp:"Mạc Thiên Di, ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn.
Thứ ở trong người ngươi là hàn độc Thiên Vực, chỉ còn chút thời gian cho ngươi tạm biệt nó.
Ta nuôi nó hơn hai mươi năm, cũng chỉ vì một đao này."
Kế hoạch xây đắp bao năm nay đã đến hồi kết, trong mắt Nhan Tự lúc này, Mặc Chiêu không khác gì một con kiến nhỏ chờ người khác tới giết.
Nụ cười trên môi lão có phần man rợ:"Ta đã quan sát ngươi rất lâu.
Mạc Thiên Di, ta đã quan sát ngươi rất lâu.
Nếu như ngươi lớn lên giống nàng một chút, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Muốn trách thì trách ngươi giống cha ngươi.
Tên Mạc Vấn Thiên đó dù có chết cũng không ngờ cuối cùng nữ nhi của y lại có ngày chết dưới tay ta."
"Nếu không phải vì bảo vệ ngươi, Linh Nhi cũng sẽ không chết.
Mạc Vấn Thiên ngay cả nàng cũng không bảo vệ được, có tư cách gì chết cùng với nàng!"
Trái tim y đã hoàn toàn bị tình yêu mù quáng và đố kị nhuộm thành màu đen.
Mặc Chiêu đáp trả y bằng nụ cười lạnh lùng:"Giờ thì ta đã biết tại sao năm đó mẫu thân dù có chết cũng không chọn ngươi.
Nhan Tự, nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn, ngươi tưởng rằng có thể thắng được ta sao? Càng không nói đến phụ thân, ngươi ngay cả tên ông ấy cũng không có tư cách nhắc đến!"
Lửa giận công tâm, từ miệng Mặc Chiêu trào ra một búng máu.
Võng Dao hoảng sợ giúp nàng băng bó, nhưng vết thương ở ngực không còn chảy máu nữa, chỉ còn sắc mặt Mặc Chiêu không ngừng tái nhợt.
Môi nàng tím đi, là dấu hiệu của độc phát.
"Chủ tử..."
Nàng còn chưa nói xong, Nhan Tự đã ra lệnh cho người bao vây cả bốn người.
Ba người Triệu Tử Khiêm tạo thành một vòng tròn, quây lấy Nhan Tịch và Mặc Chiêu ở giữa.
Mặc Chiêu ngồi sụp xuống đất, bên tai vọng lên tiếng đao kiếm va chạm và tiếng đàn, cả thân thể như bị rút hết sức lực.
Y phục của Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên gần như bị nhuộm thành màu đỏ.
Không có Mặc Chiêu, hai người lấy ít đánh đông, chẳng mấy chốc đã rơi vào thế yếu.
Võng Dao ngồi bên đàn, thân thể dù lung lay sắp đổ, tiếng đàn bén nhọn vẫn chưa từng ngừng lại.
Con ngươi của nữ tử biến thành màu đỏ, trên Mộc Anh Cầm lưu chuyển sát khí đặc quánh, âm công đã sớm vượt qua hồn lực mà một đại ma đạo sư nên có.
Nhan Tự nhận ra có gì đó không đúng, người của Vu Tộc theo lệnh chuyển hướng, toàm bộ công kích tập trung vào nàng.
Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên lui lại, che chắn phía sau Võng Dao.
Hồn lực trong người dần bị rút cạn, Lâm Hiên không nhịn được, chống bảo kiếm xuống đất.
Bên ngoài lại tới thêm một vòng người, trên tay cầm cung, hàng trăm mũi tên bay về phía ba người.
Mũi tên như đâm vào cánh hoa, tan hoang đổ nát.
Bên môi là máu, khóe mắt là lệ.
Mặc Chiêu run run ôm lấy người vừa ngã, cả bầu trời trước mắt sụp đổ.
Cầm Mộc Anh tuột khỏi tay Võng Dao, rơi xuống đất, dây đàn vang âm cuối tang thương.
Gió rít bên tai, ngực nàng như bị rạch ngang một vết, đào sâu vào máu thịt.
"Dao Dao."
Mặc Chiêu như kẻ điên đè lại dòng máu không ngừng chảy.
Võng Dao nằm trong lòng nàng, thân thể mềm mại bị nhiều mũi tên xuyên thủng.
Nụ cười như hoa dưới ánh đỏ ráng chiều, máu tanh sộc ra khỏi miệng, nàng vẫn dịu dàng cười:"Chủ tử, vô dụng thôi....."
"Dao Dao, đừng đi".
Trong mắt Mặc Chiêu tràn đầy chua xót:"Đừng đi, xin muội."
"Võng Dao đời này mệnh ngắn, chỉ có thể tiễn người đến đây."
Mặc Chiêu rõ hơn ai hết, nàng không thể cướp người từ tay tử thần.
Nàng ôm Võng Dao chặt hơn, dùng tông giọng dịu dàng nhất hỏi:"Muội có tâm nguyện gì không?"
"Điều gì cũng được sao?"
"Đúng vậy."
Võng Dao dùng bàn tay đầy máu chạm vào gương mặt của Mặc Chiêu, khẽ thì thầm:"Ta muốn trở thành thê tử của người."
"Nhưng mà ta...".
Nụ cười của Mặc Chiêu như một đứa trẻ sắp sửa bật khóc:"Muội biết mà...!Dao Dao...!muội biết mà..."
"Ta đã biết từ lâu."
Nam tử Mặc Chiêu, hay là nữ tử Mạc Thiên Di, đối với nàng đều không còn quan trọng.
Mặc Chiêu như chết lặng, tay nàng bao lấy bàn tay đang vuốt ve má nàng, khẽ ừ một tiếng:"Ta đồng ý với muội."
"Kể từ hôm nay, Võng Dao là thê tử của Mạc Thiên Di, phu thê đồng tâm, sống chết không rời.
Đợi ta đánh đuổi đám người này đi, chúng ta sẽ thành thân...!Dao Dao, ta sẽ rước muội về nhà...!chúng ta về nhà...."
Khóe môi Mặc Chiêu run run, phải cắn chặt môi để đè xuống từng tiếng nấc nghẹn.
Võng Dao chỉ đơn giản nghĩ, những lời này là sự an ủi cuối cùng của Mặc Chiêu.
Hai nữ tử bái đường thành thân, vốn dĩ đã là chuyện trái ngược luân thường.
Có được những lời này là đủ, nàng không mong gì hơn.
"Phu quân tốt, người giúp ta nhổ...!khụ khụ...!nhổ hết mũi tên trên người ra...!Ta muốn làm một tân nương xinh đẹp, không muốn đến chết cũng khó coi như vậy."
Nước mắt Mặc Chiêu đã chảy ra từ lâu.
Võng Dao cũng khóc, nhưng nàng cố gắng thu hết hình ảnh trước mắt vào trong lòng.
Nếu như có gặp Mạnh Bà, nàng quỳ xuống cầu xin, có lẽ kiếp sau vẫn có thể giữ lại thứ gì đó.
Có thể vương vấn ánh mắt người nửa đời, nàng sống một kiếp này mãn nguyện.
Tay Mặc Chiêu run run nâng lên, nhổ từng mũi tên cắm trên người nàng.
Mỗi lần mũi tên rút khỏi, máu sẽ tràn ra, và nàng sẽ níu chặt tay Mặc Chiêu một chút, như thể nói rằng nàng đừng sợ.
Có kẻ nhân lúc đó bắn nàng một tiễn, mũi tên sắc nhọn đâm sụt qua bả vai, Mặc Chiêu không trốn không tránh, dường như người đã hóa thành xác khô, không còn cảm giác gì nữa.
Nhan Tự ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại.
Thế giới của nàng bây giờ chỉ có Võng Dao, giết nàng không có ý nghĩa.
Y muốn tận mắt nhìn thấy nàng đau khổ đến thế nào.
Mười sáu mũi tên được rút khỏi, đồng tử màu tím đã không còn sáng nữa.
Mặc Chiêu dùng hết sức lực siết chặt Võng Dao vào lòng, nàng ngẩng cổ, gào lên một tiếng tê tâm.
Võng Dao quỳ xuống cầu nàng, Võng Dao lén lút quyến luyến nhìn nàng, Võng Dao cười tủm tỉm, gọi nàng hai tiếng phu quân.
Ở nơi chướng khí mù mịt, máu ấm một lần nữa lạnh dần dưới tay nàng.
Mặc Chiêu rút mũi tên đang cắm trên bả vai.
Dòng máu tươi làm ướt đẫm áo nàng, chảy dọc xuống vạt áo.
Trên người cả hai như mặc hỉ phục bằng máu tươi, Mặc Chiêu đặt Võng Dao xuống đất, lấy ra vòng ngọc trên tay.
Nàng in lên trán Võng Dao một nụ hôn, sau đó hướng về phía vòng ngọc bái lạy.
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái
Võng Dao là thê tử của Mạc Thiên Di, phu thê đồng tâm, sống chết không rời.
Đây mới là lần đầu tiên Mặc Chiêu cam tâm tình nguyện cùng người khác bái đường.
Cảnh tượng này đem tất cả những người ở đó dọa thành ngây ngốc.
Từ trước đến giờ, chưa một ai thấy qua chuyện gì hoang đường như thế này.
Mặc Chiêu dùng áo choáng che lên thi thể của Võng Dao, run run đứng dậy, cặp mắt sắc lạnh quét quanh một vòng.
Ánh mắt sâu thẳm tựa như chết lặng, không có sợ hãi hay đau khổ, chỉ có tịch mịch trôi nổi và tang thương cùng cực.
Tựa như người vừa ôm ghì lấy mất mát ko phải là nàng.
Tâm ma bùng khởi, uy áp tựa thái sơn đổ xuống, đến Nhan Tự cũng có phần không thể nào chịu được.
Tầm mắt nàng dừng lên người lão, con ngươi đen kịt như nước tù, da đầu lão tê dại, cảm giác như có sợi dây đang quấn chặt quanh cổ, siết lão thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên thẳng tắp ngồi rạp xuống, không còn hơi sức để đứng lên.
Mặc Chiêu nhập ma rồi.
Chỉ cần thuộc hạ của Nhan Tự đến gần, tự khắc sẽ nổ tung thành vụn nhỏ.
Máu thịt bắn ra khắp nơi, Mặc Chiêu liếm liếm khóe môi, dòng khí hắc ám bám quanh thân mình, thoạt nhìn như tử thần trở về đòi mạng.
Từng sợi tóc đen của nàng hóa thành màu bạc chảy dài xuống, đẹp đến mỹ lệ, cũng buồn đến tang thương.
Tử thần vô tội tàn sát, bởi vì ngay cả trái tim cũng đã bị người đánh mất.
Nhan Tự ra lệnh cho thuộc hạ bày trận.
Mặc Chiêu đã trúng phải hàn độc, dù nàng ta có vừa đột phá thêm một bậc cũng không thể kiên trì được mãi.
Thế nhưng nhìn từng người từng người chết dưới tay Mặc Chiêu, nàng không biết mệt mỏi xé toạc từng người, lão thấp thỏm bất an, nhìn nàng từng bước tiến về phía mình.
Lăng Tương chắn trước mặt Nhan Tự, Mặc Chiêu vung tay, cả người nàng ta bay ra xa, thoi thóp nằm dưới đất.
"Cản đường ta.
Chết!"
Nhan Tự lùi về sau.
Mặc Chiêu chỉ là một con cờ của lão, lão chưa bao giờ cảm thấy sợ nàng, nhưng đứng trước uy áp cường đại, sự sợ hãi dâng lên theo bản năng.
Lão lật tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu trắng bạc.
Người tinh mắt có thể nhìn ra, đây là bảo kiếm, một trong mười thánh vật của Thần Ma đại lục, còn xếp trên Thiết Hái một bậc.
Thực lực hiện tại của Nhan Tự chưa đủ để điều khiển kiếm.
Một kiếm hạ xuống mang theo bảy phần uy lực, Mặc Chiêu chắp tay, toàn bộ hồn lực tụ lại thành một thanh kiếm đen sẫm dài một thước.
Hai thanh kiếm va vào nhau, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển dữ dội, vô số cát đá bay kín xung quanh.
Không chỉ Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên, tất cả đồng loạt ho ra một búng máu.
Hai người hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Mặc Chiêu, chỉ thấy nàng lơ lửng trên cao, Nhan Tự đã bị đánh bật ra phía xa.
Còn chưa kịp vui mừng, thân thể mỏng manh giữa khói bụi đã rơi xuống.
Cả người nằm trên đất, Mặc Chiêu cố chấp bò về phía Võng Dao.
Hai bàn tay nắm chặt, nàng nhìn không chớp mắt, đau đớn cùng bóng tối cùng nhau kéo tới.
Người kia chết yên ắng, máu đỏ nhuộm dưới thân, mưa bụi đưa tiễn nàng.
.