Đã lâu lắm rồi, Mạc Thiên Di mới mơ thấy Mạc Vấn Thiên.
Ông vẫn tuấn tú như xưa, trường bào màu đen phủ đầy tuyết, trên gương mặt không có dấu vết của thời gian.
Được ông ôm trong lòng, Mạc Thiên Di cảm thấy rất ấm áp.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên Mạc Thiên Di nhìn thấy là trần nhà bằng gỗ.
Luồng khói bay lơ lửng từ chậu than và hương tử đàn nồng đậm.
Trên người nàng được đắp một tấm chăn dày, bảo sao cả người đều cảm thấy dễ chịu.
Không đúng.
Từ ngày nàng trúng phải hàn độc, đã lâu không cảm nhận được cảm giác ấm áp như thế này.
"Ngươi tỉnh rồi."
Từ bên ngoài bước tới một người.
Gương mặt này Mạc Thiên Di nhớ kỹ, là gương mặt cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi lịm đi.
Mạc Thiên Di định mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng khản đặc không cho phép nàng bật ra âm tiếng, dù chỉ là một từ.
"Để chữa khỏi hàn độc trong người ngươi, bắt buộc phải cho ngươi uống thuốc.
Nước thuốc sẽ khiến cổ họng ngươi bỏng rát một thời gian, tạm thời không thể nói được.
Nếu như muốn lấy lại giọng nói, cần phải kiên trì điều trị."
Đúng như Mạc Thiên Di suy đoán, hàn độc trong người nàng đã được giải.
Nàng dùng khẩu hình nói thật chậm, người kia đáp:"Y đang ở ngoài kia.
Chưa chết."
Mạc Thiên Di lạnh lùng nhíu mày.
Người kia mỉm cười, đưa tới một chén thuốc.
"Uống đi."
Nàng đón lấy chén thuốc, đưa lên mũi ngửi qua, sau đó mới chầm chậm đem thuốc nuốt xuống.
Trong lúc nàng uống thuốc, người kia rung đùi, lẩm bẩm nói:"Ngươi không biết khi ngươi ngất đi, tay vẫn nắm chặt tay của tên đó.
Ta không còn cách nào khác phải để hai người nằm cạnh nhau.
Cho tới khi tên kia tỉnh lại, tay của hai người mới được tách ra."
"Thật đúng là một đôi uyên ương cùng sống cùng chết."
Mạc Thiên Di ném tới một ánh mắt, người kia cười cười, nhưng vẫn quyết định dừng lại không nói nữa.
Nàng quét mắt quanh một vòng, bên cạnh giường có hai chiếc nạng được đặt sẵn.
Mạc Thiên Di tự nhiên với tay, dùng hai chiếc nạng làm điểm chống, nhẹ nhàng đứng dậy.
Người kia ở một bên quan sát nàng, nhàn nhã bình phẩm:"Xem ra trước kia ngươi đã bị thương không ít lần.
Làm rất thuần thục."
Nàng đã từng chăm sóc cho một người phải ngồi xe lăn nhiều năm, đương nhiên những gì cần biết đều đã biết.
Nhớ tới những năm tháng đó, Mạc Thiên Di không khỏi bật cười chế giễu.
Nàng từ tốn bước từng bước ra ngoài
Đang mùa tuyết rơi, trên Thiên Vực nơi nơi đều là tuyết lạnh trắng xóa.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài lùa tới một luồng gió mạnh, cả người nàng không nhịn được run lên bần bật.
Bên ngoài có vài người đang đứng, nhìn thấy nàng, cả ba người đều đồng loạt ngây ra.
"Chủ tử!"
Võng Dực là người phản ứng nhanh nhất.
Y hấp tấp cởi bỏ áo khoác ngoài khoác lên người Mạc Thiên Di, trùm mũ lông lên đầu nàng, còn buộc lại dây áo cẩn thận.
Xong xuôi mới đỡ lấy người Mạc Thiên Di, nhẹ giọng nói:"Ngoài này gió lạnh, người mau vào nhà đi."
Y đỡ Mạc Thiên Di vào nhà, Minh Nguyệt nhanh tay mang tới một chậu than nhỏ đặt vào tay nàng.
Mạc Thiên Di ngước mắt nhìn Minh Nguyệt, tròn miệng miêu tả ba chữ.
"Mấy ngày rồi?"
Ta rốt cuộc đã ngất đi mấy ngày.
"Gần một tháng rồi".
Minh Nguyệt đáp:"Chủ tử, người đã ngất đi suốt một tháng.
Người người lạnh như băng, rồi lại nóng như lửa, mơ màng không tỉnh.
Tất cả đều là tại..."
Vừa nói, Minh Nguyệt vừa gườm nhìn sang Mục Lăng.
Ba ánh mắt như dao đều dán trên người y, Mục Lăng chớp mắt:"Chuyện này đâu phải do ta.
Chủ tử của các ngươi đắc tội người khác, sao lại bắt ta chịu trách nhiệm."
"Cổ họng của chủ tử ta sau bao lâu mới có thể hồi phục?"
"Chí ít là một năm."
Minh Tịnh nắm chặt chuôi kiếm, Mục Lăng hắng giọng sửa lại:"Ta không nói đùa với các người.
Ít nhất cũng phải mất sáu tháng hàn độc trong người mới có thể giải hết.
Bản thân trong người nàng ta có hàn khí, trúng phải Hàn Độc của Thiên Vực ta, độc tính tự khắc sẽ nhân lên gấp đôi."
Mạc Thiên Di nâng tay ngăn cản Minh Tịnh đang cáu giận.
Nàng chỉ về phía góc phòng, Minh Nguyệt nhanh ý mang tới giấy mực và bút viết.
Mạc Thiên Di chầm chậm viết lên vài chữ, sau đó để Minh Nguyệt chuyển tới tay Mục Lăng.
Thoáng nhìn qua, nụ cười trên môi Mục Lăng tắt ngấm.
Trên giấy có viết:"Ta muốn gặp chủ tử của ngươi."
Chỉ một thoáng, rồi y lấy lại nụ cười chợt nhả như ban đầu.
Y phe phẩy tờ giấy trên tay, nhướng mày hỏi lại:"Ta chính là Vực chủ Thiên Vực, ngươi còn muốn gặp ai?"
Mục Lăng nhìn rất rõ, sau khi y nói ra lời đó, khóe môi Mạc Thiên Di từ từ nhếch lên, ngay cả ánh mắt cũng đầy vẻ chế nhạo.
Sự châm biếm của nàng ta khiến Mục Lăng vô cùng khó chịu, hơn hết vẫn là ngạc nhiên.
Nàng ta làm sao mà biết?
Xem ra chủ tử nói không sai, con nhóc này không phải một người đơn giản.
Mục Lăng bước ra khỏi phòng, trong đầu rối như tơ.
Thành thật mà nói, đã lâu rồi mới mang đến cho y cảm giác thú vị như Mạc Thiên Di, chắc chắn con nhóc này có thể gợi lên hứng thú của chủ tử.
Nếu mà người vui, có khi y còn được rời khỏi Thiên Vực, tùy ý ra ngoài dạo chơi.
Thấy Mục Lăng vui vẻ huýt sáo, Minh Nguyệt ngứa mắt lẩm bẩm:"Đồ thần kinh!"
Minh Tịnh trái lại cực kỳ để ý đến những lời vừa rồi của Mạc Thiên Di.
Y thắc mắc:"Chủ tử, người trước đây đã từng gặp qua Vực chủ Thiên Vực rồi sao?"
Mạc Thiên Di lắc đầu.
Vậy làm sao người biết?
Thứ mà Võng Dực quan tâm nhất lúc này chỉ có sức khỏe của Mạc Thiên Di.
Dù đã biết cổ họng của nàng sẽ bị thương, song hiện tại thấy nàng một chữ cũng không thể nói, lòng y xót như dao cứa.
Y đặt hết giấy bút sang một bên, gạt đi câu hỏi của Minh Tịnh:"Chủ tử, người có mệt không, nằm nghỉ một chút."
Mạc Thiên Di lắc đầu.
Nàng đã ngủ quá lâu, nếu tiếp tục thế này, sợ rằng đầu óc sẽ bị đình trệ.
Mạc Thiên Di không thể nói, mọi chuyện đều phải dùng chữ viết, ngay cả sinh hoạt hàng ngày cũng có nhiều bất tiện.
Rất may ở Thiên Vực có một cậu bé câm, trước đây Mạc Thiên Di có học qua thủ ngữ, cậu bé kia nghiễm nhiên được Mục Lăng phái tới, ở một bên nghe nàng sai khiến.
Mạc Thiên Di không vì làm khách mà nể nang.
Mỗi sáng sớm, áo nàng mặc, giày nàng đi, nước để nàng rửa mặt đều do y chuẩn bị.
Y bị câm, nhưng được cái nhanh nhẹn tháo vát.
Y năm nay mười lăm, vốn là một tiểu tử, khuôn mặt lại xinh xắn giống như một nữ hài.
Mạc Thiên Di còn tưởng y giống nàng nữ giả nam trang, ngay lần đầu tiên đã dùng tay chạm vào ngực y.
Tên tiểu tử đỏ mặt, đẩy phắt nàng ra.
Y không có tên.
Người trên Thiên Vực đều gọi y là tiểu tử câm.
Mạc Thiên Di gọi y là A Kiện.
A Kiện ở bên nàng được mấy ngày, người trên Thiên Vực làm cho nàng một chiếc xe lăn.
Tuyết rơi một nhiều, Mục Lăng cho người ngày ngày dọn tuyết, lót vài lớp gỗ trơn trên lối đi để Mạc Thiên Di thuận lợi di chuyển.
Có lần, thấy nàng ngồi thần trước gương một lúc lâu, A Kiện không nhịn được ra dấu.
"Cô nương sao vậy?"
Mạc Thiên Di không đáp mà hỏi lại:"A Kiện, đệ thấy ta có đẹp không?"
"Cái này còn phải hỏi? Cô nương chính là một đại mỹ nhân."
Mạc Thiên Di nhìn vào gương đồng, hình ảnh phản chiếu qua gương không quá rõ, song vẫn đủ thấy đường nét xanh xao và khuôn cằm gầy.
Với nhan sắc lúc này mà tự nhận xinh đẹp, không khỏi khiến người khác cười cho.
Người trên Thiên Vực hay khen A Kiện đẹp, người từ nơi khác tới nhìn y cũng phải tấm tắc vài câu.
Đối với y, dung mạo thật không quan trọng mấy.
Y ngắm gương mặt nghiêng của Mạc Thiên Di, càng nhìn càng thấy đẹp.
Đúng là có gầy, nhưng đường nét rõ ràng thanh thoát, chỉ cần nghỉ ngơi cẩn thận, chắc chắn sẽ lấy lại dung mạo như xưa. Hơn nữa, y không nghĩ Mạc Thiên Di loại người quá coi trọng dung mạo, bèn nói:"Cô nương đã rất đẹp rồi, không cần quá để tâm nhan sắc."
"Nữ tử quan tâm dung mạo của mình hay không, còn phải xem nam tử của nàng ta là người thế nào."
"Vậy nam tử của cô nương...".
Không phải cái tên họ Võng còn đẹp hơn cả y đấy chứ? Nếu là tên đó, Mạc Thiên Di lo lắng đến vậy cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
"Nam tử của ta?".
Mạc Thiên Di cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc:"Nam tử của ta có rất nhiều.
Đệ muốn hỏi người nào."
A Kiện đang bê mấy chậu nước, câu hỏi của Mạc Thiên Di làm y thần ra như phỗng, nước sánh ra khỏi chậu.
Biểu cảm trên mặt y vừa hài hước vừa phức tạp, Mạc Thiên Di bình tĩnh nói:"Đệ có phải muốn hỏi ta, chẳng lẽ chỉ cần là nam tử vì ta làm ít sự tình đều sẽ trở thành nam tử của ta, có phải vậy không?"
A Kiện không đáp, nhưng Mạc Thiên Di đoán rằng suy nghĩ của y cũng không sai lệch mấy với những gì nàng vừa nói.
Nàng cười:"Nam tử có thể thích ta rất nhiều, lại vì thích ta mà làm những gì ta muốn cũng không ít.
Thế nhưng, nam tử vì ta mà từ bỏ mạng sống, sẵn sàng vì ta mà từ bỏ mạng sống, thử hỏi trên đời được mấy người."
Họ nguyện vì ta nếm đau thương, đệ bảo ta phải làm sao mới phải.
"Hơn nữa, người mà ta yêu nhất, huynh ấy đẹp không gì sánh nổi.
Huynh ấy nhìn thấy ta trong bộ dạng này, không biết sẽ cảm thấy thế nào."
Trí tò mò của A Kiện được gợi lên, quay lưng đặt chậu nước lên kệ, trên môi là nét ranh mãnh kỳ lạ.
Y bình tĩnh hỏi lại:"Được cô nương quan tâm như thế, người này thật có phúc.
Mạc cô nương, giờ người đó đang ở đâu?"
Mạc Thiên Di không đáp.
Nàng chải tóc xong, xoay người nhìn A Kiện từ trên xuống dưới.
Dưới cái nhìn của nàng, trái tim A Kiện hơi hoảng hốt.
Y chạm tay lên mặt, cười xòa:"Cô nương nhìn ta thế làm gì? Mặt A Kiện dính bẩn sao?"
Mạc Thiên Di lắc đầu, cất giọng nhẹ tênh:"Ta chỉ đang nghĩ, không biết đệ định giấu ta đến lúc nào."
Mí mắt A Kiện giật giật, y ngây ngốc hỏi lại:"Cô nương nói gì vậy, A Kiện không hiểu."
Mạc Thiên Di cười nhẹ:"Đường đường là Vực chủ Thiên Vực lại giả thành một tiểu tử câm đến hầu hạ ta, không biết ngươi là có thời gian rảnh, hay là cảm thấy việc trêu chọc Mạc Thiên Di thật sự rất thú vị."
Nụ cười đông cứng trên môi A Kiện, Mạc Thiên Di không nhìn y, lạnh nhạt trở lại giường.
Có lẽ đã trải qua quá nhiều, những lừa gạt kiểu này không còn khiến nàng khó chịu hay để tâm nhiều nữa.
A Kiện thì khác.
Qua một hồi, y mở miệng, chậm rãi nói từng chữ:"Ngươi nhận ra từ lúc nào?"
Giọng y hơi khàn, là giọng điển hình của nam tử khi đến thời điểm vỡ giọng, nào đâu còn chút biểu hiện nào của một tiểu tử câm.
Trong lòng Mạc Thiên Di thở dài, ngoài miệng đáp:"Ta nhận ra từ lúc nào không quan trọng.
Nếu không có việc gì, ta muốn nghỉ ngơi."
"Ngươi tức giận rồi?".
A Kiện tiến gần về phía nàng một bước, trong ngữ điệu có sự sốt ruột.
"Ta không tức giận."
Mạc Thiên Di bình thản đáp:"A Kiện, những ngày này ta xem ngươi như đệ đệ.
Nếu như có chuyện gì, có thể trực tiếp nói với ta.
Mạc Thiên Di thật sự mệt mỏi, không còn đủ tâm trí đối phó với những chuyện thế này.
Chúng ta tới Thiên Vực làm khách, ta cảm tạ đệ giúp ta chữa khỏi hàn độc.
Nếu đệ muốn ta rời đi, ta sẽ rời đi ngay lập tức."
"Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như thế!"
Ngữ điệu của A Kiện nâng cao, ánh mắt gương mặt đều cực kỳ nghiêm túc.
Cô nương lạnh nhạt lẻ loi ngồi đó, chẳng biết vì gì, lồng ngực y bí bách khó chịu, chỉ cảm thấy mình đã gây nên tội.
Y thú nhận:"Tỷ tỷ nói không sai, ta là Vực Chủ Thiên Vực đời thứ mười bốn.
Ta lấy cái danh Vực chủ này ra thề, chưa từng có ý nghĩ sẽ đuổi mấy người rời khỏi đây."