Ở nơi này không phân biệt nam nữ, chỉ cần là người nối dõi của Vực chủ đương thời, nghiễm nhiên sẽ trở thành chủ nhân của Thiên Vực.
A Kiện là một đứa trẻ tùy hứng, y có cảm tình với Mạc Thiên Di, cho nên đối với nàng nửa dè dặt, nửa thân thiết.
Người của Thiên Vực trước đây không để nàng vào mắt, sau khi thấy Vực chủ quấn quýt bên nàng, nhìn thấy nàng cũng phải cẩn trọng gọi ba tiếng Mạc cô nương.
Một chiều, A Kiện cầm theo một viên ngọc lục bảo đến nơi ở của Mạc Thiên Di.
Khi y tới nơi, nàng đang ngồi đọc sách uống trà.
Không biết Võng Dực nói gì đó, nàng dịu dàng cười, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
"Mạc tỷ tỷ."
Nghe tiếng gọi, Mạc Thiên Di nghiêng đầu nhìn sang.
A Kiện mặc một bộ y phục xanh lam, đầu cài trâm trắng.
Màu xanh tôn lên làn da trắng và ngũ quan rõ nét, chỉ cần nhìn qua đã cảm thấy cực kỳ bắt mắt.
Nàng không nhịn được liếc nhìn Võng Dực, hai người này mỗi người một vẻ, tuy nhiên cặp mắt phượng kia lại giống nhau lạ kỳ.
A Kiện vừa ranh ma vừa kiêu ngạo, Võng Dực lại thiên về trầm ổn nhiều hơn.
Rõ ràng là nam tử, ngũ quan mềm mại như họa, so với nữ tử còn đẹp hơn mấy phần.
"Ta biết ta đẹp, nhưng tỷ cũng không cần nhìn chằm chằm ta thế chứ."
Mạc Thiên Di là người ham mê sắc đẹp, chỉ cần là người quen đều sẽ biết.
Võng Dực hơi cúi đầu, ở nơi Mạc Thiên Di không thấy, môi dưới hơi trề ra.
Hành động ấu trĩ này lọt vào mắt A Kiện, y nhếch môi, âm thầm cười nhạo.
Tình cảm của Võng Dực đối với Mạc Thiên Di chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn thấy.
Mạc Thiên Di thông minh như vậy, chắc chắn đã đoán ra từ lâu.
Tên Võng Dực này đẹp thì có đẹp, đường đường là một nam tử hán lại lo được lo mất, chần chừ không quyết.
Đáng đời!
Mạc Thiên Di chớp mắt:"Thu lại nụ cười xấu xa của đệ đi.
Tới đây có chuyện gì?"
"Mang đồ tốt tới cho tỷ".
A Kiện chuyển chiếc hộp đựng viên ngọc lục bảo tới tay Mạc Thiên Di.
Ngọc lục bảo đối với sức khỏe có tác dụng không phải bàn cãi.
Nếu không tính viên ngọc này, không nhớ nổi A Kiện đã từng tặng cho nàng bao nhiêu.
Chớp mắt, nàng đã ở lại Thiên Vực được sáu tháng.
Sau khi mọi chuyện với A Kiện rạch ròi, nàng vẫn quyết định không rời đi.
Dù mạnh miệng nói với y là thế, nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ dù có đi, cũng không biết phải đi đâu.
Trong lòng Mạc Thiên Di cảm động, song ngoài mặt vẫn nhíu mày nhắc:"Ta đã bảo đệ không cần phải như vậy.
Đồ tốt đệ đều tặng cho ta, cẩn thận người trên Thiên Vực lấy lại cái chức Vực chủ của đệ."
"Tên nào dám?".
A Kiện híp mắt:"Nếu như ta không chữa khỏi cho tỷ, như vậy mới càng khiến danh tiếng của Thiên Vực xuống dốc."
Lời này thật giả thế nào, Mạc Thiên Di là rõ ràng nhất.
Nàng cười nói:"Còn thứ gì đệ có thể tặng nốt ta.
Đợi mấy ngày nữa, dù muốn cũng chẳng được."
Thế nào gọi là có muốn cũng chẳng được? A Kiện lập tức thu lại nụ cười:"Tỷ muốn rời đi?"
"Ta không thể ở lại đây mãi được."
A Kiện lạnh lùng thế này, Mạc Thiên Di thấy không quen, âu cũng là do y muốn giữ nàng lại.
Nàng bước xuống giường, tiếp tục nói:"A Kiện, ta còn chuyện phải làm, còn người phải tìm, còn thù phải báo.
Huống chi, hàn độc trong người ta gần như đã được giải hết.
Ơn cứu mạng của đệ, Mạc Thiên Di sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Ai cần tỷ ghi nhớ trong lòng?"
"Mạc Thiên Di, ta nói cho tỷ biết".
Đây là lần đầu tiên A Kiện gọi cả họ cả tên của nàng, y gằn giọng, nghiêm túc nói:"Với tình trạng hiện tại của tỷ, đừng nói là kẻ thù, ngay cả một đệ từ của Thiên Vực tỷ cũng đánh không lại.
Có mà trả thù cái rắm thối!"
"Khụ khụ...!Vực chủ..."
Mục Lăng không biết bước vào từ lúc nào.
Đối với tính phun châu nhả ngọc của Vực chủ nhà mình, y đã làm quen mười năm, chỉ còn cách che miệng ho khẽ, bình tĩnh nhắc:"Chú ý ngôn từ....!Chú ý ngôn từ."
A Kiện hừ lạnh một tiếng, Mục Lăng cười hỏi:"Mạc cô nương, cô nương định rời đi thật sao?"
Mạc Thiên Di gật đầu.
Nụ cười gian xảo trên môi y kéo rộng:"Vậy có thể để Nguyệt Nhi ở lại được không? Ta và Nguyệt Nhi vừa thấy đã yêu, tình đầu ý hợp, là một đôi thần tiên quyến lữ trăm năm có một..."
"Mục lão đầu ông đừng nói bậy!"
Minh Nguyệt từ bên ngoài hùng hổ bước vào, vừa giận vừa thẹn gạt phắt đi:"Chủ tử ngàn vạn đừng nghe lời lão ta.
Chúng ta khi nào thì khởi hành? Ngày kia? Không được, ngày kia quá lâu.
Chi bằng ngày mai lập tức khởi hành."
"Nguyệt nhi."
"Câm miệng! Ai là Nguyệt nhi của ông.
Có tin ông dám nói một câu nữa, ta xé rách cái miệng chó của ông ra không!"
Mục Lăng sờ cằm:"Nguyệt nhi, ta chỉ định nói, nàng làm Mạc cô nương sợ rồi kìa."
Minh Nguyệt giật mình nhìn lại, lúc này mới chú ý tới biểu cảm cứng ngắc của Mạc Thiên Di.
Nàng vội xua tay giải thích:"Chủ tử, không phải như người nghĩ đâu.
Thuộc hạ...!thuộc hạ..."
"Ta đã bỏ lỡ chuyện gì thế này".
Mạc Thiên Di hết nhìn Mục Lăng lại nhìn Minh Nguyệt, nhàn nhạt lặp lại:"Vừa thấy đã yêu?"
"..."
"Tình đầu ý hợp?"
"..."
A Kiện tặc lưỡi:"Đúng là người của Thiên Vực ta, thích cái gì sẽ nhanh tay giành lấy.
Minh Nguyệt cô nương, lão Mục nhà ta mặc dù tuổi hơi lớn một chút, tuy nhiên tướng mạo không tệ, nhân phẩm tạm được.
Nếu như cô không ngại miễn cưỡng thu nhận, người của Thiên Vực sẽ vô cùng cảm kích."
Minh Nguyệt tức giận nhìn Mục Lăng, trong lòng buồn bực.
Nàng bây giờ dù nói, cũng là càng bôi càng đen.
Mục Lăng gãi đầu:"Chủ tử, cái gì là tướng mạo không tệ, nhân phẩm tạm được.
Mục Lăng dù gì cũng là một mỹ nam, dù người muốn khiêm tốn, cũng không thể khiêm tốn đến mức đó được."
Thấy Minh Nguyệt tức đến mức tay cầm chuôi kiếm run run, Mạc Thiên Di không nỡ, bèn cười cười ngắt lời:"Mục Lăng, chuyện A Nguyệt có ở lại hay không ta sẽ không xía vào.
Nhưng tình hình này, có vẻ như muội ấy không nguyện ý, Mạc Thiên Di cũng hết cách."
Mặc dù ngoài mặt Mục Lăng nhởn nhơ, ánh mắt lại đặc biệt nghiêm túc.
Y lớn hơn Minh Nguyệt tám tuổi, gọi y lão già đúng là có đôi phần phóng đại.
Nếu như giữa hai người thực sự phát sinh tình cảm, Mạc Thiên Di dĩ nhiên không có nửa câu phản đối.
Trước hết, vẫn phải xem Mục Lăng là người thế nào.
A Kiện nắm tay Mạc Thiên Di, khẽ nói:"Tỷ tỷ, ở lại đây không tốt sao?"
"Cái gì cũng tốt".
Mạc Thiên Di đáp:"Nhưng ta thực sự phải đi."
Ánh mắt Võng Dực dán chặt vào bàn tay nắm chặt của hai người.
A Kiện cả giận, gườm gườm nhìn lại.
Trong lúc hai người giao tranh ánh mắt, Mục Lăng bỗng nói:"Mạc Thiên Di, ta thấy ngươi nhân khí ít ỏi, việc lại nhiều.
Mục Lăng ta thực lực cũng không tệ, chi bằng để ta theo ngươi xuống núi, chủ tử cũng an tâm phần nào."
"Không được!"
Từ này được bật ra cùng lúc, một từ miệng A Kiện, một từ miệng Minh Nguyệt, đồng lòng chuẩn xác.
Minh Nguyệt hừ lạnh:"Có ngươi đi theo chẳng khác gì thêm một kẻ gây chuyện."
A Kiện ngẫm nghĩ một lúc, y nhìn Mạc Thiên Di đăm đăm, thử đề nghị:"Ta cùng tỷ xuống núi."
"Không được!"
Lần này là Mạc Thiên Di và Võng Dực cùng lúc từ chối.
Võng Dực kéo Mạc Thiên Di khỏi tay A Kiện, lạnh nhạt nói:"Ngươi đường đường là Vực chủ Thiên Vực, không thể nói đi là đi, người của Thiên Vực sẽ nghĩ như thế nào?"
Mạc Thiên Di cũng đồng ý:"Đây không phải chuyện nhỏ.
A Kiện, bình thường đệ tùy hứng thế nào ta không quản, chuyện này không thể tùy tiện thế được."
"Vấn đề này các vị không phải lo."
Mục Lăng cười ngắt lời:"Thiên Vực chúng ta không phải cái miếu hòa thượng, lúc nào cũng cần trụ trì ở lại.
Trước đây Vực chủ đã xuống núi không ít lần, chẳng qua cảm thấy không có gì thú vị, cho nên không trở lại một lần nào nữa.
Khi Vực chủ không ở đây, Thiên Vực sẽ do bà bà quản lý, chuyện này trong quy định đã được cho phép, tuyệt đối không có vấn đề."
Bà bà trong lời Mục Lăng chính là bà lão quét sân của Thiên Vực.
Thiên Vực từ trên xuống dưới chỉ có mấy chục người, người nào cũng là cao thủ.
Mạc Thiên Di đã từng nói chuyện với bà bà hai lần, không ngờ rằng bà bà mới là người thâm tàng bất lộ.
Mục Lăng và A Kiện, một lớn một nhỏ tính tình ngang bướng.
Mạc Thiên Di biết rõ, nàng có cấm cũng không cấm được bọn họ, đành phải thở dài rào trước:"Nếu hai người xuống núi, tuyệt đối phải nghe theo lời của ta.
Không có Vực chủ, cũng không có Mục hộ pháp của Thiên Vực."
A Kiện cười tươi roi rói:"Được."
Mục Lăng hơi cau mày:"Mạc Thiên Di, dù gì ngài ấy cũng là Vực Chủ Thiên Vực, ngươi không thể..."
Mạc Thiên Di nhếch môi:"Nếu ngươi không muốn có thể ở lại."
Mục Lăng lập tức cười hề hề:"Ta là thuộc hạ của Vực chủ, đương nhiên phải túc trực bên người."
Đến khi mọi người đi hết, Võng Dực ngập ngừng một hồi, cuối cùng đem nghi vấn trong lòng nói ra:"Chủ tử, chúng ta dù sao mới chỉ quen biết họ hai tháng.
Để bọn họ đi cùng có chút không thích hợp."
"A Dực, nếu là trước đây, ta tất nhiên sẽ tính toán chu toàn".
Mạc Thiên Di cười nhạt:"Ta bây giờ còn thứ gì đáng giá để họ lừa nữa.
Đệ đừng quên, cái mạng này của ta cũng là do A Kiện kéo về."
"Chuyện đó không nói, thuộc hạ muốn nhắc tới là chuyện khác kìa.
Người xem, A Kiện kia đối với người tốt như vậy, rõ ràng đối với người có ý."
Mạc Thiên Di ngồi xuống bàn trang điểm, tháo trâm ngọc trên đầu.
Tóc bạc dài xõa xuống, nàng cầm lược chải tóc, khẽ nói:"A Kiện hiện tại chỉ xem ta là tỷ tỷ, đệ đừng nghĩ nhiều.
Còn chuyện của sau này, để sau này hãy tính."
"Người định tính thế nào?"
Giọng của Võng Dực bỗng nhiên rất trầm.
Y bước đến gần Mạc Thiên Di, cúi người, hai tay chống xuống bàn gỗ.
Cả người Mạc Thiên Di lọt thỏm vào lòng y, lưng chạm vào ngực y, tưởng chừng nghe thấy từng tiếng đập khẩn trương không theo quy luật.
Nàng nhìn vào gương.
Y nhìn vào gương.
"Mạc Thiên Di, ban đầu chỉ coi là tỷ tỷ, sau đó nhung nhớ không quên, người định tính thế nào?"