Phùng Hoan chọc chọc Mục Lăng:"Thấy không, ta còn tưởng vừa nhìn thấy Mặc Chiêu."
Mục Lăng tò mò:"Trước kia Mặc Chiêu là người như thế nào?"
Khi đó Minh Nguyệt còn chưa túc trực bên cạnh Mạc Thiên Di, chỉ có thể dựa vào ấn tượng ban đầu mà đánh giá:"Kiêu ngạo, ranh ma, lý trí, miệng lưỡi sắc bén, câu nào câu nấy đều có thể khiến ngươi tức chết, còn rất hay cười.
Cảm giác ban đầu khiến người ta cảm thấy đây chỉ là một tiểu tử vô hại, sau đó mới ngỡ ra bản thân đã lầm."
"Còn bây giờ".
Minh Nguyệt tiếc hận lắc đầu:"Ngươi nghĩ mà xem, ngoại trừ khi nhìn mấy vị công tử, ngay cả lúc đối mặt với chúng ta cũng hiếm khi thấy người nở nụ cười thật lòng."
"Ở bên người như vậy, nhất định phải có tâm lý vững vàng".
Mục Lăng thừa cơ sát lại gần Minh Nguyệt, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi:"Vẫn là Nguyệt Nhi của ta tốt nhất."
Minh Nguyệt nhéo mạnh vào cánh tay Mục Lăng, đứng về phía Minh Tịnh.
Thế nhưng khác với những lần trước, nàng chỉ bối rối hướng mắt đi nơi khác, không hề mở miệng phản bác.
Mục Lăng xoa xoa cánh tay bị đau, cười đến không thấy mắt đâu.
"Hai người đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt ta".
Minh Tịnh mặt lạnh nhắc nhở, biểu cảm trên mặt không giống như không vui.
"Hai người các ngươi".
Phùng Hoan nhìn mà giật mình kinh ngạc:"Hai người các ngươi từ bao giờ..."
Sao y không biết gì hết vậy.
"Người mù cũng có thể nhận ra.
Còn nếu không nhận ra...".
Minh Tịnh nhàn nhạt liếc y:"Chứng tỏ ngươi bị mù."
Phùng Hoan:"...".
Khi dễ người ta không có lão bà đúng không?
Ở bên kia, Mẫn Nương vẫn còn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc Mạc Thiên Di nhẹ nhàng nhìn qua, toàn bộ lời nói của nàng ta đều kẹt trong cổ họng.
Nàng ta đành phải lùi về phòng riêng, mở lòng bàn tay, bên trong đã túa mồ hôi lạnh.
Nàng ta nhớ tới lời dặn dò của chủ thượng, hơi thở hơi hơi nặng nề.
Ánh mắt vừa nãy của Mạc Thiên Di không hề âm trầm, chỉ thong dong, bình tĩnh, khiến người ta châm chích tê tái.
Mạc Thiên Di không còn giống như trước đây, người biết thu liễm cảm xúc của mình mới là người khó đối phó.
Sau khi Mẫn Nương đi vào trong, người chủ trì thay bằng một người khác.
Nam tử tướng mạo thường thường vừa xuất hiện, mấy người Sở Ngân tức thì cảm nhận được một luồng sát khí nồng đậm bùng lên từ phía Mạc Thiên Di, người vẫn luôn không quan tâm đến buổi đấu giá.
Còn chưa kịp mở miệng hỏi, biểu cảm trên mặt nam tử kia dần biến thành vặn vẹo.
Y chỉ kịp kêu lên một tiếng thống khổ, sau đó toàn bộ thân mình đều ngã xuống.
Trên người như có trăm vạn vết chém, một người còn đang sống sờ sờ chớp mắt đã biến thành đống máu thịt be bét không còn rõ ngũ quan.
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hoảng, phát hiện hung khí là những sợi dây mảnh dài, rất nhanh đã biến mất không còn tăm tích.
Ánh mắt mọi người dừng trên nữ tử cao ngạo không hề biến sắc mặt vuốt ve ma thú, lại nhìn thi thể đang được người của Dục Thúy Lâu vây quanh, nhất thời không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
"Mạc Thiên Di ngươi làm càn!".
Mẫn Nương làm sao còn nhẫn nhịn được nữa:"Tại sao ngươi giết người của ta!"
"Ai nói với ngươi ta giết hắn?"
Không chỉ đám người Sở Ngân, những người khác đều không hiểu tại sao Mạc Thiên Di lại hỏi một câu này.
Mẫn Nương gào lên:"Chính mắt ta nhìn thấy, ngươi còn dám chối là không làm."
"Vậy là do mắt ngươi có vấn đề".
Mạc Thiên Di hơi nhếch môi:"Không phải ta làm, đừng có đổ oan cho ta."
"Ngươi đừng có cứng miệng.
Tất cả những người ở đây đều có thể chứng kiến!"
"Ồ".
Mạc Thiên Di rốt cuộc cũng ngồi thẳng người dậy, ánh mắt lạnh nhạt quét quanh một vòng:"Ai có thể chứng kiến?"
Mọi người cuối cùng cũng vỡ ra.
Người đúng là nàng giết, thế nhưng bất kỳ ai đứng ra làm chứng bây giờ đều là công khai đắc tội nàng.
"Rõ ràng là..."
Mẫn Nương tức giận tìm kiếm xung quanh, những người khác không hẹn mà cùng né tránh ánh mắt của nàng ta, coi như việc này không liên quan tới mình.
"Các ngươi...".
Gương mặt Mẫn Nương vì giận mà đỏ đến tím tái:"Mạc Thiên Di ngươi vô sỉ!"
A Kiện bật cười:"Tỷ tỷ đã nói là không làm, ngươi cẩn thận cái miệng, đừng có ăn nói hàm hồ."
Đương trong cơn phẫn nộ, Mẫn Nương không kìm nổi ngữ khí, đanh giọng quát:"Ngươi lại là cái thá gì mà dám yêu cầu ta..."
Nàng ta còn chưa nói hết câu, cổ chân và cổ tay truyền đến cảm giác trơn trượt.
Bốn sợi dây leo quấn lấy cổ chân và cổ tay nàng ta, trên dây leo cảm nhận được hồn lực hệ mộc thuần khiết, không hiểu sao thân dây leo lại là màu đen đậm.
Đối diện nụ cười như có như không của Mạc Thiên Di, một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng Mẫn Nương, sự sợ hãi trong đáy lòng càn quét ra ngoài.
Mới cách đó không lâu, người kia chết cũng là vì thứ này.
Thanh âm nữ tử nhẹ nhàng rơi xuống:"Ta không nghe rõ lắm.
Ngươi vừa gọi ai là cái thá gì?"
Lục Sơ nhìn gương mặt tái nhợt của Mẫn Nương, khẽ lắc đầu:"Cái tính bao che của Mạc Thiên Di chẳng thay đổi chút nào."
Y vẫn còn nhớ trước đây Mạc Thiên Di vì một vết sẹo trên tay Triệu Tử Khiêm, suýt nữa đã khiến Ngũ Độc Giáo chôn cùng.
"Ta...".
Mẫn Nương cắn chặt răng, dùng hết sức lực mới có thể đè ép hỏa khí trong lòng xuống.
Nàng ta hơi cúi đầu giấu đi gương mặt trắng bệch:"Là ta lỗ mãng."
"Phải không".
Mạc Thiên Di hài lòng thu dây mây lại:"Quản lý một Dục Thúy Lâu to lớn khang trang, đúng là nên hành xử cẩn trọng hơn một chút."
Trên người Mẫn Nương vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, nàng ta cố gắng kiềm chế để không ngã sấp xuống, quay đầu rời đi.
Cuộc đấu giá vẫn phải tiếp tục.
Mạc Thiên Di nhìn chằm chằm vào thi thể được người của Dục Thúy Lâu dọn đi, sương mù trong lòng không hề tan biến.
Mục Lăng thích thú cười:"Hay lắm Mạc Thiên Di, không ngờ ngươi còn có một chiêu này.
Vẻ mặt vừa lúc nãy của ngươi làm nàng ta sợ đến chạy rồi kìa."
Không nghe thấy câu trả lời, y thử chen người nhìn sang, vừa thấy biểu cảm của nàng liền sửng sốt.
Lạnh lùng trong mắt Mạc Thiên Di như mặt hồ đã ngưng kết thành băng, ánh nắng mùa xuân chiếu tới cũng không đủ làm nó ấm áp thêm một chút.
Nếu như nhìn kỹ, đầu ngón tay của nàng đang run, vành mắt hơi ửng đỏ, giống như người thất hồn lạc phách.
"Mạc Thiên Di ngươi..."
Làm sao đột nhiên lại thế này.
"Thiên Nhi."
"Di Di."
Mấy nam tử luống cuống gọi tên nàng.
Sở Ngân dường như đã hiểu, kéo Mạc Thiên Di vào lòng, tay đè lên những ngón tay đang run của nàng.
"Ngân Tử".
Mạc Thiên Di cúi gằm mặt xuống, không muốn để ai nhìn thấy biểu cảm xấu xí trên mặt nàng:"Trên người nàng có mười sáu mũi tên, là chính ta đã nhổ chúng ra, từng mũi từng mũi đều là chính tay ta rút khỏi người nàng."
Mạc Thiên Di cụp mắt xuống:"Ngân Tử, ta không nhớ được hết, chỉ nhớ được những kẻ ở gần, dùng cung tên bắn nàng."
Một trong những kẻ đó, là kẻ mà nàng vừa giết.
Ngữ điệu của nàng như hàm chứa một loại cảm xúc khác, nhưng khi nghe kỹ lại, vẫn chỉ là thanh âm bình thản không có gì thay đổi.
Mục Lăng thu lại nụ cười trên môi, lùi về sau một bước.
Y dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được, nghiêm túc nói:"Vực chủ, trước đây ta đi theo Mạc Thiên Di chỉ vì bảo vệ người và có chút hứng thú.
Bây giờ ta đính chính lại."
"Người nhận người tỷ tỷ này, không sai."
Vực chủ đời trước và phu nhân đều mất sớm, Mục Lăng canh gác bên cạnh Hoa Thần Vũ từ nhỏ.
Y là người tự lập, thiên phú tốt, chỉ có điều quái gở khó gần, rất nhiều người tới Thiên Vực đã bị y dọa tới sợ hãi bỏ đi.
Mục Lăng có thể chiếu cố y, cũng mãi mãi chỉ là một trợ thủ bên người.
Có thể khiến y mở lòng, Mạc Thiên Di là người đầu tiên.
"Tỷ ấy còn cố chấp hơn ngươi tưởng nhiều".
A Kiện không dám nhìn nữ tử đang chìm trong hồi ức, bên miệng kéo ra một nụ cười khổ:"Tỷ ấy còn bắt ta hứa, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, bằng bất kỳ giá nào cũng không được chắn trước mặt tỷ ấy.
Khi đó ta hỏi, vậy còn Võng Dực thì sao, những nam nhân đó thì sao?"
Bọn họ một khi đã trở thành phu quân của ta, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết.
A Kiện, đệ không giống.
Nếu đệ không làm được, người đệ đệ này ta không nhận.
A Kiện lắc đầu:"Nữ tử vừa ngang ngược vừa bá đạo, ta đúng là không nói lại nàng."
Đám người Phùng Hoan vây quanh Mạc Thiên Di, tạo ra một vòng tròn nhỏ, không ai có thể nhìn thấy người bên trong.
Võng Dực không cố kỵ tôn nghiêm nam tử, quỳ một gối trước người nàng:"Di Di, nàng nhìn ta này."
"A Dực."
"Ừ, nhìn ta".
Tay Võng Dực đặt trên má nàng, luồng hơi ấm truyền qua da thịt lạnh buốt:"Tất cả những người đã làm hại tỷ tỷ, ta hứa với nàng, chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào."
Di Di, tỷ tỷ đã mất, nàng phải học được cách chấp nhận ly biệt.
"Ta biết, ta chỉ là..."
"Là nàng nhớ.
Nàng hận.
Nàng không hề sai".
Võng Dực hôn lên bàn tay nàng:"Chúng ta cùng nhớ, cùng hận.
Di Di, đường phía trước rất dài, người ta muốn đi cùng là một Mạc Thiên Di kiên cường, không phải Mạc Thiên Di luôn tìm cách giày vò bản thân."
"Nàng có thê tử tốt, phu quân tốt, sau này sẽ là hài tử, chúng ta..."
Mạc Thiên Di bật cười:"Chàng thật là tự kỷ, có ai lại tự khen mình như vậy chứ."
Người này vì dỗ nàng mà cái gì cũng có thể nói được.
Ngay cả chuyện hài tử...
Hai má Mạc Thiên Di từ từ đỏ lên.
Nếu không phải đang ở bên ngoài, Võng Dực tuyệt không nhẫn nhịn mà đè nàng xuống ngay lập tức.
Y níu ngón tay nàng:"Nàng hứa với ta rồi đó.
Đêm nay phải ở cùng với ta."
Nói xong liền bỏ đi, để mặc Mạc Thiên Di ngơ ngác.
Sự khó chịu trong lòng nàng không còn, thay vào đó là ngạc nhiên và vô vàn lúng túng.
Đôi mắt hẹp dài của Sở Diêm nguy hiểm híp lại:"Nàng lúc nào thì hứa với hắn ta?"
Sở Ngân độc chiếm nàng hai ngày đã làm y buồn chán muốn chết.
Y còn thầm nhủ đêm nay nhất định phải cướp được người về, dù không làm được gì đó cũng có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trải qua một đêm, không ngờ lại bị Võng Dực nẫng mất tay trên.
Mạc Thiên Di vốn định giải thích, vừa nghĩ tới đôi tử mâu tràn đầy mong mỏi của Võng Dực, mặt nàng càng đỏ hơn.
Nàng cúi đầu, ngầm coi như thừa nhận.
Sở Diêm không đồng tình dán vào người nàng, ghé vào tai nàng không ngừng lầm bầm:"Thiên Nhi, ta nói cho nàng nghe, tên Băng Hồ kia làm lão đại ta miễn cưỡng không có ý kiến, còn ta nhất định phải làm lão nhị, không thể để tên tiểu tử Võng Dực..."
"Chàng nói lung tung cái gì vậy".
Mạc Thiên Di luống cuống đẩy y ra:"Chàng có thể không nói vấn đề này ở đây có được không?"
Với mỹ mạo của nàng, cái liếc mắt vừa rồi chẳng hề có chút nào uy hiếp.
Ngược lại, mắt phượng long lanh ánh nước chỉ càng khiến tiểu hồ ly thêm rạo rực trong lòng.
Y càng nghĩ càng thấy lão đầu họ Mục nói không sai, chuyện tranh thủ nhất định phải nói ở trên giường.
Nếu nói ở chỗ khác, nương tử nhất định sẽ tức giận.
(=]]]]]]]])
Nếu Mạc Thiên Di mà biết người chỉ điểm ba thứ loạn thất bát tao này cho Sở Diêm là Mục Lăng, nàng sẽ lôi lão ra chém ngay lập tức, tuyệt không nương tay.
Bên cạnh còn có Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên không ngừng nhìn nàng đăm đăm, Mạc Thiên Di cảm thấy nếu để người khác nghe được chuyện này, nàng chỉ còn nước đào một cái lỗ mà chui xuống.
Vừa nghĩ tới hai người, Mạc Thiên Di len lén quay đầu nhìn thử.
Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên vì nàng căng thẳng, ánh nhìn đầy ắp âu lo.
Sau khi chắc chắn nàng không sao, nàng vừa quay đầu lại, Lâm Hiên theo phản xạ hướng mắt đi nơi khác.
Ánh mắt nàng bắt được có bao nhiêu buồn bã, Mạc Thiên Di càng thêm bất đắc dĩ trong lòng.
Nàng vừa đứng dậy, mặc trên đài đang đấu giá bảo vật, toàn bộ người bên trong đều nín thở nhìn nàng.
Mạc Thiên Di không để ý quay đầu, dặn dò Minh Tịnh:"Nhắn với A Thành cử người theo dõi nơi này, đặc biệt là ả Mẫn Nương đó, người nào ra vào khả nghi đều phải báo lại."
"Thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay."
Khi đi qua Lâm Hiên, nàng tiện tay cầm lấy tay y kéo đi.
Một loạt ánh mắt nóng rực dừng lại trên bàn tay nắm chặt của hai người, gương mặt dưới lớp mặt nạ của Lâm Hiên ngượng ngùng cứng lại:"Thiên Nhi, ta sẽ không bỏ đi, nàng không cần phải..."
Mạc Thiên Di hỏi ngược lại:"Không muốn?"
Nội tâm Lâm Hiên không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài.
Y đương nhiên muốn, sao có thể không muốn.
Không chỉ là nắm tay, y còn muốn ôm nàng, giống như những nam tử đó ghé vào tai nàng thì thầm to nhỏ, làm cho nàng lộ ra sự nữ tính mềm mại nàng vẫn luôn che giấu.
Lâm Hiên cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ.
Chỉ là đi bên cạnh nàng, được nàng nắm tay thế thôi, trái tim y đã nhảy nhót liên hồi, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thế nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Mạc Thiên Di vừa động đậy ngón tay, y sực tỉnh, đổi thành chủ động nắm chặt tay nàng.
Gương mặt ngăm đen của y ửng đó, nói lí nhí:"Muốn."