Mặc Chiêu nói xong thì xoay người, không quan tâm chuẩn bị nhảy khỏi xe ngựa.
Trước lúc đó, một cánh tay run rẩy vươn ra kịp túm lấy vạt áo nàng, trên cánh tay vẫn còn một vết thương dài, máu từ vết thương không ngừng chảy ra, lăn thành một hàng dài trên cổ tay trắng nõn.
Chói mắt vô cùng.
Mặc Chiêu hướng mắt nhìn lại, đảo qua sắc đỏ của máu tươi, gương mặt tái nhợt của Võng Dực theo đó lọt vào tầm mắt.
Võng Dực nhoài người, dùng cả hai tay túm chặt lấy vạt áo Mặc Chiêu, lại sợ bàn tay dính máu của mình nhuốm bẩn vạt áo nàng, do dự thả ra, thế rồi lại túm lại thật chặt.
"Ta....!ta sai rồi.
Ta nhất định không tìm cách tự tử nữa."
"Xin người...!xin người đừng bỏ ta lại."
Không biết vì lý do gì, thời khắc người trước mặt không do dự quay lưng đi, Võng Dực có một cảm giác sợ hãi chưa từng thấy.
Cảm giác này, giống như trong lúc ngươi ngã xuống đáy cùng tuyệt vọng, một người xuất hiện như sợi dây cứu mạng, rồi khi định thần lại, tất cả hóa ra chỉ là một ảo giác, theo cái chớp mắt mà tan biến.
Tính tình của Mặc Chiêu, ngoài lạnh trong nóng, nói mấy lời vừa rồi cũng là để cảnh tỉnh Võng Dực, đánh thức y khỏi ý định tìm lấy cái chết, hoàn toàn không có ý xấu.
Sau rồi cũng không nhịn được ngồi xuống, xé đi một vạt áo bào trắng, cẩn thận giúp Võng Dực thoa dược, băng bó lại vết thương.
Hai bàn tay của Mặc Chiêu thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, Võng Dực không hiểu sao có cảm giác máu tanh trên tay y đang làm lấm bẩn tay nàng, theo bản năng rụt lại, hơi nhích người về sau.
Mặc Chiêu tưởng y bị đau, xoa nhẹ bên cạnh miệng vết thương, nói khẽ:"Yên nào."
Võng Dực lập tức ngồi im, cúi gằm mặt, không nhìn rõ biểu cảm.
Băng bó xong xuôi, Võng Dao lúc này đã ngừng khóc, cẩn thận đỡ Võng Dực xuống xe.
Bên ngoài xe ngựa, Sở Ngân và Sở Diêm đã xử lý xong hai tên kia, dùng dây trói trói chặt cả hai vào xe ngựa.
Võng Dực khi nhìn thấy tên mặc áo bào xám thì cả người run rẩy, y như bị rút hết sức lực, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Có lẽ, những việc mà tên đó gây ra đã để lại cho y một ám ảnh không nhẹ.
Mặc Chiêu thu tất cả biểu cảm của y vào trong mắt, bao gồm cả sự sợ hãi mà Võng Dực đang cố gắng dùng tất cả sức lực để đè xuống.
Nàng nhìn Võng Dực một lúc lâu, cặp tử mâu vốn tuyệt đẹp kia giờ ảm đạm không có chút ánh sáng, cuối cùng âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng.
Nàng lấy ra thanh chủy thủ từng được Mặc Vô tặng ngày trước, từng bước tiến đến, chậm rãi mở bàn tay đang run lên của Võng Dực, đặt chuôi dao vào tay y.
Tầm mắt Mặc Chiêu dừng lại trên người đã bị Sở Ngân trói vào xe ngựa, lại dừng lại trên vẻ mặt ngạc nhiên của Võng Dực, chầm chậm nói:"Không phải ngươi hận hắn lắm sao? Hắn bây giờ ngay cả một chút lực phản kháng cũng không có.
Đi lên đi, dùng thanh chủy thủ này, chỉ cần một nhát, tiễn hắn đi, cũng tiễn hết tất cả uất ức của ngươi đi!"
Giọng nói của Mặc Chiêu rất nhẹ, thế nhưng từng lời nói ra lại rét lạnh thấu xương.
Võng Dao nghe vậy, lo lắng kêu lên một tiếng:"Công tử!"
"Tỷ tỷ.".
Võng Dực nhìn Mặc Chiêu, mạnh mẽ ngắt lời Võng Dao, siết chặt chuôi chủy thủ, lảo đảo bước từng bước về phía tên kia.
Ánh dao sắc lẹm phản chiếu gương mặt xấu xí với đôi phần hoảng sợ của tên đó, Sở Ngân và Sở Diêm nhíu mày, Võng Dao không đành lòng chứng kiến cảnh này, run rẩy nâng tay bịt chặt miệng.
Khi khuôn mặt người kia sáng rõ ngay trước mắt, Võng Dực chầm chậm nâng tay, không khó để nhận ra y đang phải kiềm nén cảm xúc của bản thân đến mức nào.
Mặt trăng bị mây đen che khuất, còn y, gắng gượng che giấu tất cả những uất ức, căm hận, đau khổ, và cả, nỗi sợ hãi khi lần đầu phải xuống tay giết người.
Chỉ cần đâm xuống thôi.
Một nhát, ngay trên cổ.
Người mà y căm hận sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ cần một nhát thôi.
Trước khi con dao kịp đâm xuống, đã có một người ngăn Võng Dực lại, ngay cả Võng Dực cũng không ngờ người ngăn cản mình lại là chính Mặc Chiêu vừa mới mở miệng khuyên y, đứng ngẩn ngơ không biết nói gì.
Mặc Chiêu lạnh nhạt lấy lại chủy thủ, bất ngờ vung tay, hai đường nhanh như điện xẹt qua cổ hai tên trước mặt.
Máu từ vết thương thấm ướt chuôi dao, hắt lên vạt áo bào trắng thuần của nàng.
Nơi trái tim đỏ rực đã có một vết đen.
Hai tỷ đệ Võng Dực kinh ngạc há to miệng.
Sở Ngân và Sở Diêm không thể lường được việc Mặc Chiêu sẽ tự mình ra tay, đồng loạt trợn trừng mắt, mở miệng quát to:"A Chiêu!"
Sắc mặt Mặc Chiêu lạnh nhạt, nàng quay đầu, tháo xuống lớp sa, trong tay cầm chủy thủ đẫm máu, nói từng từ với Võng Dực:"Ngươi biết không, đây là lần đầu tiên chủy thủ của ta dính máu người."
"Để cho người khác bảo vệ mình, hay để bản thân bảo vệ người khác, ngươi tự mình lựa chọn đi."
Võng Dực ngã ngồi xuống đất, trong tâm trí lởn vởn khuôn mặt tuấn mĩ vô song của Mặc Chiêu và ánh mắt đanh lại của nàng, vạt áo trắng thuần giờ đã bị máu tươi lấm bẩn.
Hơn nữa, còn là vì y.
Không nên mới phải.
Võng Dực khổ sở ôm đầu.
Người như Mặc Chiêu giống như tiên nhân, sao có thể bị máu tanh làm cho lem luốc.
Không nên mới phải.
Sở Diêm nổi giận, trừng mắt lườm Võng Dực một cái.
Vốn muốn trực tiếp đạp cho y thêm một phát thì Võng Dao đã kịp thời chạy tới chắn trước mặt, đành phải bực tức thu chân về, nắm chặt tay đè lại ý muốn châm một mồi lửa đem Võng Dực đốt chết.
Sau giây phút bàng hoàng, Sở Ngân lấy trong lòng ra một chiếc khăn trắng, từ tốn nâng tay Mặc Chiêu, giúp nàng lau sạch vết máu trên chủy thủ.
Sự im lặng này còn hơn ngàn lời muốn nói, Mặc Chiêu vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, cười nhẹ:"Ta không sao mà."
"Ngân Tử, ta thật không sao mà."
Lời này vừa dứt, Sở Ngân vòng tay ôm Mặc Chiêu vào lòng, mặc kệ chuyện này có hay không sẽ khiến hai tỷ đệ họ Võng gieo xuống nghi ngờ.
Nụ cười của Mặc Chiêu nhạt như tiếng gió, nhạt đến mức khiến Sở Ngân cảm thấy hai đao kia là đâm vào lòng y, ở bên tai nàng thì thầm:"Đồ ngốc."
"A Chiêu.
Sao muội phải ép mình như thế?"
"Không sớm thì muộn".
Giọng Mặc Chiêu nhẹ như gió thoảng, bẫng một tiếng thở khẽ thật dài:"Tiểu Ngân Tử, không sớm thì muộn, bàn tay này cũng sẽ dính đầy máu tanh thôi."
Có điều, trong lòng nàng vẫn không tránh nổi khó chịu.
Vốn dĩ, nàng không nên thản nhiên như thế này mới phải.
Sợ rằng sẽ có người đuổi tới, Mặc Chiêu quyết định ra khỏi thành Tây Hạ ngay trong đêm.
Sở Ngân mang theo Võng Dao, Sở Diêm dù không muốn cũng đành phải mang theo Võng Dực.
Ai ngờ được y vừa mới chạm tới, tên họ Võng này đã hoảng loạn lùi về sau, cứ như thể Sở Diêm là tên đã làm chuyện xấu với y vậy.
Sở Diêm thực sự nổi cáu nổi cáu, quay ngoắt người, mặc kệ Võng Dực ngã ngồi dưới đất.
Mặc Chiêu thấy thế thì thở dài, đi tới kéo Võng Dực dậy, chính nàng khụy xuống một gối, xoay người đưa lưng lại:"Leo lên đi."
"Chiêu...!".
Sở Diêm mất hứng hô to.
"Việc lớn quan trọng hơn.
Ra khỏi thành rồi tính."
Mặc Chiêu đã nói đến mức thế, Võng Dực do dự, cuối cùng vẫn trèo lên lưng người trước mặt.
Người Võng Dực rất gầy, Mặc Chiêu cõng y không dễ dàng như Sở Diêm, cũng không quá mức cố sức.
Bước chân Mặc Chiêu vừa động, ba người dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào màn đêm, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
Trên người Mặc Chiêu thoang thoảng hương thuốc, Võng Dực sau bao lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn quyết định tựa đầu lên vai y, thỏa mãn nhắm chặt mắt.
Một lúc sau mới rụt rè hỏi:"Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"
"Mặc Chiêu"
Mặc Chiêu không ngoảnh lại, tiếng đáp bâng quơ bị gió thổi bay đi.
Tan tác như mùi máu tanh nọ, giống như vốn chưa từng tồn tại.
Mặc Chiêu à.
Đi suốt gần một ngày không kể đêm tối, năm người ra khỏi Tây Hạ, đến khi cảm thấy không chịu nổi nữa, Mặc Chiêu mới dừng lại ở một nhà trọ với bề ngoài thường thường.
Để tránh bị người ngoài nghi ngờ, Mặc Chiêu đã phải xé hết mấy vạt áo dính máu, bộ dáng nàng hiện tại có lẽ đã nhếch nhác đến mức không chịu nổi.
Sở Ngân và Mặc Chiêu đều thấm mệt, khi tới nơi, Võng Dực còn ở trên lưng Mặc Chiêu ngủ thiếp đi mất.
Mặc Chiêu đặt Võng Dực lên giường mềm để Võng Dao chăm sóc, chính mình nhờ tiểu nhị mang lên một thùng nước nóng, ở trong thùng tắm ngâm người rất lâu, rất rất lâu.
Làn nước sóng sánh bao quanh thân thể mềm mại, hơi nước nóng hòa với mùi thơm của dược liệu làm hai gò má Mặc Chiêu ửng đỏ, đợi đến khi nước trong thùng lạnh ngắt mới bước ra.
Lạnh ngắt như lòng nàng.
Bởi vì đôi tay này đã chẳng còn sạch sẽ.
Gió đã thổi, tan tác hương máu tanh.
Ngoài phòng, có một người đã đứng chờ sẵn.
Đợi đến khi Mặc Chiêu mở cửa, chào đón nàng là cái ôm và mùi hương quen thuộc.
Ánh mắt dịu dàng như mây như nước, thấm nhuần hơi ấm, chẳng gấp gáp nóng bỏng cũng đủ làm dịu đi trái tim đang hoảng loạn của nàng.
Cái ôm này cắt đôi dòng suy nghĩ dở dang, Mặc Chiêu mỉm cười, hỏi:"Đã muộn thế này rồi huynh còn chưa đi nghỉ à?"
Đáp lại lời này là cái vuốt nhẹ trên sống lưng.
Kèm theo lời hỏi.
"A Chiêu, có phải khó chịu lắm không?"
Tiếng của Sở Ngân ngay trên đỉnh đầu, Mặc Chiêu ngước đôi mắt lấp lánh chăm chú nhìn ngắm gương mặt ôn nhu của Sở Ngân gần trong gang tấc, gương mặt bồn chồn pha chút lo lắng của Sở Diêm, u sầu trong lòng nàng bỗng chốc hóa tan thành mây khói.
"Rất khó chịu".
Mặc Chiêu thành thật.
Bàn tay vẫn run, tiếng kêu van của hai kẻ kia trước khi sự sống tắt lịm vẫn như đang còn đó.
Sao có thể không khiến nàng khó chịu.
Mặc Chiêu dịu giọng:"Trước kia muội vẫn thường nghĩ, sinh mệnh của mỗi người đều là vô giá, không một ai có quyền cướp đi sinh mệnh của người khác.
Ngây thơ lắm phải không? Bởi vì muội nghĩ, với những kẻ từng sát hại phụ mẫu, nếu như muội giết hết những kẻ đó, rồi hài tử của họ, thân nhân của họ sẽ tìm muội báo thù.
Đến lúc ấy, nợ máu trả máu, muội so với những kẻ đó, có khác gì đâu?"
"Thế nhưng...".
Mặc Chiêu ngừng lại một lúc, trong giọng nói có mấy phần dao động:"Thế nhưng, sao muội có thể bỏ qua cho những kẻ hại chết thân nhân mình! Muội đã từng thề, bằng bất cứ giá nào, thù này cũng phải trả.
Không sớm thì muộn, hai bàn tay này rồi sẽ nhuốm đầy máu tanh."
"Ngân Tử, A Diêm, thật sự chính muội cũng không biết muội đang muốn gì nữa."
Hai hàng mi dài cụp xuống, rợp bóng tâm tư, che khuất một mảnh sầu muộn.
Vẻ mặt này không giống nàng chút nào.
Tiểu nha đầu của y, luôn luôn phóng khoáng nghịch ngợm, thích gì làm đấy, phải luôn vui vẻ khoái hoạt mới phải.
Sở Diêm kéo Mặc Chiêu về phía y, nghĩ một lúc rồi nhíu mày:"Thế giới của nhân loại bọn muội phức tạp thật.
Ở chỗ của ta, Chiêu nhi, muội chẳng cần quan tâm chuyện gì khác, chỉ cần bảo vệ những người mà muội muốn bảo vệ, thế là được."
"Chiêu nhi, mặc dù ta không biết tại sao muội ưu ái tên tiểu tử Võng Dực kia như thế, nhưng kẻ nên tội thì phải chịu tội, muội làm sao phải suy nghĩ quá nhiều."
Mặc Chiêu hơi ngây ra.
Bảo vệ người muội muốn bảo vệ, thế là được.
"A Chiêu, không cần nghĩ nhiều.
Mỗi lần bàn tay này dính máu, ta sẽ thay muội lau đi sạch sẽ".
Sở Ngân xoa đầu Mặc Chiêu, thấp giọng bổ sung thêm.
Những lời này như một dòng nước nhỏ, một luồng ánh sáng, giữa đêm đen mịt mù, dẫn dắt Mặc Chiêu khỏi bốn bề tối tăm.
Nếu những người nàng muốn bảo vệ còn không quan trọng, thì còn thứ gì quan trọng hơn thế nữa.
"Nói phải."
"Nói phải lắm."
Mặc Chiêu vòng tay ôm cả hai người trước mặt vào lòng.
Vòng tay nàng không rộng, bóng dáng mảnh khảnh lại gầy yếu, thế nhưng đâu có nghĩa tấm lòng này nhỏ bé, đâu có nghĩa nàng không thể, càng không muốn bảo vệ hai người trước mặt.
Chỉ cần nàng vẫn mãi là Mạc Thiên Di trong lòng họ, nàng còn phải bận lòng điều gì nữa.
Nên mềm yếu một lần duy nhất này thôi.
Một đêm này, ba người cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn.
Trong phòng, ánh đèn leo lét, cặp mắt của người bên cạnh lại tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ mà dịu dàng.
Đầu gối tay, má áp má, tóc đan tóc, từng tiếng cười khẽ đan trong những kỉ niệm trước kia khi còn ở ma giáo.
Thấy Sở Diêm chăm chăm nhìn mình, Mặc Chiêu mỉm cười, hỏi:"Huynh nhìn gì thế?"
Ngắm nàng hồi lâu, Sở Diêm chợt cảm thán:"Chiêu nhi, muội đẹp thật."
Mặc Chiêu bật cười, trong lòng vui vẻ.
Không ngờ miệng của hồ ly cũng ngọt như vậy đấy.
"Muội không biết hôm nay hai tỷ đệ họ Võng kia nhìn muội, cả hai đều rơi vào lưới tình rồi không? Đúng là nam nữ không tha mà."
Sở Ngân đang vuốt ve mái tóc đen dài mượt của Mặc Chiêu, nghe thấy lời này thì động tác hơi ngừng lại.
Sở Diêm cảm thấy còn chưa thỏa, cong môi tố cáo:"Muội còn dám vì tên nhóc họ Võng kia mà quát ta.
Nhất định phải đền bù cho ta đấy"
Tiểu hồ ly lại ăn giấm chua rồi, Mặc Chiêu mím môi cười khẽ.
Một bàn tay vươn ra đan vào bàn tay to của Sở Ngân, tay còn lại đan vào tay Sở Diêm, như nhánh cây cùng gốc, mãi mãi bên nhau, không yêu cầu, không đòi hỏi.
Đuôi mắt Mặc Chiêu cong cong, nghiêm túc gật đầu.
"Được."
Đến khi ơn đáp oán trả, ta nhất định dùng nửa đời còn lại bù đắp cho hai người.
Đến phút cuối, dưới ánh trăng mềm nhẹ ba người say ngủ như trẻ thơ, chẳng có nổi một phần tà ý.