Hai tiếng vừa bật ra khỏi miệng, cũng là lúc Triệu Tử Khiêm nâng tay vung kiếm, một tiếng hô lớn vang vọng cả vùng trời:"Mọi người cẩn trọng!"
Giữa bão gió rít gào, từng cơn quyện chặt lớp bụi dày, mấy người của Đông Viện phải đồng loạt nâng tay lên che mắt.
Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, dây leo chằng chịt dưới nền đất như lũ rắn bò trườn chỉ trực chờ ngoi lên, quấn lấy chân đám người rồi lôi xuống.
Trước uy áp của kẻ làm vua, một đám ma thú cấp thấp run như cầy sấy, một số quay lưng chạy biến vào trong rừng, số khác sợ hãi quỳ rạp xuống đất bày tỏ sự thần phục.
Mấy đệ tử khác thấy tình cảnh ấy, trong lòng đều dâng lên dự cảm chẳng lành.
Sở Diêm chẹp miệng, vẫn còn có tâm trạng châm chọc:"Thật là biết cách phô trương mà."
Mặc Chiêu không có tâm trạng trả lời Sở Diêm.
Nàng còn đang mải nghĩ xem có nên dẫn dụ một con ma thú ra một góc để xử lý hay không.
Chỉ là, không cho Mặc Chiêu có thời gian suy nghĩ, kèm theo tiếng động lớn khi từng nhánh cây đổ rạp là bóng dáng khổng lồ dần dần hiện rõ và một tiếng gào đến đinh tai nhức óc.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra tiếng động, chỉ sau một khắc, cuối cùng cũng có thể quan sát rõ ràng ba con vật đang tiến đến.
Ba con rắn thân dài chừng vài trượng, lớp vỏ ngoài màu xanh lục đậm, một đường vảy màu vàng kéo từ đầu đến đuôi.
Hai con mắt màu vàng đục ngạo nghễ quan sát đám người trước mặt, một phần đuôi thi thoảng nhấc lên rồi đập mạnh xuống đất.
"Rắn....!là rắn..."
"Rốt cuộc là loại ma thú gì vậy...."
"Là ma thú cấp tám đó......!là ma thú cấp tám đó.."
"...!Phải làm sao bây giờ..."
Triệu Tử Khiêm siết chặt chuôi kiếm, nhìn ba ma thú cao gấp chục lần y đang trườn qua trườn lại, chiếc lưỡi đỏ lòm thi thoảng lè ra từ trên nhìn xuống, y hệt như đang bày tỏ sự khinh thường với loài người hèn mọn.
Y vừa rồi chỉ cảm nhận được một luồng uy áp cực lớn, thật không ngờ được lại có ba ma thú cao cấp đồng loạt xuất hiện, nếu như một mình y quay đầu bỏ chạy, với khả năng của y, chắc chắn có thể.
Thế nhưng....
Triệu Tử Khiêm quay đầu, ngay cả những đệ tử ở Đông Viện đã vài năm sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, chưa kể đến một vài đệ tử mới còn đang run rẩy không ngừng, mặt mày tái mét, không giấu nổi sợ hãi.
Bàn tay nắm chuôi kiếm của Triệu Tử Khiêm chặt đến mức nổi lên gân xanh, đã chạy không được, vậy thì phải liều mạng đánh một trận.
Ma thú cấp tám có thực lực so với đại ma đạo sĩ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, chưa kể đến việc phải đối mặt với hai ma thú cấp tám và một ma thú cấp bảy.
Trong toàn bộ hai mươi người này chỉ có y là đạt tới trinh độ kiếm sư, miễn cưỡng có thể giao đấu với một con.
Còn lại, chỉ có vẻn vẹn hai đại ma đạo sư và hai cao cấp ma pháp sư, ba cao cấp kiếm sĩ, còn lại đều là trung cấp ma pháp sư.
Thực lực không cần nghĩ cũng biết chênh lệch tới mức nào.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Triệu Tử Khiêm nhanh như chớp nhìn về phía Mặc Chiêu với bộ dáng dửng dưng và điệu cười nửa miệng đáng đánh đòn như lần đầu gặp mặt.
Còn cả hai kẻ họ Sở đi bên cạnh y nữa.
Ba người này.....
"Ta nhớ ra rồi....ta nhớ ra rồi...!ma thú cấp tám họ rắn....!là Hỏa Diệc Lục Xà...!nó còn có thể phun ra lửa nữa đó..."
"Thật....!thật vậy sao..."
"Hỏa Diệc Lục Xà".
Triệu Tử Khiêm nhăn chặt mày, y cũng đã từng đọc về loài ma thú này trong sách, loài ma thú với thân hình khổng lồ, tốc độ kinh người và hỏa diễm cực kì lợi hại.
Có điều, không phải loài ma thú này cực kì hiếm gặp, tỷ lệ chỉ là một phần vạn hay sao.
Sao có thể nói gặp là gặp vậy chứ, hơn nữa không chỉ là một mà là ba đấy!
Hỏa Diệc Lục Xà ở giữa có vẻ là con cầm đầu.
Nó dần dần tiến lại gần, rướn cao người, âm thanh khàn khàn khó nghe từ miệng truyền ra:"Loài người ngu ngốc."
"Nếu đã tiến vào đây rồi, vậy thì chịu chết đi!"
Vẫn biết ma thú luôn luôn kiêu ngạo và khinh ghét thế nhân, ma thú cấp càng cao thì kiêu hãnh càng lớn, không bao giờ tự nguyện lập khế ước với con người.
Thế nhưng nghe những lời này, ngay cả người lạnh nhạt như Sở Ngân cũng phải cất lời cảm thán:"Kiêu ngạo thật.
Hỏa Hồ ngu ngốc, ba con rắn này so với ngươi còn kiêu ngạo hơn nữa kìa."
"Đừng có đem ta so sánh với cái loài không chân xấu xí ấy".
Sở Diêm bực bội gắt lên, càng lúc càng nhìn ba cái đầu rắn trước mặt không vừa mắt, chỉ muốn dùng một mồi lửa đem chúng đốt sạch.
Không hiểu sao tên Bạch Hồ kia có thể đem y ra so sánh với loài ma thú trơn tuột xấu xí tới vậy chứ.
Mà một cái đầu rắn xấu xí trong miệng Sở Diêm kia càng ngày càng dịch lại gần, một nữ đệ tử chưa từng đối chiến trực tiếp với ma thú bị dọa sợ, không nhịn được hét lên trong hoảng loạn:"...!Làm thế nào bây giờ..."
"Chạy đi..
ma thú cấp tám ...!là ma...!ma thú cấp tám đấy...!nếu không chạy đi sẽ không kịp mất..."
Nàng ta còn chưa run giọng nói hết câu, Lục Xà rú to một tiếng, nàng ta theo phản xạ ngã ngồi dưới đất.
Đương thở dốc rồi luống cuống bò dạy, chẳng biết nghĩ thế nào, bước chân hỗn loạn chạy về phía rừng sâu.
"Một kẻ cũng đừng mong chạy thoát!"
Một con lục xà nói rồi trườn người đuổi theo nữ đệ tử kia.
Tình hình đột ngột biến chuyển, Triệu Tử Khiêm nhất thời rối rắm, không nhịn được chửi thề một tiếng:"Chết tiệt!"
"Mau quay lại.
Chết tiệt."
"Mau quay lại!"
Hai con lục xà còn lại thừa thời cơ này đồng loạt tiến đến, một cái đuôi lớn dài cả trượng vung cao rồi quật mạnh xuống, đám đệ tử vội vã tránh sang một bên, đội hình tập hợp tan tác hết cả.
Mặc Chiêu thấy tình hình bất ngờ chuyển biến xấu, lại may mắn làm sao đúng với những gì nàng vừa nghĩ tới.
Thế là thừa cơ khi Triệu Tử Khiêm bận rộn giao đấu với Lục Xà trước mặt, Mặc Chiêu tiến lại gần bỏ lại một câu:"Huynh lo chuyện ở đây.
Ta đi cứu người."
Triệu Tử Khiêm nào trả lời kịp, ba người Mặc Chiêu đã nhanh chân chạy mất, thoắt cái không thấy bóng dáng.
Y đành phải cắn răng, huy động đấu khí vung mạnh kiếm, dùng toàn lực đối phó với Hỏa Diệc Lục Xà trước mặt.
Đồng thời cố gắng bình ổn lại cam xúc, cao giọng phân phó
"Trương Kiệt..."
"Có...."
"Lục Dương...."
"Có đệ...."
Ở một nơi khác sâu trong cánh rừng, ba người Mặc Chiêu như cơn gió đuổi theo Hỏa Diệc Lục Xà, chẳng bao lâu liền thấy bóng dáng khổng lồ của một loạt cây cối đổ rạp khi lục xà đi qua.
Nữ đệ tử kia sợ hãi chạy thẳng về phía trước, ấy thế, chênh lệch không nhỏ về tốc độ khiến khoảng cách giữa một người một thú nhanh chóng bị thu hẹp.
Ngắm kĩ mồi ngon, cái miệng đỏ như máu của Lục Xà há to chuẩn bị đớp xuống.
Mặc Chiêu hơi biến sắc, suy nghĩ luân chuyển, trong lúc nguy cấp nhanh nhẹn huy động ma pháp hệ mộc, một chiếc roi mây vụt nhanh qua cuốn lấy cổ lục xà kéo lại.
Đồng thời kêu to một tiếng:"Diêm!"
Sở Diêm hiểu ý phi vụt qua, vươn tay ôm lấy nữ đệ tử kia lăn quanh một vòng, rốt cuộc thoát được cái chết trong gang tấc.
Nữ đệ tử thở hổn hển từ trong lòng lòng Sở Diêm chui ra, cả người toát mồ hôi lạnh, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt màu nâu nhạt thấp thoáng sắc đỏ sậm và chiếc cằm cương nghị khiến nàng nhìn tới thất thần.
Lục Xà bị dây leo của Mặc Chiêu quấn quanh cổ, cảm thấy như bị loài người sỉ nhục, giận dữ gào lên một tiếng, dùng sức quay một vòng thật mạnh.
Sức lực này quả thật quá lớn, ma pháp hệ mộc của Mặc Chiêu chưa đủ, cả người theo đó bị hất tung, văng mạnh đi, trượt một đoạn dài mới đứng vững lại được.
"A Chiêu!".
Sở Diêm giật mình hét to một tiếng, không để tâm buông nữ đệ tử kia mặc cho nàng ta ngã ngồi dưới đất, sau đó lo lắng lao nhanh về phía Mặc Chiêu.
Sau khi ổn định lại, Mặc Chiêu không khỏi cảm thấy buồn bực.
Nàng nâng tay, lẩm nhẩm niệm chú, tất cả những dây leo gần đó được ma pháp trợ lực từ bốn phương tám hướng vụt tiến về phía lục xà, quấn chặt lấy thân hình to lớn rồi nhanh như chớp siết chặt lại.
Hai tay thủ ấn, Mặc Chiêu rót toàn bộ ma pháp hệ mộc vào trong dây leo khiến chúng trở nên bền chắc, sự giãy dụa của một ma thú cấp tám vậy mà dưới chiếc võng từ mộc pháp cũng không có tác dụng.
Hành động của Hỏa Diệc Lục Xà khi nãy suýt chút đã khiến Mặc Chiêu bị thương, Sở Ngân rốt cuộc giận dữ, ánh mắt dần lạnh xuống.
Nhân lúc lục xà bị mộc nguyên tố của Mặc Chiêu trói lại, y nhảy lên phần thân rắn trơn tuột, giơ hai tay quá đỉnh đầu, bàn tay chắp lại.
Ánh sáng từ xung quanh dần tụ thành một điểm, chẳng mấy chốc, một khối băng dài như mũi tên khổng lồ dần dần hiện rõ.
"Đi!"
Đầu băng sắc nhọn như đầu tên theo lệnh cứ thế đâm thẳng xuống, không thể ngờ có thể chọc thủng lớp vảy giáp của lục xà, một nhát đâm xuyên qua người nó.
Lục xà đau đớn gào lên thảm thiết, khàn giọng nghểnh cổ, miệng há to chuẩn bị phun ra hỏa diễm.
Mặc Chiêu đã có dự đoán trước, bàn tay chuyển ấn, từ mộc sinh hỏa, toàn bộ dây trói xung quanh người lục xà nhanh chóng mang theo hỏa diễm với sức nóng dữ dội, từ xa nhìn lại như đang nằm gọn trong một chiếc lưới lửa căng chặt.
Đau đớn khôn cùng đương nhiên khiến lục xà dùng hết sức quẫy mạnh thân rắn, hai người Sở Ngân và Mặc Chiêu bèn nhảy sang một bên tránh thoát.
Sở Diêm vừa vặn tới gần, thổi thêm một mồi lửa về phía lục xà đang hấp hối, hòa với hỏa diễm của Mặc Chiêu, thiêu đốt lục xà đến khi chỉ còn kịp ú ớ vài tiếng rồi chết hẳn.
Thân hình khổng lồ cuối cùng ngã xuống, Mặc Chiêu phủi phủi tay, mày hơi nhíu lại.
Mộc nguyên tố chưa đạt tới trình độ như nàng muốn, hiệu quả cũng không được như mong đợi, điều này khiến Mặc Chiêu có đôi chút không vui.
Ánh lửa đỏ rực phủ kín tầm mắt, ba người không những không bị lục xà giết chết mà còn có thể đem nó thiêu sống.
Một màn vừa rồi thật sự giống như là lập đàn thiêu sống lục xà, cảnh tượng rực rỡ đến mức nữ đệ tử kinh ngạc tới mức nói không thành lời, cho đến khi lảo đảo tới trước mặt ba người Mặc Chiêu vẫn chỉ có thể khụy người, lắp bắp vài tiếng:"Đa...!đa tạ"
Mặc Chiêu giờ mới nhớ tới còn một người nữa đang ở đây, trả lại nàng ta ba từ:"Không có gì", thái độ so với thường ngày cũng vô cùng thờ ơ.
Tầm mắt nữ đệ tử lén lút dừng lại trên người Sở Diêm.
Nàng ta nắm chặt vạt áo đã lấm bẩn, giọng vẫn còn hơi run:"Ta...!ta là Lăng Tương."
Sở Diêm không trả lời nàng ta.
Chỉ là một người qua đường mà thôi, việc báo danh là không cần thiết, y nghĩ thế.
Mặc Chiêu nói:"Trở về giúp họ Triệu kia một tay."
Sở Ngân gật đầu, quan sát Lăng Tương từ trên xuống dưới, mặt mày nàng ta vẫn còn tái nhợt do sợ hãi.
Học viện đế đô sao lại có một đệ tử yếu đuối thế này nhỉ? Suy nghĩ một lúc, y đề nghị:"Sở Diêm, ngươi mang theo Lăng cô nương đi."
Lăng Tương đột ngột bị nhắc tên, ngại ngùng nhìn sang Sở Diêm:"Sở...!Sở công tử."
Mặt Sở Diêm nghệt ra:"Sao lại là ta."
Sở Ngân tỉnh bơ đáp:"Người ta đã gọi ngươi một tiếng Sở công tử, không phải ngươi thì ai chứ."
Không phải ngươi cũng họ Sở sao? Sở Diêm còn đang bất mãn nghĩ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tương hơi ửng đỏ, nói lí nhí:"Không cần...!không cần đâu."
Mặc Chiêu cười:"Làm ơn cho trót, huynh mang nàng ấy đi.
A Diêm, dù sao người ta cũng là mỹ nữ đấy."
Nói xong liền cười cười quay đầu, nhanh nhẹn thu xác lục xà vào ngọc giới rồi sử dụng Lăng Ba bộ pháp thật nhanh chạy biến đi.
Kẻ khơi mào là Sở Ngân cũng chỉ vô tội nhún vai, lập tức nâng chân chạy theo sau.
Còn người bị bỏ lại là Sở Diêm cảm thấy buồn bực không thể tả, không biết phải làm thế nào với "người lạ" này.
Lại nghe Lăng Tương "Ta...!ta...!" ấp úng mãi không nói được một câu hoàn chỉnh, Sở Diêm càng thấy buồn bực hơn.
Kết quả là y nhân lúc Lăng Tương cúi gằm mặt, vươn tay kéo lại, gọn gàng nâng lên, vác nàng ta trên vai như vác bao tải, nhún chân phi vọt đi.
Hành động trôi chảy tới mức Lăng Tương chỉ kịp hốt hoảng "A" lên một tiếng, cả người xóc nảy không ngừng, cảm giác buồn nôn khiến nàng phải vươn tay bịt chặt miệng.
Nàng đâu thể ngờ được Sở Diêm đúng là mang nàng đi, nhưng lại "mang" theo cái cách thô lỗ này cơ chứ.
Đổi lại là Mặc Chiêu, có lẽ cũng chẳng ngờ được.
Khi Mặc Chiêu về tới, mặc dù trong lòng đã có dự tính trước, hiện trạng trước mặt vẫn thê thảm không nỡ nhìn.
Một đám đệ tử nằm dưới đất không rõ sống chết, một số khác đang chật vật chống đỡ, y phục trên người đã dính máu rách bợt, trên người chằng chịt những vết thương lớn nhỏ.
Tuy thế, hai ma thú trước mặt cũng đã bị thương nặng, lục xà cấp bảy một đoạn đuôi bị chặt đứt, con còn lại hai mắt bị chọc thủng, không nhìn thấy gì cả, chỉ dựa vào vài giác quan còn sót gần như cuồng nộ không ngừng phun ra hỏa diễm.
Thổ thuẫn của một đệ tử còn trụ lại trước hỏa diễm của ma thú cấp bảy chỉ như một lớp sương mỏng, nếu không phải y nhanh chân tránh đi, chắc chắn sẽ bị mồi lửa kia thiêu rụi.
Thổ thuẫn có thể đánh lạc hướng khứu giác của lục xà, đệ tử kia cũng là một người dũng cảm, dù thực lực không đủ, hết lần này đến lần khác bị đánh bay vẫn sử dụng ma pháp hệ thổ lập một hàng phòng ngự cho các đệ tử khác bị thương không dậy nổi.
Chuyện này nghiêm trọng hơn nàng tưởng, Mặc Chiêm nhân lúc đệ tử đó niệm chú liền phi thân lại gần, âm thầm sử dụng ma pháp hệ thổ hỗ trợ.
Đệ tử kia chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh khổng lồ truyền tới, pháp lực nho nhỏ của y giống như mạnh lên gấp trăm lần.
Vốn là cắn răng chống đỡ, vậy mà thổ thuẫn giờ đây phát ra ánh sáng rực rỡ, biến thành một tấm khiên cực lớn.
Khi hỏa diễm thổi tới, tấm khiên không những không bị hỏa diễm nuốt trọn mà còn có thể nuốt trọn lấy hỏa diễm.
Chỉ thấy mồi lửa đỏ hừng hực phun tới đã mất tăm mất tích, đệ tử kia cả người được thổ thuẫn bảo vệ, ngay cả một vết bỏng cũng không có.
Y ngơ ngẩn cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay, nhìn lên, lại nhìn xuống.
Đến khi hồi hồn, cảm thấy nghi ngờ quay đầu lại, thì Mặc Chiêu đã không còn ở đó.
Ở một nơi gần đó, Triệu Tử Khiêm và một đệ tử khác chật vật đấu với lục xà cấp tám.
Y ban đầu vốn tưởng có thể cố gắng một mình chống chọi, thật không thể ngờ ma thú cấp tám sức mạnh kinh hồn.
Lớp vảy ngoài cứng rắn đến mức kiếm khí của y không thể làm nó sứt mẻ mảy may.
Đấu khí của y giờ đã gần như cạn kiệt, còn lục xà dù bị y chọc thủng hai mắt, sau ba lần đâm trúng vẫn có thể tấn công mãnh liệt như ban đầu.
Trương Kiệt cùng chiến đấu với y còn tệ hơn, nếu không phải có ý chí chống đỡ hẳn đã không nhịn được mà gục ngã.
Ý nghĩ vừa thoáng qua đầu Triệu Tử Khiêm, Trương Kiệt không chịu nổi nữa khuỵ một chân xuống, không biết từ lúc nào bên chân phải có một vết thương dài chừng ba tấc, sâu hoắm, máu tươi rỉ ra không ngừng.
Dừng lại ngay lúc này là nguy hiểm đến mức nào, nhất là khi khoảng cách giữa Trương Kiệt và lục xà là không xa.
Quả đúng như dự đoán, Lục Xà ngẩng đầu, lại chuẩn bị phun một mồi lửa nữa.
Trương Kiệt hoảng sợ gắng gượng thử đứng dậy lại lập tức ngã xuống, chỉ có thể từng chút một kéo đôi chân bị thương với hi vọng tránh thoát.
Triệu Tử Khiêm cắn răng, huy động tất cả đấu khí còn sót lại, dùng hết tốc lực chạy tới, vận toàn sức đẩy Trương Kiệt ra thật xa.
Cũng vì vậy, chính y lúc đó trở thành mục tiêu trước mồi lửa của lục xà.
Y kiệt sức nắm lấy đuôi kiếm, không thể di chuyển nổi, nếu có chạy, cũng sẽ chẳng đủ xa để tránh lần hỏa diễm này.
Chẳng lẽ, Triệu Tử Khiêm y sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?
Lần đầu tiên một kẻ kiêu ngạo như y cảm thấy tuyệt vọng bao trùm, sự tuyệt vọng và không cam lòng trước ranh giới sinh tử đang gần sát.
Vậy mà, thứ mà y đón nhận không phải là cái nóng như thiêu như đốt, mà là mùi hương dược thảo nhàn nhạt hòa với mùi hương của bụi đất.
Người đó ôm chặt y tránh qua một bên.
Giữa tiếng gào thét của Trương Kiệt và đám đệ tử, giọng nói của người kia trong trẻo như chuông bạc, thậm chí còn mang theo ý cười sảng khoái.
Y nói:"Triệu Tử Khiêm, huynh nợ ta một mạng đấy."