Mấy lão đầu kiếm đế bên Thánh Môn không dùng hết sức, từng chiêu kiếm ngoan độc chỉ vừa đủ chèn ép Mạc Vấn Thiên lui vào đường cùng, không dám thi triển sát chiêu.
Nghịch Thiên tâm pháp còn chưa có tung tích, ma đầu Mạc Vấn Thiên này tuyệt không thể chết.
"Cẩn thận! Hắn ta muốn bạo kiếm khí."
Mạc Vấn Thiên cắm thanh bảo kiếm xuống nền đất, hai tay vắt chéo, trên người tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Tiêu Linh đứng ngay bên cạnh, tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, bên khóe miệng có một tia máu trào ra.
Với thực lực của nàng hiện tại, cấm chú này vẫn có chút cố sức.
Tiêu Linh cụp mi, ánh mắt sắc lạnh, cố sức thì sao chứ, chỉ cần thành công, nàng có thể đem toàn bộ đám người khốn khiếp này đi chầu diêm vương.
Đám người đang tấn công nghe lời cảnh báo, nhất loạt dừng lại lui về sau, tất cả cảm nhận được một nguồn lực lượng cực mạnh phát ra từ phía hai người Mạc Vấn Thiên.
Bạo kiếm khí, uy lực kinh người, cũng là hành động tự sát không thể nghi ngờ.
Người của Thánh Môn âm thầm nghiến răng, nếu như Mạc Vấn Thiên tự sát, kế hoạch của họ hôm nay sẽ đổ bể ngay lập tức.
Trong tình hình căng thẳng, một bóng dáng nho nhỏ không biết từ phía nào chạy tới, dần dần thu hút sự chú ý của đám người.
Lão già Thánh môn ánh mắt sáng ngời, Mạc Vấn Thiên cùng Tiêu Linh biến sắc, hơi thở dồn dập.
Trong phút chốc, cả hai vì tâm loạn mà đồng thời phun ra một búng máu, nhất loạt hét lên.
"Thiên nhi!"
"Di nhi! Trở về mau!"
Cả hai mặc cho luồng chân khí trong người đang chạy loạn, Mạc Vấn Thiên tức tốc thi triển khinh công về bên này, Tiêu Linh cũng nhanh như chớp thi triển ma pháp tấn công, bảo vệ bóng dáng nhỏ bé vừa mới chạy tới.
Lão đầu Thánh môn thân thủ linh hoạt, thấy hàng loạt mảnh băng sắc nhọn bắn thẳng về phía mình mang theo sát ý, vội vàng vươn tay túm chặt đứa nhỏ kéo về chắn trước mặt mình, trên miệng kéo ra một nụ cười nham hiểm.
"Không!".
Tiêu Linh hoảng sợ hét lên, Mạc Vấn Thiên hai mắt đỏ ngầu, kích động đến mức dùng hết sức lực tiến về phía trước, trên miệng y vẫn còn dính một chút máu khi bị thương.
Mạc Thiên Di đột nhiên bị người lạ ôm vào ngực, cố hết sức giãy dụa lại không thể thoát ra, trong lúc nhất thời nhanh trí ở trên cổ tên đó cắn mạnh xuống, mùi máu tanh nồng tràn ngập trong khoang miệng.
Thân thể ma pháp sư bề ngoài không cứng rắn như kiếm giả, lão giả đau đớn kêu một tiếng, trực tiếp ném nàng về phía hàng loạt băng tiễn đang phóng tới.
Mạc Thiên Di giật mình la lên, cảm giác cả người mình như bao cát bị ném bay đi, gió tạt mạnh qua mặt, kèm theo từng tiếng hét thê lương của Tiêu Linh từ xa vọng tới.
Mạc Thiên Di cuộn tròn người, nhắm mắt chờ đợi từng cơn đau thấu xương.
Thời khắc ấy, từ trên người Mạc Thiên Di tỏa ra một vầng hào quang chói lọi, càng ngày càng lan rộng bao phủ lấy thân mình nhỏ bé của nàng.
Ánh sáng rực rỡ như băng tiễn đâm vào mắt, những người đứng gần đó cảm nhận được áp bức không nhịn được cúi đầu.
Cho đến khi vầng sáng ấm áp tan đi, chỉ thấy Mạc Thiên Di ngồi trên mặt đất, ma pháp công kích của Tiêu Linh bị đánh bật ra, không hề tổn hại đến nàng nửa phần.
Bên cạnh nàng lúc này xuất hiện hai bóng dáng, một trắng như tuyết, một đỏ như lửa, hai bóng dáng yên lặng đứng bên cạnh nàng, khiến cho Mạc Thiên Di giật mình, cũng khiến cho những người ở đó rối loạn.
"Tiểu Băng, Tiểu Hỏa".
Mạc Thiên Di sung sướng hô lên, từ dưới đất đứng dậy lảo đảo đi tới trước mặt hai chú hồ ly ngay trước mặt.
Thân mình cả hai đều đã cao lớn không ít so với trước, linh khí trên người so với trước kia cũng tinh khiết hơn nhiều.
Tiêu Linh sau một hồi ngạc nhiên thì thở phào nhẹ nhõm, Mạc Vấn Thiên lúc này cũng đã tới bên cạnh Mạc Thiên Di, đảo mắt qua một lượt từ trên xuống thấy nàng không bị thương, nội tâm căng như dây đàn mới có thể buông lỏng.
Lão già Thánh Môn cùng với những người ở đó nhìn hai con hồ ly không biết từ nơi nào xuất hiện, quan trọng nhất là, hai con hồ ly nho nhỏ lại có thể dễ dàng ngăn được ma pháp công kích của ma đạo sư.
Băng Hồ cùng Hỏa Hồ dáng người kiêu ngạo, trong mắt chỉ có Mạc Thiên Di, bộ lông trắng muốt mượt mà giống như phủ một lớp băng mỏng, đỏ rực như nham thạch, óng ánh mê người.
Hình ảnh diễm lệ lọt vào trong mắt của lão giả đứng gần đó khiến cho lão giật mình, mắt trợn trừng.
Có khi nào...!có khi nào là cửu vĩ băng hồ trong truyền thuyết?
Không thể nào, cửu vĩ hồ là dị thú thượng cổ hiếm gặp, sức mạnh kinh người, đối với loài người cao cao tại thượng, tiểu nha đầu này làm sao có được.
Huống chi hai con hồ ly này cao tầm ba thước, có khi cũng chỉ là một ma thú bình thường.
Tự mình định thần, lão giả vung tay ra lệnh.
Mấy kẻ ở đó chỉ ngẩn người một lúc, tiếp tục toàn lực tiến công, Mạc Vấn Thiên cùng với Tiêu Linh đột ngột dừng lại đã khiến nguyên khí ảnh hưởng không ít, lúc này chính là thời cơ cho bọn họ.
Mạc Vấn Thiên vung kiếm, vừa chống trả vừa phải che chắn cho Mạc Thiên Di ở phía sau, vầng sáng màu vàng kim trên thân kiếm có chút ảm đạm.
"Tiểu Băng, Tiểu Hỏa, mau đi giúp phụ thân".
Mạc Thiên Di luống cuống mở miệng.
Hai con hồ ly nhìn nàng một lúc, rồi sau đó nhìn Mạc Vấn Thiên có chút chật vật, giống như thực sự hiểu được gật đầu, tiến tới giúp đỡ.
Tốc độ của chúng so với gió còn nhanh hơn, nhiều tên kiếm sĩ chỉ cảm thấy có gì đó vừa xẹt qua, cổ họng đau rát, thẳng tắp ngã xuống.
Có sự gia nhập của hai hồ ly, trận chiến có vẻ như có một tia hi vọng.
"Dừng tay lại".
Giọng nói trầm khàn khó nghe từ nơi nào đó vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mạc Vấn Thiên sau khi chém chết một tên, nhìn thấy Tiêu Linh lúc này bị tên áo choàng đen kề dao vào cổ, lo lắng muốn tiến về lại nghe thấy tên đó mở miệng:"Mạc Vấn Thiên.
Giao ra Nghịch Thiên tâm pháp, nếu không thì chờ nhận xác của ả đi."
"Ngươi dám!".
Mạc Vấn Thiên hét lớn, trên người tỏa ra sát khí dày đặc, tay nắm chặt trường kiếm, hai mắt đã đỏ ngầu.
"Ta có gì không dám".
Ma pháp sư so với chiến sĩ tu luyện kiếm khí thì mạnh hơn, nhưng thân thể không mạnh bằng chiến sĩ, vô cùng bất lợi khi cận chiến.
Tiêu Linh do không cẩn thận mới để tên mặc áo choàng đen thần không biết quỷ không hay đến gần, tấn công từ phía sau khiến nàng trở tay không kịp.
"Cha!" Mạc Vấn Thiên vốn hướng sự chú ý về bên này, nghe thấy tiếng hét quen thuộc, quay phắt đầu lại.
Mạc Thiên Di đã bị một tên bắt đi, chủy thủ sắc bén đặt cạnh cổ, có thể hạ xuống ngay lập tức.
Băng Hồ cùng Hỏa Hồ lo lắng muốn tiến đến, sợ rằng tên kia sẽ làm nàng bị thương, chỉ biết đứng tại chỗ không dám sơ suất.
Tiếng cười khùng khục man rợ từ trong tấm áo choàng đen truyền ra, hắc y nhân đắc ý cười, tiếp tục nói:"Thế nào.
Mạc Vấn Thiên.
Hài tử của ngươi giờ cũng ở trong tay bọn ta.
Mau mau giao ra tâm pháp, nếu không muốn bọn chúng phải chết."
Khi Mặc lão thoát được đuổi giết mà chạy tới, sắc mặt ngưng trọng chứng kiến tình thế nguy hiểm, Mạc Vấn Thiên đứng tại chỗ, thân hình cao ngất, khuôn mặt băng lãnh như sương.
Mạc Vấn Thiên nhìn Tiêu Linh, hai người trong một khắc trao đổi ánh mắt.
Mạc Vấn Thiên rút từ trong ngực ra một quyển trục nhỏ, ánh mắt mấy người ở đó theo động tác của y mà sáng lên như hổ rình mồi.
Y nắm chặt quyển trục trong tay, nhìn thoáng qua ái thê và hài tử đang bị giam giữ, trong mắt tràn ngập lo lắng, trầm giọng:"Ngươi thả hai người họ ra, ta giao cho ngươi tâm pháp."
Hắc y nhân hừ một tiếng, dao đặt trên cổ Tiêu Linh như có như không xẹt qua tạo thành một vết thương dài, máu từ miệng vết thương chảy ra.
Gã gằn giọng:"Đừng nói nhiều.
Nếu ngươi không đưa, ta liền giết ả."
Dao sắc kề cổ, Tiêu Linh ở trong lòng tên đó ánh mắt vẫn trong suốt, không sợ không lo, chỉ khi nhìn thấy Mạc Thiên Di đang gặp nguy hiểm, hai mắt mới tối sầm.
Nàng vốn đã lường được ngày hôm nay phải đấu một trận sinh tử, thế nhưng hài tử của nàng, bảo bối của nàng, không thể để cho nó có mệnh hệ gì.
Nhìn Mạc Vấn Thiên còn chút do dự, tên áo choàng đen hướng về một phía gật nhẹ đầu.
Một tiếng "phập" vang lên rất nhỏ, là tiếng binh khí đâm xuyên vào da thịt, mùi máu tanh nhàn nhạt truyền ra.
Mạc Thiên Di hô khẽ một tiếng, không dám tin nhìn xuống vùng bụng đau nhức, nơi đó máu tươi đã thấm ướt một mảng y phục trắng tuyết của nàng.
Thân thể bị xốc lên thô bạo, Mạc Thiên Di đau đớn ôm bụng, trong cổ họng có thứ gì đó ngai ngái trào lên.
Mạc Vấn Thiên cùng Tiêu Linh không thể tin nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ nhi, trong lòng vừa đau xót vừa phẫn nộ.
Băng Hồ cùng Hỏa Hồ muốn bấp chấp xông đến, lại nhìn thấy chiếc chủy thủ được tên kia rút ra, lần này là hướng tới trái tim của Mạc Thiên Di, tràn ngập uy hiếp.
"Ngươi chỉ cần do dự thêm một chút, nhóc con này lập tức đi đời.
Mạc Vấn Thiên, ta muốn xem, tâm pháp quan trọng hay là hài tử quan trọng."
Mạc Vấn Thiên hai mắt đỏ ngầu, ném quyển trục trong tay về phía lão giả, lão giả không do dự đưa tay ra bắt lấy.
Nhân lúc đó, Băng Hồ cùng Hỏa Hồ nhanh như chớp tiến đến, Hỏa Hồ trên miệng ngậm lấy quyển trục, Băng Hồ cắn mạnh vào tay tên đó khiến hắn đau đớn ném Mạc Thiên Di xuống nền đất.
Mặc lão vội vàng vươn tay đón lấy thân hình nho nhỏ của nàng, hai mắt Mạc Thiên Di khép hờ, thở dốc từng ngụm khó nhọc.
Tên áo choàng đen không ngờ Mạc Vấn Thiên lại không màng đến an nguy của thê tử, cả người tức giận, con dao ở tay nâng lên chuẩn bị hạ xuống
Phập!
Phập!
Phập!
Hắc y nhân hai mắt mở to, không thể tin nhìn xuống, từng mảnh băng sắc nhọn đâm xuyên qua ngực gã, máu tươi nhỏ xuống nền y phục đen làm thấm ướt một mảng.
Khuôn mặt dưới lớp áo choàng tái nhợt, ngón tay cầm chủy thủ vì thế mà run lên.
Tiêu Linh đẩy mạnh hắn ra, từng mảnh băng cũng xuyên qua da thịt nàng, từ trong miệng nàng phun ra một ngụm máu, hai chân khuỵ xuống, khóe môi lại kéo lên một nụ cười.
Vừa lúc nãy là nàng lợi dụng lúc hắn không chú ý mà đọc chú ngữ thi triển ma pháp công kích từ phía sau, hàng loạt băng phách bay đến đâm thẳng vào người hắn, cũng đâm thẳng vào người nàng.
Ánh mắt thản nhiên lạnh lùng đảo qua hắc y nhân nằm trên mặt đất, nàng gằn từng chữ một:"Tiêu Linh ta có chết cũng không chết dưới tay ngươi."
Mạc Vấn Thiên chạy như bay đến ôm lấy thân mình của ái thê vào trong ngực, chân khí nàng đã rối loạn, vì mất máu mà hơi thở càng thêm yếu ớt.
"Linh nhi, Linh nhi"
Tiêu Linh nâng lên mí mắt nặng trĩu, trước mặt là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, nàng không khỏi nở nụ cười.
Bàn tay dính máu đặt lên mặt Mạc Vấn Thiên khẽ vuốt ve, cất giọng khàn khàn:"Thiên ca, lũ người này thật đang ghét, chúng ta đem bọn chúng chôn cùng có được không?"
Mạc Vấn Thiên đau lòng nắm tay Tiêu Linh, nói thật khẽ:"Linh nhi, nàng thế này rồi, sao có thể thi triển cấm chú."
Tiêu Linh lắc đầu, giọng nói thì thào mà kiên định:"Thiên ca, hôm nay chúng ta không thoát được rồi.
Dù có chết cũng không thể chết dưới tay bọn chúng."
Nói rồi lại phun ra một ngụm máu.
Tiêu Linh cố gắng bình ổn hơi thở, miệng khẽ lẩm nhẩm, tay run run tạo thành hình chữ thập.
Mạc Vấn Thiên lòng đau như cắt, ở trên trán của nàng khẽ hôn xuống để lại một vệt máu đỏ sậm.
Mạc Vấn Thiên để cho nàng tựa vào ngực mình, khi ngẩng đầu, nhìn đám người trước mặt giống như nhìn người chết:"Linh nhi, theo ý nàng."
Trường kiếm cắm xuống đất, vương máu của hai người, vầng hào quang vàng nhạt trên thân kiếm tỏa ra, đấu khí trong cơ thể tụ lại, càng ngày càng thêm mạnh mẽ.
Hồng quang trong cơ thể hai người phá thế mà ra, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Những kẻ không kịp chạy trốn lập tức nổ tung, hóa thành từng vũng huyết nhục mơ hồ, máu nhuộm đỉnh Ngọc Lâm, đỏ rực ghê rợn.
Cùng lúc đó, ở một phía xa, một hài tử được vác trên lưng, ánh mắt mệt mỏi khép hờ, bàn tay nhỏ bé muốn đưa ra lại chỉ bắt được một khoảng không vô tận.
Máu tươi nhuộm đỏ tầm mắt của nàng, một hàng lệ từ khóe mắt chảy ra, nặng nề rơi xuống, miệng thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
"Không!!!"