Sau khi lấy được ma tinh hạch, Mặc Chiêu xuôi theo một ngóc ngách, chọn một hướng giữa bốn lối khác nhau, nhấc chân trở ra.
Hai bức tường dọc lối đi từ màu xanh nhạt trong suốt dần chuyển thành đậm màu, đi được một đoạn, khí lạnh cũng từ từ tản hết, cả người Mặc Chiêu nhờ vậy mà cảm thấy ấm lên không ít.
Mặc Chiêu âm thầm phỏng đoán, nơi gọi là bí môn này được phân thành từng khu nhỏ lẻ riêng rẽ, mỗi khu là sẽ có một ma thú cai trị, đồng thời, môi trường xung quanh cũng tùy theo bản hệ của ma thú đó mà có những biến đổi khác nhau.
Tỷ như hiện tại, từ nơi nàng tiến đến có một mùi hôi tanh ẩm mốc thoáng qua rồi đậm dần.
Rẽ trái ba lần, rẽ phải ba lần, nối tiếp bức tường băng khi hết hẳn là bức tường bằng đá đen, trên mặt đá thô ráp, nhiều hộc đá trống xen kẽ nhau.
Trên đường đi, dưới chân thi thoảng sẽ xuất hiện một vũng nước nhỏ đặc sánh, mùi hôi đậm hơn rồi sộc thẳng vào khứu giác.
Mặc Chiêu nhíu mày, lấy một chiếc khăn từ ngọc giới rồi gấp lại, nhanh nhẹn buộc quanh miệng.
Sức mạnh được giải phóng, cảm giác của Mặc Chiêu vì thế so với trước kia không chỉ sống động hơn gấp đôi ba lần, loại mùi khó ngửi này cũng vì thế mà rõ hơn, khiến nàng cực kì khó chịu.
Thậm chí, Mặc Chiêu có thể nghe thấy từng tiếng gió, tiếng hít thở nhẹ nhàng, từng tiếng tý tách khi từng giọt nước từ trên trần hang động rớt xuống, chân thực như thể những chuyển động ấy đang kề sát bên tai.
Mặc Chiêu chầm chậm bước tiếp, khi những tiếng động ngày một gần hơn, mùi hôi thối pha tạp trộn lẫn nồng quánh....!năm bước.....!sáu bước....!bảy bước...
Đến khi bước đủ mười bước, Mặc Chiêu dứt khoát dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Tới rồi.
Ở bên tai Mặc Chiêu, một con nhện con nhả tơ rồi rớt xuống, lơ lửng trên vai nàng.
Mặc Chiêu nhàn nhạt quay sang nhìn nó, tức thì trên người con nhện xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, cháy bùng lên, đem nó thiêu rụi thành tro, nghe thấy cả tiếng "xèo xèo" nho nhỏ.
Mặc Chiêu thổi nhẹ, lớp bụi kia dính vào màng nhện, không rớt một hạt trên áo nàng.
Chỉ có điều...!Mặc Chiêu đánh mắt quan sát quanh một vòng, da đầu hơi căng ra.
Đây chỉ là một con trong hàng ngàn hàng vạn những con nhện lớn bé đang giăng kín trên tường.
Tiếng rì rầm khi yêu nhện bò lổn ngổn khắp nơi, một màu đen xám trên thân mình lông lá phủ kín tầm mắt, choán đầy trong hang động.
Ma thú yêu nhện, còn là một ổ nhện to.
Hang ổ cũng chẳng phải dạng vừa.
Bất kỳ nữ tử nào khi chứng kiến cảnh này, ắt hẳn đều sẽ không nhịn được mà cảm thấy rùng mình.
Thật lòng, Mặc Chiêu giờ phút đầu cũng không tránh khỏi, chỉ khác là, không phải do sợ hãi, mà là do mùi hương khó ngửi và đám yêu thú xấu xí ghê tởm ngay trước mắt.
Nàng từ nhỏ đã mắc bệnh sạch sẽ, lọt vào nơi này càng khó lòng chịu nổi.
Mặc Chiêu quét mắt một vòng, thật muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Vì thế vung nhẹ tay, hỏa diễm màu đen tuyền bắt đầu lan ra từ một góc, nàng không hề nương tay, hỏa diễm nhanh chóng đốt đi thân xác của yêu nhện, chất lỏng xanh nhạt lại chảy ra lênh láng.
Nhiều yêu nhện con tránh được hỏa diễm, chạy về phía nàng.
Mặc Chiêu thấy thế, chầm chậm giương cao hai tay, hỏa diễm ban đầu từ một bên giờ hóa thành một ngọn lửa ngùn ngụt, nóng bỏng dọa người.
Ánh lửa đậm sắc hắt lên gò má nàng, hòa với sắc đỏ trong đôi con ngươi của Mặc Chiêu, không thể phân biệt nổi.
Mặc Chiêu lập một thổ thuẫn xung quanh, không để chất lỏng và các yêu nhện rơi vào người mình, một đường đi sâu vào trong.
Nàng bước một bước, lửa cháy theo sau, chính xác là muốn đem nơi này hoàn toàn đốt rụi.
Chỉ là, số lượng yêu nhện so với nàng tưởng tượng đông hơn rất nhiều, có cảm giác như đốt mãi không hết.
Mặc Chiêu cũng không sốt ruột, đi tới đâu thiêu rụi tới đó.
Những yêu nhện lởn vởn quanh đây đều là nhện con sơ cấp, nếu nàng đoán không lầm, yêu nhện vương vẫn còn chưa xuất hiện.
Hồn lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn trào, dường như không hề có điểm dừng.
Một đám nhóc con lúc nhúc này cũng thật là chướng mắt, sau khi bị hỏa diễm đốt rụi vẫn tỏa ra một mùi hương khó ngửi.
Mặc Chiêu nhíu mày, mặt không đổi sắc đi nhanh về một phía, chẳng mấy chốc thấy một ngách hang rộng, tơ nhện giăng kín trước miệng hang.
Tay trái nâng cao, một chiếc cung bằng hỏa diễm nhanh chóng xuất hiện.
Tay phải cầm tên, căng vai, hỏa tiễn đã được chuẩn bị sẵn, dọc mũi tên mang một màu đen yêu mị.
Mặc Chiêu không lập tức phóng tiễn, nàng ngưng mắt nhìn về phía hang động với từng lớp tơ nhện dày đặc, giọng nói từ tốn mà lạnh tanh:"Cút ra đây."
Từ bên ngoài qua lớp tơ kia nhìn vào, ngoài một màu đen mịt mù, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Nhưng thần thức của Mặc Chiêu cảm nhận được một nguồn ma khí khá mạnh hiển hiện ngay bên trong hang động.
"Không muốn chết thì cút ra đây!".
Mặc Chiêu lặp lại.
Nàng kiên nhẫn chờ, quả nhiên, nguồn ma khí ấy một hồi sau hướng về phía nàng đi tới, chậm rồi nhanh dần.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói:"Xin chậm đã."
Đến khi một bóng dáng khổng lồ đứng trước mặt, Mặc Chiêu mới nói:"Xem như ngươi biết điều."
Nàng đã chủ động thả ra uy áp, chẳng lẽ còn không đủ đem yêu nhện vương này dọa sợ hay sao?
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Không hổ là ma thú cấp chín, ăn nói cũng lưu loát hơn hẳn.
Mặc Chiêu thu lại hỏa tiễn, ngữ điệu thản nhiên như tán gẫu:"Có tin ta có thể đem nơi này, thậm chí ngay cả ngươi đốt sạch hay không?"
Yêu nhện vương là ma thú cấp chín, có thể hiểu được ngôn ngữ của loài người, là loài ma thú cực kì thông minh.
Loài người trước mặt tuy rằng nhỏ bé, thế nhưng nguồn sức mạnh cực đại ẩn chứa trong cơ thể nàng ta kia không hề nhỏ bé chút nào, đối với nó vẫn là một mối uy hiếp lớn.
"Ngươi....!rất mạnh."
Không chỉ mạnh, trên người nàng ta còn dao động một luồng sát khí nồng đậm.
Đã lâu lắm rồi nó không gặp được một luồng sức mạnh cường đại đến thế này.
Nếu nàng ta thật sự muốn thiêu rụi tất cả tộc nhện của nó, tuyệt đối không phải là nói chơi.
Yêu nhện vương thừa nhận:"Ngươi có thể thắng ta."
"Loài người, ngươi rốt cuộc muốn gì."
Mặc Chiêu:"Ta muốn hỏi ngươi vài câu hỏi.
Chỉ cần trả lời được, ta sẽ không lấy ma tinh hạch của ngươi."
Nhện vương đề nghị:"Trước hết hãy ngừng hỏa diễm của ngươi đi."
Mặc Chiêu không làm khó nó, hỏa diễm đang cháy hừng hực một lúc sau được dập tắt.
Yêu nhện vương ra lệnh cho toàn bộ nhện con rút trở về hang động, chỉ còn mình nó với Mặc Chiêu ở lại, Mặc Chiêu thấy nó thông minh, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.
Nàng ngẫm nghĩ đôi chút, rồi hỏi:"Nơi này rốt cuộc là nơi nào.
Ngươi ở đây đã bao lâu rồi."
"Ta không rõ.
Từ khi chúng ta sinh ra đã ở đây rồi."
"Như vậy, những ma thú khác thì sao, nơi này rốt cuộc có bao nhiêu ma thú".
Điều khiến Mặc Chiêu băn khoăn chính là, tại sao một nơi như thế này lại thuộc quyền sở hữu của học viện Đế Đô? Yêu nhện vương là ma thú cấp chín, nếu không phải nàng giải phóng toàn bộ sức mạnh, đối chiến với nó cũng chỉ có một con đường chết.
Ngay cả khi nàng có thể đem nó giết chết, chắc chắn không tránh được phản phệ, chẳng khác nào tự mình hại mình.
Yêu nhện vương không hề biết điều này, nàng vừa hay có thể dùng uy áp mà lừa nó một lần.
"Nơi này có vô số ma thú, ta cũng không biết nữa.
Nhưng ngươi tưởng ma thú cấp chín là cái gì chứ, muốn gặp là gặp.
Ngoài ta ra, nơi này không còn ma thú nào khác.
Còn ma thú cấp tám thì nhiều lắm, không thể nào đếm xuể."
Gương mặt dưới lớp khăn của Mặc Chiêu hiện rõ sự ngạc nhiên.
Phải biết rằng, ở Thần Ma đại lục, ma thú cấp chín biểu trưng cho một nguồn sức mạnh cường đại, giống như biểu trưng cho đại ma đạo sư, ma thú cấp chín tu luyện lâu năm còn có thể đặt cạnh một pháp thánh.
Vậy mà nơi này không những có một ma thú cấp chín cai trị, còn có vô số ma thú cấp tám.
Nếu như lượng ma thú này thoát khỏi bí môn, không biết sẽ mang tới chấn động lớn thế nào.
Trong đầu Mặc Chiêu vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Nàng thật sự lo lắng, nếu Sở Diêm và Sở Ngân không may gặp phải ma thú cấp chín kia, liệu rằng có phải đối mặt với bất kỳ bất trắc? Mặc dù hai người bọn họ rất mạnh, nhưng khả năng nào cũng có thể xảy ra.
Suy nghĩ một khi phát sinh liền nhanh chóng lan rộng, Mặc Chiêu sốt ruột khôn nguôi, lại không có cách nào tìm được họ ở một nơi rộng lớn như thế này.
Nàng đành phải tự mình trấn an.
Nếu như cảm thấy không đánh nổi, hai người có thể sử dụng bùa truyền tống mà tránh được một kiếp, phải rồi, chắc chắn là vậy.
Yêu nhện vương thấy Mặc Chiêu trầm ngâm một hồi lâu không hỏi thêm gì nữa, bấy giờ mới cảm thấy, trên người nàng ta ẩn chứa một luồng thần thức vô cùng quen thuộc:"Loài người, từ trên người của ngươi ta cảm nhận được một luồng thần thức vô cùng quen thuộc.
Rất lâu trước đây, đã có một nhân loại từng tới đây.
Hắn còn mạnh hơn ngươi nhiều, loại khí tức trên người hắn cũng giống như thế này."
Khí tức giống nàng? Suy nghĩ luân chuyển, hai mắt Mặc Chiêu tức thì sáng lên, to gan đưa ra một phỏng đoán.
Chẳng lẽ, đại sư phụ cũng đã từng tới đây?
Người một đời chu du tứ phương, cũng có khả năng lắm chứ.
Mặc Chiêu:"Đã từng...!có rất nhiều nhân loại tới đây rồi sao."
"Đúng vậy".
Yêu nhện vương gật cái đầu đầy lông, chậm rãi nói:"Có thể ngươi không tin, ma thú ở nơi này bản tính vốn nhu hòa, không ưa chém giết.
Là loài người các ngươi luôn muốn chiếm lấy ma tinh hạch, vì thế mới khiến chúng ta tự vệ, cũng khiến ma thú trở nên bạo loạn khát máu.
Tuy nhiên, có một số kẻ rất mạnh, họ đến đây rồi để lại một luồng thần thức làm truyền thừa, không có ý định lấy ma tinh hạch của ma thú để tu luyện."
Chẳng trách ma thú ở hầm băng khi nghe một câu của nàng đột nhiên trở nên phẫn nộ, Mặc Chiêu tự nhủ.
Yêu nhện vương đối với loài người có thành kiến rất cao, những lời nói ra đều là chỉ trích:"Loài người các người vì thu thập ma tinh hạch mà giết vô số ma thú.
Ma tinh hạch của ma thú đúng thật có thể luyện chế thành đan dược tu luyện, thế nhưng bản chất người thú khác nhau, con người sử dụng ma tinh hạch để tấn cấp nhanh chóng nếu không thắng nổi bản năng ma thú cuối cùng sẽ bị chính ma tinh hạch hại chết.
Các người là không hiểu hay cố tình không hiểu."
Trên sách có ghi, ma tinh hạch có thể chuyển thành đan dược giúp ích rất lớn cho tu luyện, đã từng có trường hợp sử dụng ma tinh hạch tăng một đường từ ma pháp sư sơ cấp tới ma pháp sư trung cấp trải qua hai tuần tu luyện.
Ma tinh hạch của ma thú xuất hiện từ khi ma thú tu luyện, là kết tinh của ma pháp trong cơ thể ma thú.
Do đó, ma tinh hạch của ma thú trung cấp đã quý giá, ma tinh hạch của ma thú cấp tám cấp chín, có ngàn vàng cũng không thể mua được.
Mặc Chiêu chưa bao giờ biết được, ẩn đằng sau lợi ích của nó là hiểm họa lớn đến như vậy.
Còn có, một lượng lớn ma tinh hạch được học viện mượn tay các đệ tử để thu thập, các trưởng lão kia cũng không hề biết điều này sao?
"Ma thú hay nhân loại ở nơi này đều sống nhờ tu luyện.
Loài người, ngươi rất mạnh, nhưng trên người mang sát khí quá đậm.
Nếu cứ tiếp tục như thế..."
Mặc Chiêu không đáp, vì rằng, nàng hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết.
Mỗi lần ma pháp trong cơ thể được giải phóng toàn bộ, một luồng sát khí theo đó trào dâng, nàng luôn phải cố gắng hết sức để đè xuống.
Không hiểu sao lại thấy hơi bực bội, Mặc Chiêu giật chiếc khăn đang che trên mặt xuống:"Ngươi bớt nói lời vô nghĩa đi."
"Phải rồi, dẫn ta đến nơi truyền thừa."
Yêu nhện nghi ngờ nhìn nàng:"Truyền thừa? Không phải trong cơ thể ngươi cũng là sức mạnh được truyền thừa lại sao.
Ta cảm nhận được hồn lực của ngươi không ổn định, nhưng chỉ cần kiên trì tu luyện, vài chục năm nữa là có thể tấn cảnh pháp thần.
Nếu tiếp tục tiếp nhận truyền thừa, bản thân ngươi liệu có thế chịu được, còn không phải phản phệ rồi mất mạng."
"Những người đó tùy ý để lại truyền thừa ở những nơi khác nhau, sao mà ta biết được."
Quan trọng nhất là, truyền thừa vốn dựa vào kỳ duyên, sao có thể bắt một ma thú như nó dẫn đường cho nàng.
Một ma thú cửu cấp dẫn đường cho loài người, nghĩ thế nào cũng thấy thật mất mặt.
Nó thầm nghĩ, dù biết cũng không dẫn ngươi tới.
Mặc Chiêu bình tĩnh nhìn nó:"Ngươi chắc chắn biết được những nơi đó, mạnh yếu thế nào, ngươi rõ hơn ai hết."
Nàng hơi nhếch môi:"Muốn dẫn đường hay muốn chết, tùy ngươi chọn."
Yêu nhện vương quay đầu, đúng là nhân loại vô sỉ.
Không nghe thấy Mặc Chiêu lẩm bẩm:"Vài chục năm....!Ta không đợi được."