Thiên Địa Chí Công

Ngựa được dùng đều là ngựa chiến trong quân doanh, người cưỡi đều là tu sĩ của Đạo viện. Tuy rằng chỉ có hơn 30 người nhưng đi đứng dứt khoát, hành động nhanh chóng, mang khí thế của thiên quán vạn mã.

Vó ngựa như sấm, nhưng đột ngột dừng lại!

Ngựa đều là chiến mã trải qua trinh chiến nhiều năm, nhưng lại tung vó rít lên trước màn sương mù bao trùm toàn bộ trấn Tiếu Lâm, mặc cho người cưỡi thúc giục như thế nào cũng không bước thêm dù chỉ một bước.

Hơn ba mươi con ngựa chiến kinh hãi và đồng thanh rít lên. Trong trấn Tiểu Lâm dường như có điều gì đó khiến chúng sợ hãi. cảnh tượng này thật đáng sợ.

Cho dù vì thực lực của người cưỡi khiến cho cảnh tượng nực cười ngã ngựa trước trận chiến không xảy ra nhưng sĩ khí đi xuống trông thấy, không còn hừng hực khí thế như khi mới ra khỏi thành.

Ngay cả ánh mắt của Vương Trường Tường người luôn bình thản cũng trở nên thận trọng.

Chỉ có Ngụy Nghiễm là mặt không đổi sắc.

Bộ giáp trên người hắn ta loang lố nhiều màu, đao bên cạnh hông dài và thẳng. Bên dưới là

chiến mã, cao to hùng dũng.

Ai cũng biết đây là ba thứ mà Nguy Nghiễm yêu thích.

Hắn ta đột nhiên rút đao.

Như thế một tia chớp lóe lên, đao quang đã biến mất. Nhưng con bảo mã dưới chân hắn chợt rít lên, chiếc đầu lớn của nó rời khỏi cố rơi xuống, cột máu từ cổ phun mạnh ra xa một khoảng.

Xác ngựa ngã fâm xuống đất.

Ngụy Nghiễm gác đao, mắt nhìn về phía Trấn nhỏ chìm trong sương mù, giọng lạnh lùng: “Lâm trận sợ chiến, đế ngươi lại làm gì?”

“Hay!” Người đầu tiên đáp lại là Đỗ Dã Hổ, tính hắn vốn cương mãnh, thích thẳng thừng không vòng vo. Sau đó liền đấm nát đầu ngựa và nói: “Họ Ngụy, tiếp theo chúng ta xông lên như thế nào?”

Ngụy Nghiễm khẽ nâng tay phải lên: “Nghe lệnh của ta, xuống ngựa chuẩn bị xuất trận, kết theo Phong Thỉ Trận, lấy ta làm đầu mũi tên, tiến thẳng vào trấn Tiểu Lâm.”

Ngụy Nghiễm giết ngựa làm mọi người đều nhận ra rằng đã hết đường lui. Lúc này càng không có chỗ đế do dự nên lần lượt xuống ngựa.

Ngụy Nghiễm lại hô: “Rút vũ khí.”

Âm thanh của đao sắc rút khỏi vỏ đồng

thanh vang lên.

Lúc này, tên phụ tá có bề ngoài bình thường của Ngụy Nghiễm đứng lên, tay phải nâng lên, tay trái bấm quyết, miệng lấm phẩm vài câu, cuối cùng nói: “Phong Nhuệ!”

Khương Vọng chỉ cảm thấy nhuệ khí phát ra từ thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm này vốn chỉ được coi là tương đổi sắc bén, nhưng lúc này đem lại ảo giác là không có gì không thế phá vỡ.

“Lên lửa!”

Trên tất cả vũ khí, lửa chợt bốc lên. Các tu sĩ cầm kiếm như cầm đuốc, cố gắng soi sáng trấn nhỏ chìm trong sương trước mặt.

“Cố thể!”

Lăng Hà cảm thấy cơ thế mình trở nên cứng rắn, có cảm giác muốn so nắm đấm với ai đó. Nhưng khi liếc sang Đỗ Dã Hố bên cạnh thì liền lặng lẽ xóa đi cảm giác đó.

Điều Triệu Nhữ Thành nghĩ lại là Đạo thuật tăng ích cho đám đông thì ít nhất cũng là Đạo thuật cấp Bính thượng phẩm. Vậy mà tên phụ tá với vẻ ngoài tầm thường của Ngụy Nghiễm có thế liền lúc sử dụng 3 đạo khác nhau mà mặt không đổi sắc, Binh Bộ quả thật là ngọa hổ tàng long.

Bất luận mọi người suy nghĩ sao thì khi hành quân chỉ có thể có một ý chí. Dưới sự hỗ trợ của

đạo thuật, Ngụy Nghiễm rút đao dẫn đầu bước vào trấn Tiểu Lâm.

Mọi người vừa đi vừa quan sát, trấn nhỏ vắng lặng đến nổi chỉ có tiếng bước chân của họ.

Đi được một lúc, sương mù dường như dày đặc hơn.

Sương mù đặc khịt, cách ba bước đã không còn nhìn thấy bóng dáng, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa trên vũ khí, giống như hiên ngang, anh dũng đứng trong sương mù dày đặc vô tận.

Không còn cách nào khác đành phải thu hẹp thế trận, khoảng cách giữa mỗi người biến từ năm bước còn ba bước. Nếu gần thêm thì sẽ ảnh hướng đến khả năng chiến đấu.

Đám huynh đệ của Khương Vọng đứng ở sau giữa đội hình, tu vi của họ thấp nhất, mặc nhiên được bảo vệ, điều này là truyền thống tốt của Đạo viện.

Đỗ Dã Hổ siết chặt nắm đấm, hắn ta không phải căng thẳng mà là rất phấn khích, nóng lòng muốn thử.

Khương Vọng không chút nghi ngờ, cho dù Cửu Đại Nhân Quỷ nổi danh thiên hạ ở trước mặt hắn ta, hắn ta cũng dám đấm luôn mà không nói một lời. Tất nhiên kết quả ra sao thì khó nói.

Đúng lúc này, một tiếng cảm thán đột nhiên

truyền đến từ vòng ngoài đội hình: “Đó là cái gì!”

Một giọng khác bất mãn: “Quỷ hồn mà thôi, có gì phải sợ?”

Nhưng rất nhanh liền thay đổi: “Sao nhiều vậy?”

Ngụy Nghiễm nghe vậy liền quay đầu, một đao chém ngang.

Một lưỡi đao khổng lồ xuất hiện, ngay lập tức chém tan lớp sương mù dày đặc xung quanh.

Và trong khoảnh khắc này, mọi người đã nhìn thấy những linh hồn lang thang dày đặc đang loạng choạng, nhe nanh múa vuốt trên đường phố.

Trời xanh nắng trắng, bách quỷ trú hành!

[1] Xuy Tức Long Quyển: thổi hơi thành lốc

Một ánh đao khổng lồ lướt qua, làn sương mù dày đặc mở ra rồi tụ lại ngay lập tức.

Nhưng cảnh tượng nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đủ khiến người ta kinh hãi.

Làn sương mù dày đặc này rốt cuộc từ đâu? Tại sao giữa thanh thiên bạch nhật lại có du hồn hoành hành.

Hồn ma nhiều như vậy đến từ đâu? Cho dù toàn bộ người của trấn Tiểu Lâm biến thành ma

quỷ cũng không thể nhiều đến vậy, gần như lấp đầy tầm mắt.

Đương nhiên mọi người đều hiếu rằng, hồn ma dày đặc khắp nơi như vậy chỉ e rằng toàn bộ trấn Tiếu Lâm không còn người sống sót.

Một trong bảy trấn dưới sự cai quản của thành Phong Lâm đã mất đi một.

Vào lúc này, vẫn là giọng nói bình tĩnh của Ngụy Nghiễm vang lên đầu tiên để trấn áp sự hỗn loạn: “Người giỏi đạo thuật hệ Hoả hãy lấy 50 bước cách đội ngũ làm đường cảnh giới, vạch ra đường lửa. Những người còn lại cố gắng dùng thời gian ngắn nhất giết sạch hồn ma trong đường cảnh giới.”

Đạo thuật ngũ hành là đạo thuật cơ bản nhất, tu giả có sở trường hệ Hoả không hề ít. Theo mệnh lệnh của Ngụy Nghiễm, từng ngọn lửa rực cháy cách đội ngũ năm mươi bước. Sau đó dưới sự dẫn dắt của phụ tá của Ngụy Nghiễm, những ngọn lửa này kết nối với nhau, vạch ra một vòng tròn lửa.

Bên ngoài vòng tròn lửa, hồn ma tạm thời rút lui. Còn những hồn ma bị nhốt trong vòng lửa lập tức trở nên cuồng bạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui