Tử Dực Nguyên Sư bị sỉ nhục không khỏi tức điên lên mà bay đến phóng hàng loạt ám cầu về phía hắn.
Mâu Thành Vũ dùng Càn Khôn Đồ biến hóa khôn lường, từng đạo bạch quang hiện ra xung quanh hắn, tụ lại thành một kết giới chặn lại.
Nguyên sư thấy hắn chặn được đòn của mình cũng không bất ngờ gì mấy.
Nguyên Sư đập mạnh cánh của mình tạo thành những cơn gió như xé cả không gian khiến Mâu Thành Vũ phải kiêng kỵ, hắn dùng Đoạn Nguyệt Giản chém cơn gió phóng đến làm đôi.
Mâu Thành Vũ biết được hôm nay nếu không giết được con súc sinh này thì mạng hắn ít nhiều cũng sẽ bị đe dọa, không chừng sau này còn trở thành tâm ma khiến hắn dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua Tâm cảnh hay Ma cảnh.
"Huyền Ma Thiên Công: Đạo Ảnh Liệt Quang Bal" Mâu Thành Vũ một đường phóng đến chỗ Tử Dực Nguyên Sư khiến nó phải gầm lên vài tiếng.
Không dừng lại, hắn mở cánh bay đến định một chiều kết liễu nó thì cảm nhận được điều kỳ lạ.
Bỗng nhiên hồn lực của hắn như bị thứ gì đó bòn rút.
Mâu Thành Vũ liền khởi động Hồn căn bổ sung nhưng cứ bổ sung bao nhiêu thì lại bị thứ đó rút cạn.
Lúc này hắn nhìn thấy Tử Dực Nguyên Sư bật cười thỏa mãn nhìn hắn.
Chợt hẳn hiểu ra gì đó.
Ma Tôn Tử Khôn khắc câu "Hãy cẩn thận kẻ khác rút hồn của ngươi" là đang ám chỉ đến Tử Dực Nguyên Sư.
"Nhận ra rồi sao? Khà khà, dù ngươi nhận ra thì sao chứ, cũng đã quá muộn rồi.
Ta khuyên ngươi ngay từ đầu rồi, tốt nhất là nên rời khỏi đây, sống bình lặng như bao người khác đi người không nghe.
Giờ chính ta sẽ rút hồn của ngươi." Tử Dực Nguyên Sư đắc ý cười lớn.
Tử Dực Nguyên Sư này sinh ra có tam căn là Phong - Ám - Hồn.
Trong đó Phong và Ám căn chẳng có gì đáng nói vì Tử Dực Nguyên Sư bình thường bẩm sinh cũng có hai linh căn này nhưng trước mặt Mâu Thành Vũ lại khác.
Vì là một con biển dị trong loài nên bẩm sinh con Tử Dực Nguyên Sư này có Hồn căn.
Hồn căn lại được tính vào những linh căn dị biệt, gần giống với linh căn truyền thuyết nhưng không phải.
Hồn căn tùy vào mỗi người mà sẽ cách hoạt động khác nhau.
Mâu Thành Vũ sở hữu Hồn căn có thể bổ sung hồn lực, giữ vững linh hồn tránh cho bị tổn hại, có thể dò xét thông qua hồn lực rồi phản đòn nếu có kẻ nào đám xâm nhập.
Khác với hắn, Tử Dực Nguyên Sư lại có thể bào mòn hồn lực, rút đi linh hồn của kẻ khác để tu luyện.
Càn Khôn Đồ triệu ra một con linh thú tử giai Tịnh Điển Quan Công phóng đến tấn công nguyên sư.
Tử Dực Nguyên Sư nhận ra đòn tấn công này có gì không đúng nhưng vẫn ung dung tránh né.
Mâu Thành Vũ dần khôi phục lại bình thường nhưng vẫn suy yếu, may mà con nguyên sư này chỉ động đến lớp hồn lực dày bên ngoài của hắn, linh hồn chưa đụng đến nên vẫn còn nguyên vẹn.
"Hừ, tiểu tử ngu muội! Ngươi tưởng mấy cái hình vẽ chết tiệt này có thể làm bổn tọa bị thương? Chết đi!" Tử Dực Nguyên Sư tức điên, gầm lên, từ trên không trung tạo ra hàng loạt thiên thạch giáng xuống khiến Mâu Thành Vũ không biết nên làm thế nào ứng biến.
Mâu Thành Vũ bất giác ngẩn người, đòn này giống như sát thương chí mạng, hắn không biết bản thân có thể chặn được nó hay không.
Hắn cầm chặt Đoạn Nguyệt Giản trong tay, Càn Khôn Đồ bay lên trước làm một tấm chắn câu giờ cho hắn thi triển chiều thức.
Từng hồi hồng quang bao trùm lấy hắn, miệng hắn mấp máy "Huyền Thiên Ma Công: Thiên Định Vạn Vật", sau lưng, đôi cánh biến mất tạo thành một cây giản lớn phỏng theo Đoạn Nguyệt Giảm của hắn, một chiêu phóng đến Tử Dực Nguyên Sư, va chạm với khối thiên thạch to nhất khiến sơn cốc gần như bị tàn phá.
Tử Dực Nguyên Sư gầm lên, thi triển Hồn căn muốn rút linh hồn của hắn ra thì bỗng nhiên bị một bàn tay túm lấy đầu, đặt lên một ấn ký rồi biến mất.
Nó hoảng loạn muốn chạy thoát thì nghe được một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo cực độ.
"Dù có chết thì ngươi cũng không yên thân đâu.
Tốt nhất là hiến tế sinh mạnh mình cho ta, đảm bảo ngươi sẽ chết trong yên bình."
Giọng nói này khiến Tử Dực Nguyên Sư sợ hãi vô cùng.
Bản thân nó dù muốn hay không cũng phải phục tùng, dùng linh hồn mình hiến tế cho kẻ đó.
Nó không biết kẻ đó là ai nhưng ấn ký kẻ đó để lại chính là thứ vũ khí chết người, nó không dám tưởng tượng mọi chuyện nếu nó không nghe theo.
Mâu Thành Vũ tung ra sát chiêu liền bị phản phệ hắn không ngờ được là sát chiêu này lại lấy của hắn đến bảy phần linh lực.
Bỗng nhiên có một luồng sức mạnh nào đó được rót vào cơ thể hắn, hắn nhận ra đây là hồn lực và nó rất tinh thuần giống như được thanh lọc qua vậy.
Hắn muốn mở mắt ra xem cỗ hồn lực này từ đâu đến nhưng cơ thể hắn bây giờ quá yếu, mi mắt nhấc còn không nổi thì làm sao biết được cỗ hồn lực này từ đầu ra.
Mâu Thành Vũ quyết định buông xuôi mọi chuyện, trước hết cứ hồi phục đi đã rồi tìm hiểu.