Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn


Mâu Thành Vũ thật sự chấn kinh rồi! Hắn không tin chuyện là như vậy.

Khoan, hình như trên cánh cửa dẫn đến tầng hai có ghi cái gì đó liên quan đến rút lưỡi.

Vậy chẳng phải nói là con vương nơi này săn mồi bằng âm thanh và...!ăn lưỡi.
Suy đoán này của hắn không sai, Tiêu Hà có thể làm chứng xác minh nhưng giờ nàng không muốn.

Ai biểu hắn không hỏi nàng mà cứ hùng hổ xông lên.

Chẳng trách Ba Ngải Tư luôn đẩy hắn đi tiên phong.
Trấn tịnh lại bản thân, Mâu Thành Vũ dùng Không căn tạo ra một vùng không gian ẩn, không có âm thanh, mở cánh bay lên quan sát.

Dựa vào kiến thức của mình, Mâu Thành Vũ nhớ hình như có loài thường hay ăn lưỡi nhưng loại này không phải là yêu thú mà là yêu trùng.

Có lẽ với điều kiện linh khí ở đây nồng đậm chắc cũng đã tiến hóa không ít.
Bay một hồi Mâu Thành Vũ nghe thấy ở đâu đó tiếng nhai rộp rộp.

Hắn biết đây rất có thể là nguy hiểm nhưng vẫn không chiến thắng trí tò mò.

Hắn bay lại nơi phát ra tiếng đó thì thấy tại một nơi đất trống được cây cối bao phủ, ở giữa khu đất trống ấy chính là....!một con sâu tròn mũm mĩm?!
Mâu Thành Vũ không biết nói sao.

Sao lại là một con sâu?
Hắn quan sát kỹ thì nhận ra con sâu này to quá mức bình thường! Thường thì sâu sẽ lột xác thành bướm nhưng con này hình như không có.

Khoan, con sâu này có gì đó lạ lắm.

Sao đang nằm mà chân có lại cứ di chuyển qua lại trên đất giống như đang thăm đò thứ gì đó.
Rộp rộp.
Tiếng này hình như là tiếng hắn nghe được hồi nãy.
"Hừ, con linh thụ đó đúng là chẳng được cái gì! Ít ra vẫn còn con đỉa đó để hút chút máu.

Giờ không biết vì sao lại thèm lưỡi sống nữa."
Nghe được câu này, Mâu Thành Vũ sởn da gà.

Rốt cuộc thứ sâu tròn tròn mũm mĩm này chính là nguyên nhân khiến hai con kia chết? Hắn chưa bao giờ nghe đến con sâu nào như thế này! Nhìn chẳng khác sâu thường là mấy nhưng có cần phải kinh khủng như vậy không?
Mâu Thành Vũ không có thời gian, hắn bắt đầu dùng hồn lực quét qua kiểm tra xem có truyền tống trận không.

Vô tình khi quét hồn lực thì con sâu cảm ứng được.
Tuy nó không có thị giác nhưng nó có xúc giác, thính giác và bản năng nhạy cảm với hồn lực.

Hồn lực này không tinh khiết, chứa khá nhiều tạp chất nhưng không sao cả, hồn lực này chưa mạnh bằng tên Tử Khôn kia nên vẫn dễ đối phó.
"Hôm nay đúng lúc ta đang thèm lưỡi người, xem ra hôm nay là ngày chết của ngươi rồi.

Dù ngươi có giấu bản thân kỹ thế nào thì chỉ cần phóng xuất hồn lực ra là đủ để ta nắm thóp được ngươi." Con sâu cười nhạt.

Mâu Thành Vũ thầm kêu không ổn, hắn nhanh chóng thu hồn lực lại.

Đúng lúc thu hồn lực lại thì từ dưới đất những đây gai trồi lên nhắm thẳng về phía hắn.

Tụ lực, hắn nhanh chóng tạo thêm một lớp phòng thủ nhưng ngay lập tức bị xuyên phả.

Không dừng lại, những dây gai này còn xuyên thủng cả không gian bao bộc hẳn.
"Tiểu tử, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!" Con sâu cười lớn.
"Súc sinh, thứ như ngươi tốt nhất nên câm miệng! Chỉ là một con sâu phế vật chẳng thể nào lột xác thành bướm thì có gì hay chứ!" Mâu Thành Vũ không nhịn được mà chỉ thẳng mặt nó chửi: "Không lột xác thành bướm thì chẳng phải rất vô dụng sao?! Tốt nhất nên để một con chim ăn ngươi thì tốt hơn!"
Nghe hắn nói, con sâu thẹn quá hóa giận.

Nó không lột xác thành bướm được nhưng nó có cơ duyên nên chẳng cần lột xác làm chi! Con sâu giậm mạnh những cái chân xuống, đây là chân mà sau khi có cơ duyên nó tiến hóa được.
Từ dưới đất, những dãy gai tiếp tục trồi lên tấn công hắn.

Mâu Thành Vũ triệu Đoạn Nguyệt Giản, một đường trảm xuống cắt đứt dây gai nhưng nhanh chóng đám dây gai tự hồi phục lại.

Hắn nhận ra mọi chuyện không ổn.
Nơi đây mộc thuộc tính quá nhiều, sẽ không tốt nếu như cứ tiếp tục thế này.

Giờ hắn chỉ còn cách dùng Không căn tạo ra một không gian khác, cắt dứt liên kết với mộc thuộc tính của con sâu nhưng vẫn không có khả năng nếu bao trùm một khu vực lớn thế này.
Vận lực, Mâu Thành Vũ tạo ra hàng ngàn huyết lôi cầu giáng xuống muốn một chiêu đánh trọng thương con sâu này rồi nhanh chóng bay đến chỗ khác tìm truyền tống trận.
Hàng ngàn huyết lôi câu đồng loạt giáng xuống tạo ra một vụ nổ lớn.

Nhân cơ hội hắn bay đi không đám quay đầu lại.
Tiêu Hà quan sát mọi chuyện không khỏi cảm thán, tên này ít ra khôn hơn nhiều rồi nhưng vẫn chưa đủ.

Nàng không muốn hắn chết quá sớm đâu.

Đây chưa phải là khảo hạch thật sự của hắn vì nơi này chưa có kẻ tiếp nhận được truyền thừa của Ma Tôn Tử Khôn, nàng đưa hắn đến cũng chỉ rèn luyện chút.
U Thiên Nhạn nhíu này: "Với tình hình này ta cảm thấy mọi chuyện dường như không ổn chút nào.

Sao lại không giết luôn con sâu đó?"
"Vì Hỗn Độn không phải là người tiếp nhận truyền thừa của Tử Khôn.

Hỗn Độn vốn là hung thú, tương lai sẽ lấy lại hình dáng của bản thân thì cần gì tiếp nhận truyền thừa của Tử Khôn chứ.

Cái đó để cho người khác." Tiêu Hà đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui