Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn


Nữ nhân ấy chính là Nguyên Ngọc.

Đây không phải là tương lai vì nếu từ tương lai trở về quá khứ thì sẽ gặp không ít rắc rối, có khi còn không thể hồi phục lại vết thương nếu lỡ may bị thương.

Sát Tử Long Tổ chỉ tạo ra một loại ảo ảnh từ đại đạo và rất khó phân biệt nếu không có liên kết với đại đạo.
Vút!
Lập tức, 'Nguyên Ngọc' vung roi định tấn công nàng thì Nguyên Ngọc theo bản năng trên chiến trường mà lách người tránh đi, nàng cũng triệu ra Ô Kháp Nhĩ.

Trong mắt Nguyên Ngọc bắt đầu hiện ra chút sức sống nhưng vẫn chưa đủ thể thức tỉnh.
Cả hai đều tung ra những chiêu bản thân biết và tâm đắc nhất nhưng 'Nguyên Ngọc' ra tay lại có phần tàn nhẫn hơn và âm hiểm hơn.

Nàng ta chẳng quan tâm đến bất gì điều gì mà chỉ muốn chiến thắng, cho dù phải dùng thủ đoạn hèn hạ nhất.
"Thật yếu ớt! Làm sao mà ngươi lại có thể sống sót trên chiến trường với cơ thể yếu ớt đó chứ! Ngươi chắc chắn sẽ chết! Ngươi sẽ là kẻ chết đầu tiên!" 'Nguyên Ngọc' âm hiểm cười lớn.
"Câm miệng! Chuyện của ta chưa đến lượt ngươi nói!" Nguyên Ngọc tức giận muốn tấn công thì đầu đau như búa bổ.
Nàng ôm đầu, đau đớn nhìn ả.

'Nguyên Ngọc' cười khoái chí.

Ả giơ tay lên, từng ngón tay mọc ra móng vuốt dài ngoằn, ả một đường đâm vào đầu nàng.

Nguyên Ngọc dù nhận một vết thương chí mạng cũng không hay biết cái gì mà nàng chỉ quỳ đó, không di chuyển hay làm gì.
Sát Tử Long Tổ có chút khó chịu.

Nguyên Ngọc, ta đã giúp ngươi đến thế rồi sao vẫn không chịu thức tỉnh? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời còn lại chôn vùi ở đây.

Không chỉ ngươi mà các Tinh Cầu còn gặp tình cảnh tương tự đấy.
Trong cơn mê, Nguyên Ngọc nhìn lại một loạt cuộc đời mình lẫn kiếp trước và kiếp này.

Hai kiếp nàng đều đau khổ và đều có điểm nghi vấn.

Nàng không biết tại sao lại thế nhưng nếu nó có liên quan đến mạng nàng thì e là phải tìm hiểu chút ít về nó vậy.
Điểm nghi vấn nhất về cuộc đời nàng chính bài thơ không rõ nghĩa.
"Minh quân quy tiên
Thiên địa buồn làm sao
Hôn quân vô tình
Chúng sinh lầm than
Thánh Mẫu đoạn mệnh
Vạn vật cùng thương
Nhất xuất nhị hồn
Nhị kiếp thương sinh
Lờ mờ ánh trăng
Tân tinh hiện
Vạn linh quỳ bái."
Trong bài thơ này đã có hơn một nửa trở thành hiện thực.

Giờ chỉ còn ba câu cuối thì nàng không biết phải giải nghĩa thế nào.

"Lờ mờ ánh trăng" có nghĩq vào một đêm trăng nào đó, "Tân tinh hiện" có lẽ là một ngôi sao mới xuất hiện, "Vạn linh quỳ bái" nghĩa là tất cả sinh linh nhưng như thế không đúng.

Theo Nguyên Ngọc thấy thì vạn linh này dường như là ám chỉ thứ khác.
Rắc rắc!
Bỗng nhiên không gian xung quanh nứt ra.

Một bóng hình hiện ra.

Nguyên Ngọc kinh hãi không hiểu chuyện gì thì một giọng nói ấm áp vang lên.
"Hãy tỉnh lại, ngươi vẫn chưa thể chết.

Thiên Sứ tộc muốn giết ngươi, bọn chúng muốn ngươi chết để có thể chiếm lấy thế giới này.

Hãy tỉnh lại."
Lúc này bên ngoài Sát Tử Long Tổ nhìn thấy xung quanh Nguyên Ngọc có bạch quang ẩn hiện và có cả ám quang.

Dường như hai nguồn sức mạnh tương khắc này đang dung hợp lại với nhau nhưng chuyện này quá hoang đường! Quang ám vốn đi đã được thiên địa quy tắc định là không thể dung hợp lại với nhau, nếu có cũng gây ra tương khắc rất mạnh có thể dẫn đến tử vong.
Sức mạnh bùng nổ, 'Nguyên Ngọc' bị đánh bay thành không khí khiến Sát Tử Long Tổ kinh ngạc.

Đây chính là người thứ hai vượt qua thử thách của hắn.

Đế Tổ và kẻ kia đã đủ mạnh rồi nhưng nàng cũng không kém cạnh.
"Nếu vậy thì để ta giúp ngươi." Sát Tử Long Tổ cười nhẹ.
Bên ngoài Tước Quân Điện một một sáng liên kết với thiên địa đại đạo giáng xuống chính giữa điện.

Những người trong Biệt Ngoại Thành và chín thành nhỏ khác nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc mà vô thức ngồi xuống quỳ bái.

Đan gia và Ôn gia cũng không tránh khỏi cảnh này.
Tử Diện nhìn thấy cảnh này không khỏi run sợ, quỳ bái.

Đây chính là thiên địa chúc phúc, vui vẻ hòa ca, tẩy lễ giúp cho cơ thể trở nên thuần khiết, vạn ma bất nhập, vạn độc bất xâm và có thể liên kết với một đại đạo rồi từ đó phát triển.

Đến hắn chỉ có thể đứng ở bước sơ tâm còn chưa có khả năng sẽ tiến thêm vậy mà hai nữ nhân này đã được thế này rồi.
Đan Nhân Tôn lo lắng nhìn hắn: "Tử Diện đại nhân, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Thiên địa vui vẻ hòa ca chúc phúc, tẩy lễ loại bỏ tạp chất, ổn định căn cơ, có quyền liên kết với đại đạo." Tử Diện cười khổ: "Trước kia ta cố gắng thể nào cũng không thể được thế này nhưng hai tỷ muội đó làm ta thật bất ngờ.

Chỉ cần như thế thôi thì sẽ có thiên phú kinh khủng hơn."
Mọi người nghe vậy không khỏi ghen tị với cả hai.

Bọn họ dù cố gắng thế nào cũng khó mà thành vậy mà cả hai lại có thể được thiên địa chúc phúc.

Cái này cũng không thể không khen bọn họ may mắn có được Tọa Độc Thạch, một bảo vật hiếm có và được sinh ra từ Độc căn của Thánh Hoàng Đức Mẫu nương nương nên không thể không có cơ duyên lớn thế này.

Nếu bọn họ có Độc căn hỗn loạn thì giờ đã khác, chắc cơ duyên đó đã là của bọn họ.
Ôn Tuyết Mi ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn cột sáng.

Nàng lần đầu tiên nghe đến chuyện này nhưng cũng không khỏi ghen tị.

Nàng tự nhủ bản thân nhất định sẽ tìm được cơ duyên phù hợp với bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui