Một bên khác, Nguyên Ly cũng gặp tình cảnh tương tự như Nguyên Ngọc, đều là bài thơ kỳ lạ ấy nhưng bóng hình của kẻ đó lại rõ ràng hơn, nhất là đôi mắt huyết sắc diễm lệ dễ dàng nhìn ra.
Nàng có cảm giác như bản thân bị nó thôi miên nhưng vẫn thoát ra được.
Chuyện bản thân thoát được Nguyên Ly không cho rằng dựa vào thực lực mà là nhờ vào kẻ đó đã thu lại.
Hai nữ nhân tỉnh lại, trước mắt cả hai là một bóng hình nữ nhân đang kêu gào đau đớn.
Không khó để đỏan được nữ nhân đó là ai.
Tọa Độc Thạch dường như đang bị bài xích, bị xem như vi khuẩn mà thiên địa tự sinh ra kháng thể diệt trừ.
"Ta không muốn chết! Không! Ta không thể chết!" Tọa Độc Thạch kêu gào đau đớn.
Lúc này Sát Tử Long Tổ hiện ra đôi mắt đỏ huyết sắc nhìn nó.
Trong mắt hắn không khỏi thất vọng khi thấy Tọa Độc Thạch thành ra thế này nhưng hắn cũng không thể thay đổi được vì những tay vào thời gian là vi phạm quy tắc và chỉ tỷ tỷ hắn là Thần Tổ mới được phép làm.
Giọng Sát Tử Long Thần lạnh lẽo cất lên: "Tọa Độc Thạch, ngươi có biết bản thân người đã làm gì sai không? Đúng là ngươi tự hóa thành một viên độc thạch ở đây cả trăm vạn năm vốn không có tội nhưng ngươi lại không thu liễm mà phóng thích độc khí, xém giết nhiều người tội không thể tha."
"Ta...! Chẳng phải ta đại điện cho Độc đạo sao? Ngài rốt cuộc đang muốn ta sống thế nào đây?!" Tọa Độc Thạch nức nở kêu gào.
Nó không muốn chết, nó muốn ra ngoài nhìn ngắm thế gian, đứng trên đỉnh cao vạn vật nhưng tại sao? Chẳng lẽ Độc đạo của nó không đủ?
"Hừ, ngươi đúng là cứng đầu.
Ta không có ép buộc gì ngươi nhưng ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy cũng cần phải nhận hình phạt.
Lúc trước ta không quan tâm ngươi vì cảm thấy người không uy hiếp nhưng giờ phải thay đổi lại suy nghĩ." Sát Tử Long Tổ dừng chút: "Ta phạt ngươi trở thành thần binh của tỷ muội Nguyên gia.
Chỉ có như thế ta mới có thể đưa ngươi đến Luyện Ngục, thiêu hết tội lỗi của bản thân và trở thành Độc đạo hoàn hảo vô khuyết."
Nó nghe lời này vô cùng phẫn nộ nhưng nghĩ lại cũng không phải là không có lời mà có khi còn lời gấp bội.
Nếu nó giúp hai nữ nhân này nó sẽ được ra ngoài ngắm nhìn thế giới và trở thành Độc đạo hoàn hảo vô khuyết, liên kết với đại đạo.
Đến lúc đó có bao nhiêu kẻ liên kết với đại đạo của nó thì chẳng còn quan trọng nữa.
Ngoài ra nó có thể phá vỡ ấn ký của Thiên Sứ tộc trên người nó và tự do.
"Được, ta chấp nhận, hi vọng Ngài sẽ giữ lời, ta không muốn bản thân cả đời phải chịu thiệt đâu.
Nếu Ngài không giữ đúng lời thì ta đành đến Đại Thế Giới tìm công đạo cho mình." Tọa Độc Thạch gật đầu, cương nghị nói.
Dứt lời, thiên địa quang chiếu vào Tọa Độc Thạch tẩy lễ giúp nó nhưng vẫn không khiến cho tội nghiệt của nó giảm đi mà chỉ giảm đi tác dụng của Thiên Sứ tộc ấn ký trên người nó.
Nguyên Ngọc và Nguyên Ly chứng kiến cảnh này không khỏi kinh hãi.
Nãy giờ cả hai nói chuyện bọn họ không nghe thấy bất cứ lời gì mà chỉ cảm nhận được không gian xung quanh liên tục rung động giống như dùng tinh thần nói chuyện.
Con mắt đỏ nhìn sang cả hai: "Để ta giúp các ngươi hoàn thành."
Vừa dứt, cả hai bị ném vào một không gian khác.
Không gian đó chính là thức hải của Tọa Độc Thạch và nơi này chính là nơi cả hai sẽ hoàn thành thử thách của Tọa Độc Thạch đưa ra để nó xem xét cả hai có thể trở thành chủ nhân nó hay không.
Không gian lúc này tràn ngập khói thuốc chiến trường nồng nặc, xác chết nằm la liệt khắp nơi.
Đây không phải là chiến trường bình thường nữa mà là chiến trường vạn tộc tại đây.
Tọa Độc Thạch hiện ra với hình dạng là một tuyệt thế mỹ nhân mang ba phần nhan sắc của hai nàng.
Nó nhìn cả hai rồi đưa ra thử thách chính là trong một ném nhang có thể đánh bại Ngự Giác Thú có khả năng khắc chế Độc căn.
Nếu không hoàn thành được thì nó chỉ có thể xem cả hai như đối tác chứ không phải chủ nhân.
"Bản thân ta hi vọng hai vị có thể chứng minh đủ sức mạnh để ta cung phụng.
Một thần binh như Tọa Độc Thạch này vô cùng chú trọng đến chuyện sức mạnh của chủ nhân mà ta sẽ cung phụng.
Nếu không có gì nổi bật thì chúng ta chỉ có thể xem như đối tác làm ăn rồi đến một thời điểm nào đó ta sẽ rời đi." Tọa Độc Thạch nói.
Nguyên Ngọc và Nguyên Ly gật đầu.
Cả hai biết đây không phải là những lời nói chơi nhưng dù có làm gì thì người được lợi nhất vẫn là bọn họ.
Tọa Độc Thạch cung phụng bọn họ hay hợp tác đều có lợi rất lớn.
_ _ _ _ _
Tại một nơi nào đó trong thiên địa.
Sát Tử Long Tổ quỳ trước một đôi mắt xanh đỏ với nét mặt không khỏi đen hơn.
Hôm nay hắn tự mở ra thiên địa chúc phúc cho tỷ muội Nguyên gia chính là cấm kỵ đối với mẫu thân.
“Tu nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Ta biết là con làm vậy không sai nhưng cũng đừng nhúng ta vào chuyện ở Thiên Hoang Tinh Cầu quá nhiều.
Việc ở Đông Nguyên, Hải Liên, Thiên Tâm Tinh Cầu thế nào rồi?" Khởi Nguyên Tổ Mẫu lạnh nhạt hỏi.
"Vẫn theo kế hoạch ạ." Sát Tử Long Tổ đáp.
"Ừm, tốt, cứ duy trì như vậy.
Ta vẫn cần Nhân Hoàng và Tam Đế." Khởi Nguyên Tổ Mẫu hài lòng rồi biến mất.