Ba Ngải Tư nhìn ra tâm trạng lo lắng của toàn bộ những người có mặt tại đây nhưng y cũng chỉ cười nhạt.
Nhân tộc có một khuyết điểm chính là sợ hãi nhưng cũng có ưu điểm là sinh sản và thích nghi cao.
Ba Ngải Tư không muốn dùng Nhân tộc làm khiên thịt trong chiến tranh mà chỉ muốn Nhân tộc có thể tham gia Đại Chiến Thiên Ma sắp tới với vai trò chiến đấu bình đẳng.
Đại Chiến Thiên Ma mở ra không phải cho y mà là cho toàn bộ Nhân tộc trên Đông Tinh đại lục một con đường sống.
Triệu Đức Hành là một tên cẩn thận, chắc chắn hắn sẽ diệt toàn bộ đại lục này chắc chắn y đã chết nên y chỉ còn cách cổ vũ các tộc trên đại lục này tham chiến.
Đối với y thì Xà Nhân tộc, Hồ tộc và Ưng tộc giữ lại hay không đều không có chút tác dụng gì.
Y muốn bọn họ đến ba đại lục khác sinh sống.
Trong người là Long tộc huyết mạch, bọn họ là Xà Nhân tộc thì sẽ thuộc về Độc Mạt Hung Xà.
"Ta biết là các ngươi sẽ không đồng ý nhưng đây là chuyện liên quan đến tồn vong của toàn bộ con dân Đông Tinh đại lục.
Đế Quân có thù với ta, hắn muốn diệt toàn bộ đại lục này dù cho có giết được ta hay không nên ta mới giúp đỡ các ngươi." Ba Ngải Tư dừng lại.
Một trưởng lão Tụ Hiền Thi Văn Các dè dặt lên tiếng: "Vậy sao đại nhân không mặc kệ sống chết của bọn ta.
Đối với ngài thì bọn ta chẳng có ích gì cả."
Ba Ngải Tư cười nhạt: "Ngươi nói đúng, ta có thể đứng nhìn các ngươi chết nhưng thế thì phá hỏng một đại lục tốt rồi.
Ta muốn sau khi kết thúc thì thiết lập cai trị bên kia đại lục, cho các ngươi một nơi phát triển để đánh một trận chung cực sau này."
Vệ Tú Uyên nhíu mày: "Đại nhân muốn dùng con người làm lương thực dự trữ?"
Nghe cháu gái nói, Vệ Bắc Hàn sầm mặt, vội vàng xin lỗi y rồi quay sang dạy dỗ lại Vệ Tú Uyên.
Lão sợ những lời này khiến Ba Ngải Tư tức giận, dẫn đến Thanh Dương Nguyệt Lâu diệt vong.
"Không, ta không có thói quen ăn thịt người." Ba Ngải Tư lắc đầu.
Ba Tây Lạc nhìn sang Ba Tất Kiệt: "A Kiệt, phụ thân nói úp mở vậy không biết đang có mưu đồ gì."
"Ta không biết, tỷ, phụ thân thích như vậy.
Hơn nữa tỷ nhìn xem, đại ca có giống phụ thân không." Ba Tất Kiệt nhúng vai.
"Đúng là có chút giống." Ba Tây Lạc gật đầu.
Ba Thiên Ngạo nghe được không nói gì.
Hắn không quan tâm đến chuyện này, chỉ là hắn trông xấu xa lắm sao? Hắn thấy bản thân cũng tốt mà.
Ba Ngải Tư đảo mắt: "Thật ra ta muốn toàn bộ Nhân tộc tham chiến.
Trận chiến này chính là sống còn của Nhân tộc các ngươi chẳng lẽ không quan tâm? Đối với ta Nhân tộc yếu ớt không có tác dụng nhưng không sao.
Ta không có thói quen thích hành hạ người khác nên yên tâm."
Nói thật Ba Ngải Tư không quan tâm Nhân tộc ra sao.
Nhân tộc chém giết lẫn nhau thì y sao phải quan tâm.
Đám người này còn tác dụng nên mới giữ lại chứ không thì đã vứt đi từ lâu.
Bao nhiêu công sức của y dồn vào hai thánh nữ này hi vọng sẽ có chút thành tựu làm y hài lòng.
Dù sao cũng là nữ nhân, mang theo hình dáng của Nhân Tổ, giới tính gần nhất với thiên địa nên là vung trồng hạt giống cũng không có gì lạ.
Vung trồng hai nữ nhân này có rất nhiều rủi ro.
Bọn họ đều có Dị Linh căn quý hiếm nên thiên phú vô cùng cao nhưng nếu trên đường phát triển mà chết yếu thì tổn thất cũng không nhỏ nhưng Ba Ngải Tư không lo.
Phía sau Ba Ngải Tư còn các vị Đế của Vạn Tự Lưu ứng cứu, trong đó y kết thân được với Quang Đế Thịnh Nguyên và Viêm Đế Dương Thiên Hoa.
Bọn họ đồng ý hỗ trợ y trong Đại Chiến Thiên Ma vì bọn họ đều xuất thân từ Thiên giới, nhìn thấy Thiên giới thành như vậy có chút không cam tâm.
Chỉ cần có hai bọn họ thì có cơ hội đánh được Triệu Đức Hành nhưng Ba Ngải Tư lại chẳng nắm chắc mấy phần.
Tu vi của Triệu Đức Hành bây giờ là Đan cảnh đỉnh phong, mấy ngàn năm nữa thôi sẽ đột phá Đế cảnh.
Đến lúc đó e rằng khó mà đánh lại dù cho các vị Đế có ra tay.
Các vị Đế chiếm chủ lực vô cùng quan trọng nên một người cũng không thể mất nhưng tương lai khó mà nói được nên Ba Ngải Tư mới cố gắng vun trồng Nhân tộc.
Giờ đây y cảm thấy Tập Đình, Hoằng Yến và Lư Chấn Phong chính là những hạt giống tốt không thể bỏ qua cơ hội được.
Những hạt giống tốt này bỏ qua thì phí, biết đâu trong tương lai có thể giúp ích cho y thì sao.
Nhưng cái này cũng vấp phải vấn đề là nguy cơ chết yểu trên đường thì y cũng không biết làm sao.
Dù sao cũng chỉ là một hạt giống, chết yểu cũng là chuyện thường tình nên không nói được.
Vun trồng hạt giống chẳng khác gì một canh bạc cả.
Trên một cánh đồng hoa, ngươi trồng xuống 1000 hạt giống hoa màu nhưng đến ngày thu hoạch ngươi chỉ thu được 800 bông, 200 bông còn lại thì chết yểu trên đường.
Cái này không có gì lạ, cũng giống như mỗi ngày sẽ có hàng trăm đứa trẻ sinh ra nhưng chẳng ai chắc chắn những đứa trẻ ấy sẽ sống sót hết, sẽ có đứa chết yểu, sẽ có đứa mắc bệnh nên không thể đảm bảo được.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
Ngươi không có sức mạnh, kẻ khác đè đầu ngươi mà sai bảo, lâu dần sẽ ăn sâu vào máu ngươi khiến ngươi không thể phản kháng lại.
Đây chính là một tội lỗi.
Nếu ngươi không có ý chí phản kháng thì ngươi sẽ chết trong ô nhục nhưng nếu ngươi có ý chí phản kháng và thành công thì ai cũng sẽ tôn trọng ngươi, viết tên ngươi vào sử sách.
Nhân tộc nói yếu thì cũng không yếu, nói mạnh thì cũng không mạnh.
Nhân tộc có một thứ thiên phú mà không chủng tộc nào có được chính là có cơ thể gần với trời đất, gần với thiên địa dù cho không giống Nhân tộc đầu tiên nhưng vẫn có thể sánh với một phần một trăm đạo thể của những kẻ thành đạo.
"Mục đích của ta là vun trồng Nhân tộc những hạt giống tốt, không có ý xấu gì cả nên yên tâm." Ba Ngải Tư nói: "Để ta giảng giải cho các ngươi về Nhân tộc và những bí ẩn của chủng tộc này."
Mọi người ồ lên ngạc nhiên.
"Đại nhân, ý ngài là sao? Chẳng phải lai lịch Nhân tộc đều có từ thời thượng cổ hết sao?" Một trưởng lão hỏi.
"Cái này đúng mà cũng không đúng.
Nhân tộc...!Là một sự tồn tại vô cùng vi diệu và có nhiều thứ bí ẩn." Ba Ngải Tư cười.
Tính tò mò bắt đầu nổi lên, ai cũng muốn nghe kể về Nhân tộc.
Đến đây, nhiệt huyết trong người những kẻ ở đây bắt đầu sôi lên.
Ba Ngải Tư nhấp ngụm trà: "Ta hỏi các ngươi, chủng tộc nào gần với trời đất, thiên địa nhất? Trong chủng tộc ấy giới tính nào quan trọng nhất?"
Một vị trưởng lão lên tiếng: "Theo như lời của đại nhân thì đó chính là Nhân tộc và giới tính nam là quan trọng nhất."
Ba Ngải Tư cười nhạt, vị trưởng lão kia tưởng bản thân nói đúng thì bị dội cho một gáo nước lạnh.
"Không phải, là nữ nhân.
Nam nhân đều là thừa thãi, thậm chí còn thua xa nữa." Ba Ngải Tư thở dài, nhìn sang Ba Tây Lạc: "Lạc nhi, con nói bọn họ nghe."
Ba Tây Lạc vội đứng dậy: "Thưa các vị, để ta giải thích cho các vị.
Nhân tộc đúng là chủng tộc gần với trời đất, thiên địa nhất nhưng không phải nam nhân mạnh nhất mà là nữ nhân.
Nữ nhân mạnh vô cùng, thậm chí trong nhiều điều kiện còn có thể tự tiến hóa để phù hợp với môi trường nhưng bị cưỡng ép thoái hóa dẫn đến cơ thể vô cùng yếu.
Phải nói người tạo ra Nhân tộc không phải là nam nhân mà là một nữ nhân."
"Hoang đường! Lý nào có chuyện đó!" Vị trưởng lão hồi nãy phản bác.
Ba Tây Lạc khó chịu phóng ra uy áp đè ép lão, giọng đầy sát khí: "Lúc bổn tiểu thư nói thì đừng có mà chỏ mũi vào!"
Thế nên mới nói, con người mông muội, lãnh đạo tốt nhất vẫn nên là nữ nhân, vốn đi thiên địa thiết lập là vậy nhưng nếu không phải Thiên Sứ tộc phát động chiến tranh thì nữ nhân sẽ không thành ra như vậy.