Huyễn Thanh Cốc, Trường Quan Điện.
Vạn Tự Lưu ngồi trên bảo tọa, ánh mắt đầy mệt mỏi nhìn đống báo cáo.
Nàng không nghĩ là Triệu Đức Hành lại thông minh như vậy.
Chẳng bao lâu mà hắn điều tra được đến Huyễn Thanh Cốc của nàng.
Tuy là không thấy gì nhưng khả năng đoán trúng thật sự không hề nhỏ chút nào.
Triệu Đức Hành tuy là không có gì để nói là mạnh nhưng vẫn không thể coi thường hắn được.
Một mình nàng búng tay một cái cũng đủ giết hắn nhưng nàng không làm vì có vài lý do.
Quang chắc chắn sẽ để lại thứ gì đó bảo hộ Triệu Đức Hành nên cứ để Ba Ngải Tư làm.
Đã từng có người nguyên rủa hắn sau này sẽ bị kẻ khác chém đầu, đạp lên và treo trước cổng thành bảy ngày bảy đêm, cho tất cả mọi người xem.
"Chủ nhân, chúng ta thật sự có cần ngăn hắn không?" Vô Thiên Đế hỏi.
"Hừm, không cần đâu.
Chuyện này thật sự đừng manh động.
Triệu Đức Hành không phải thiên kiếp của ta, cần gì quan tâm.
Thiên kiếp thật sự còn chưa đến nữa." Vạn Tự Lưu lắc đầu.
"Nhưng chủ nhân, hắn quá nguy hiểm.
Chẳng lẽ người muốn Thời Kỳ Hắc Ám thứ hai xảy ra sao?" Vô Thiên Đế nhăn mặt.
"Sâu kiến thôi mà.
Dù hắn có thành đạo đi chăng nữa thì cũng không thể đánh bại ta được đâu.
Muốn giết ta thì cần lực lượng áp đảo." Vạn Tự Lưu cười nhạt.
Dù cho đã thành đạo thì Vạn Tự Lưu sẽ không chọn đến Đại Thế Giới vì Thiên Hoang Tinh Cầu này cần người trong coi.
Địa Ngục đang yếu dần, nếu các Tinh Cầu không có người trông coi thì sẽ diệt vong.
Nàng không muốn chuyện đó xảy ra.
Đây thực sự là mối đau đầu mà.
Nàng chưa từng nghĩ nó lại có nhiều cho nàng giải quyết như vậy.
Phải nói đúng là nghiệp chướng đầy người mà.
Nàng chẳng bao giờ muốn có thêm chuyện làm.
"Theo dõi thêm đi.
Thiên Hoang Tinh Cầu này sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận chung cực.
Đến lúc đó chúng ta sẽ ra ngoài tinh không mà đánh." Vạn Tự Lưu nói.
"Chủ nhân, ta cảm thấy chúng ta cũng nên chuẩn bị cho Phượng tộc.
Ta sợ bọn họ sẽ không chịu nổi." Huyết Đế nói.
"Kê đi, Phương tộc cần cái thiên kiếp này để sinh ra Thanh Điểu Dực Phượng.
Bọn chúng với ta chẳng có ích lợi gì, tốt nhất là đừng quan tâm.
Người nên hiểu phải làm cái gì lợi cho mình nhất mà.
Quý Giản, ngươi hiểu không?" Vạn Tự Lưu nhíu mày, ánh mắt ngưng động.
Huyết Đế thở dài: "Ta hiểu."
Nếu nói điều tốt nhất hiện tại là một Chung Cực Chiến của Thiên Hoang Tinh Cầu xảy ra, đến lúc đó chỉ cần đánh hết sức, chết hay không đều không quan trọng vì tất cả đều hóa thành bản chất cả.
Điều những kẻ bất tử ghét nhất là chờ đợi.
Chờ đợi là thứ khiến ta đau khổ và mệt mỏi nhất.
Vạn Tự Lưu và Điền Khách vô cùng mệt mỏi khi phải chờ đợi các Thất Đại Họa Thú xuất thế và Chung Cực Chiến.
Bọn họ đã chờ hơn 200 vạn năm.
Thời gian này với ác quỷ, thiên sứ chỉ như một cái chớp mắt nhưng với bọn họ như hàng vạn cuộc đời đã trôi qua vậy.
Đây có thể xem như một cực hình ảnh hưởng đến tinh thần, không đau đớn về thể xác như Địa Ngục.
Ánh mắt Vạn Tự Lưu trùng xuống.
Nàng đã sống quá lâu, đối với nhiều chuyện không còn bao nhiêu cảm xúc.
Việc nàng quan tâm nhất là Chung Cực Chiến diễn ra.
Khi đó phải tập hợp toàn bộ Ma tộc.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy Ma tộc còn khổ hơn Nhân tộc nhiều.
Đúng lúc đấy thì một làn gió lạnh mang theo tử khí đi vào.
Vạn Tự Lưu rùng mình thì thấy một nữ nhân xinh đẹp, da màu xanh tím nhạt, mắt hai màu đỏ ngầu và xanh dương nhạt trông rất ghê, tóc trắng dài có pha chút xanh lục một phần ở hai bên xõa qua ngực, vận tử y đan xen chút màu đen, đầu đội vương miện.
"Haiz, ta đến vậy mà cũng không tiếp đón sao?"
Vạn Tự Lưu cùng hai vị đế ôm quyền chào: "Kính chào ma nữ!"
Ma nữ gật đầu, đối với lễ nghi nàng cũng không có rườm rà quá mức.
Mục đích nàng đến đây cũng dễ hiểu.
Nàng là con cháu trực hệ của Ma Tổ, gọi Bỉ Ngạn Đông.
Nàng không phải Ma tộc thuần chủng mà là con lai giữa Ma tộc và Nhân tộc thành đạo hướng về hình thú.
Chính vì sự kết hợp hỗn huyết này nên thiên phú của nàng cực cao, một lần đấu với chục thiên sứ cũng chẳng có vấn đề gì.
Bỉ Ngạn Đông nhìn xung quanh, ánh mắt nghiêm nghị: "Thật sự mọi chuyện đã đi theo hướng đó sao?"
"Vâng, mọi chuyện đã đi theo chiều hướng tồi tệ hơn trước.
Tương lai Ba Ngải Tư không thành đạo thì Triệu Đức Hành cũng không thể mà giờ thì nó lại khác.
Triệu Đức Hành sẽ thành đạo sớm hơn." Vạn Tự Lưu nói.
Bỉ Ngạn Đông gật đầu, không xoắn suýt vào vấn đề này.
Tương lai là chuyện không ai có thể đoán trước được nên nàng cũng không có quyền trách ai cả, chỉ có thể than thở số phận.
"Các ngươi vẫn nên hiểu chuyện này là thế nào.
Ta không phải lúc nào cũng có thể ngăn cảm được đâu.
Tuyết Thành Nữ Đế cũng bận việc không kém.
Vạn Tự Lưu, ngươi biết nhiệm vụ của ngươi mà." Bỉ Ngạn Đông nói.
Vạn Tự Lưu cúi đầu: "Vâng..."
Dù cho đã thành đạo thì Vạn Tự Lưu vẫn không thể so sánh được với Bỉ Ngạn Đông được.
Nàng chính là con gái Ma Tổ và một Nhân tộc, sở hữu thiên phú ưu ái, nắm giữ 777 đại đạo vẫn là áp đảo nàng.
"Chuyện tiếp theo ta mong muốn là các Đại Đế ở đây để phòng thủ.
Minh giới cứ mặc kệ đi, nơi đó có kẻ khác lo rồi." Bỉ Ngạn Đông nói.
Nghe câu này, nét mặt cả ba ngơ ngác.
Minh giới có ai chống đỡ đâu.
Bọn họ nhớ là Minh giới chẳng có ai chống đỡ ngoài Minh Vương cả, nhưng Minh Vương chưa thành đạo thì lấy gì mà chống đỡ chứ.
"Kẻ đó không phải dạng vừa đâu.
Tuy ta không biết hắn thuộc tộc nào nhưng các ngươi cũng đừng chọc hắn mà hãy quan sát thôi.
Phụ thân nói hắn rất mạnh, số lượng đại đạo nắm giữ có thể ngang với ta." Bỉ Ngạn Đông cảnh báo: "Hơn nữa các ngươi cũng phải nhớ nếu gây chuyện thì chạy đi vì hắn có hai món Đạo Khí mà Vạn Tự Lưu, ngươi chỉ có một cái.
Đấu không lại đâu."
"Hai món Đạo Khí? Rốt cuộc là sao vậy ạ?" Vạn Tự Lưu kinh hãi.
Nàng chỉ có duy nhất một món Đạo Khí là Thanh Liêm Tuyết Trâm vậy mà kẻ đó lại có hai cái.
Nàng nhớ chỉ có Tổng Lãnh Thiên Thần và Tổng Lãnh Ác Ma mới có hai món.