Thái Diên Sơn.
Tống Mao Bàng ngồi trong sân với Nạp Lan Diễm Y, ánh mắt hắn lúc này không còn như trước.
Thời gian qua hắn đã học được rất nhiều từ Thôn Đằng, đống kiến thức mà hắn tự hào chỉ như một con suối cạn.
Hắn cũng suy nghĩ rất nhiều về Nạp Lan Diễm Y.
Cả hai tuy không phải là huynh đệ ruột thịt gì nhưng vẫn mang chút huyết thống với nhau, về mặt thể chất là vậy.
"Đệ là Thanh Long đúng không?" Nạp Lan Diễm Y ngập ngừng hỏi.
Nghe câu hỏi, Tống Mao Bàng không có gì là hoảng hốt, gật đầu: "Đúng, ta là Thanh Long.
Không biết tỷ hỏi làm gì."
"Ta...! Ta không biết vì sao nhưng ta lại cảm thấy đệ có gì đó rất đặc biệt.
Từ khi sinh ra thì hình xăm con rồng sau gây đệ khiến ta ngạc nhiên cùng tò mò về nguồn gốc của nó.
500 năm qua ta đã tìm hiểu và biết được đó là Thanh Long." Nạp Lan Diễm Y lo lắng nói.
"Vậy thôi sao? Ta còn mong chờ tỷ nói thêm chút." Tống Mao Bàng điềm nhiên như lời của nàng là một điều bình thường.
"Đệ không sợ nếu ta cho mọi người biết sao? Như thế không ổn đầu." Nạp Lan Diễm Y cúi đầu.
"Thì sao? Dù có nói ra thì cũng có ích gì? Đám người kia có là gì để ta quan tâm đến? Tỷ cũng độc ác hơn xưa nhiều rồi.
Không ngờ tỷ lại làm chuyện đó." Tống Mao Bàng nhấp ngụm trà, bâng quơ nói.
Tống Mao Bảng biết Nạp Lan Diễm Y là loại người gì.
Sau khi va chạm nhiều thì càng ngày càng độc ác hơn nhưng vẫn chưa quá mức.
Nàng đã làm chuyện không thể tưởng tượng được với Vệ Quân và Vệ Thanh.
Vệ Quân và Vệ Thanh hình như có tình cảm đặc biệt với nhau.
Hai nam nhân đó luôn giấu kín vì sợ người người đàm tiếu nhưng Nạp Lan Diễm Y lại dùng đó như một thí nghiệm Sinh Tử Đan để giúp nữ nhân vô sinh mang thai và cũng như nam nhân.
Chính nàng đã dùng nó lên người Vệ Thanh rồi chuốc thuốc Vệ Quân.
Độc ác làm sao.
Loại người như nàng là không từ thủ đoạn đạt được mục đích.
"Ta làm chuyện đó thì sao? Đệ cũng không thể quay về quá khứ ngăn cản ta được đâu A Bàng." Nạp Lan Diễm Y cười nhạt.
"Cái này tất nhiên là không.
Ta không phải người rảnh rỗi đến mức làm chuyện đó đâu.
Có điều thời gian tới mong tỷ đừng mất cảnh giác.
Thiên Ma Đại Chiến sắp đến gần rồi." Tống Mao Bàng nói.
"Thiên Ma Đại Chiến khi nào sẽ bắt đầu?" Nạp Lan Diễm Y lo lắng hỏi.
Nàng vô cùng lo cho Tụ Hiền Thi Văn Các và những người vô tội.
"Không biết, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Hiện đang ở thế giằng co, chiến tranh chỉ xảy ra khi một bên bắt đầu.
Cái này có thể là tránh đêm dài lắm mộng.
Thiên Ma Đại Chiến sẽ xảy ra bảy lần rồi sau đó chính là Chung Cực Chiến hay còn còn là Ngày Thanh Trừng." Tống Mao Bàng giải thích.
Thiên Ma Đại Chiến không phải chuyện đùa, lơ là một chút là chết.
Nạp Lan Diễm Y trầm ngâm.
Nàng hiểu suy nghĩ cứu tất cả của nàng vừa nãy thật ngu ngốc, chẳng làm được gì.
Chiến tranh toàn đại lục không phải chuyện đùa nhưng nàng vẫn là sợ hãi trước chiến tranh.
Một trận chiến sống còn của gần như toàn bộ Nhân tộc thì không sợ sao được.
Tống Mao Bàng thở dài: "Không cần căng thẳng đâu.
Tụ Hiền Thi Văn Các không phải chủ lực của trận chiến mà chỉ là một nhánh quân phụ, sẽ còn các nhánh quân mạnh hơn nhiều."
Nói thật thì để Nhân tộc làm chủ lực không phải ý hay gì cho lắm.
Con người có một cái giới hạn chịu đựng.
Tham gia một trận chiến kéo dài mấy ngày như Thiên Ma Đại Chiến thì thật sự không thích hợp làm chủ lực.
Chủ lực tốt nhất nên là quân Ma tộc đang ở Thiên giới, Tinh Linh tộc và Long tộc.
Đây là ba chủ lực mạnh nhất, Nhân tộc chỉ là một nhánh quân phụ cùng vài tộc khác.
"Quân phụ? Đây là đang coi thường bọn ta sao?" Nạp Lan Diễm Y khó chịu.
"Thiên Ma Đại Chiến có khả năng kéo dài mấy tháng, phải chiến đấu liên tục thì liệu giới hạn của Nhân tộc cho phép? Tỷ phải nghĩ kỹ hơn.
Thiên Ma Đại Chiến này không phải chuyện đùa gì đâu." Tống Mao Bàng nói.
Giờ còn quan tâm đến danh tiếng của chủng tộc sao? Con người đúng thật là mông muội.
Con người mông muội, chẳng có bao nhiêu kẻ biết nhìn trước ngó sau mà chỉ làm bừa chuyện ra.
Kẻ thông minh vứt bỏ đạo đức thì sống, kẻ ngu vứt bỏ đạo đức thì chết nhưng kẻ thông minh hay kẻ ngu đều không vứt bỏ đạo đức thì chết.
Lý luận này là như vậy.
Kẻ quân tử thường chết sớm chứ không như mấy cái tạp văn viết ngoài chợ, một đường thành cường giả, mỹ nhân, con cái đầy đàn.
"Nhưng ta cũng phải mưu cầu cái đó cho Nhân tộc chứ." Nạp Lan Diễm Y bất mãn.
"Mưu cầu cho Nhân tộc? Không khó.
Sau khi Thiên Ma Đại Chiến kết thúc, bọn ta sẽ lập một cái Đế Quốc trên Đông Tinh đại lục ở phía Đông, Đông Bắc và Đông Nam, phần còn lại là của Nhân tộc.
Bọn ta lấy một phần ba đại lục cũng không có bao nhiêu yêu cầu.
Về phần Ma tộc, Tinh Linh tộc và Long tộc thì sẽ trở thành người của Đế Quốc bọn ta.
Thế thì không lấn sang Nhân tộc lãnh thổ.
Tỷ thấy thế nào?" Tống Mao Bàng vẻ đầy thuyết phục nói.
Nạp Lan Diễm Y cảm thấy loại sự tình này cũng không hẳn là thiệt thòi gì cho Nhân tộc yếu đuối.
Ba tộc đi chủ lực chỉ có một phần ba đại lục mà Nhân tộc có hai phần vậy xem như là lời quá rồi còn gì.
Hơn nữa nội bộ Nhân tộc rối ren, ai muốn dính dáng vào chứ.
Còn nữa, nãy giờ nghe Tống Mao Bàng xưng "tỷ" với nàng thật sự quả kỳ cục.
Bình thường chẳng sao nhưng giờ nàng biết hắn là Thanh Long, hơn nàng cả trăm vạn tuổi, xưng hô như vậy tổn thọ nàng quá nhiều.
Càng nghĩ Nạp Lan Diễm Y càng đau đầu.
Mấy chuyện chính trị này đúng là một mớ hỗn độn.
Thiết nghĩ nàng có nên bàn bạc với thúc phụ sau Thiên Ma Đại Chiến có nên đặt tổng bộ của Tụ Hiền Thi Văn Các ở Đế Quốc đó không.
Không phải nàng muốn phản bội Nhân tộc mà chỉ muốn an thân dưỡng phận, tránh khỏi hiềm khích chiến tranh giữa các quốc gia cũng như môn phái Nhân tộc.
Qua trận chiến giữa Đông Giang và Bắc Hầu thì nàng cảm tưởng được rất nhiều thứ.