Nhân giới, Đông Tinh đại lục, Tụ Hiền Thi Văn Các.
Ngồi trong nhà, Nguyên Ngọc và Nguyên Ly đờ đẫn nhìn ra ngoài.
Cả hai nàng biết bản thân là gì và khá là mệt mỏi trong những ngày gần đây.
Sau khi trải qua khảo hạch thì giác ngộ không ít thứ, hiểu được bản chất của mọi chuyện diễn ra.
Những gì đang diễn ra tại đây chính là sự thật của thế giới này.
Sau khi Chung Cực Chiến kết thúc, phần thắng về phe Dị Nhân Tổ nhưng Kẻ Phản Bội không chấp nhận chuyện này mà tách một phần cơ thể ra thành nhiều phần rồi rải xuống các Tinh Cầu tạo thành những mầm họa.
Những mầm họa này sẽ giết chết từng Tinh Cầu, quy mọi thứ về các vô vật chất trước khi Ngày Cuối Cùng của thiên địa diễn ra nên phải ngăn chặn.
Nói thật thì có rất nhiều người được chọn để cứu Thiên Hoang Tinh Cầu này nhưng lại quá ngu ngốc, không biết sức mạnh bản thân ở đâu nhưng hai nàng lại là những vật thí nghiệm ấy.
Cuối cùng một biến cố không ngờ đến là Ba Ngải Tư được Minh Vương hồi sinh.
Đây chính là một điều trái với Luân Hồi Đại Đạo khiến thiên địa đại đạo pháp tắc biến động, giận dữ giáng thiên tru xuống nhưng may mắn là có các vị Tổ hợp lực ngăn lại.
Nếu không thì giờ này nàng cũng không thể hồi sinh được.
Nói gì đi nữa cả hai không có bất kỳ sự lựa chọn nào cả.
Một là làm theo, hai là chết.
Cả hai nghĩ đi nghĩ lại chuyện này cũng không có gì là xấu cả nhưng vẫn cảm thấy nó mất đi nhân tính.
Làm sao lại có chuyện độc ác như vậy chứ.
"Làm sao lại không chứ?" Tọa Độc Thạch hừ lạnh.
"Ngươi ra từ hồi nào vậy?" Nguyên Ly ngạc nhiên.
"Từ đầu.
Các ngươi nói chuyện bản thân bị đem đi làm thí nghiệm là mất nhân tính ư?" Tọa Độc Thạch nhíu mày.
"Đúng, bọn ta không muốn chấp nhận." Nguyên Ly cương quyết.
"Vậy các ngươi có từng nghĩ đến chủng tộc của mình chưa? Ví dụ như Dị Nhân tộc tại Ngõa Cách Tinh Cầu chẳng hạn." Tọa Độc Thạch lạnh nhạt.
"Ý ngươi là sao?" Nguyên Ngọc nghi ngờ.
"Còn sao nữa? Dị Nhân tộc còn khổ hơn các ngươi nhiều.
Bọn họ hàng tỷ năm trước bị đối đãi không khác gì súc sinh, xem việc đi bằng bốn chân là điều đương nhiên, bị tam tộc chăn nuôi, xem như một thứ công cụ mua bán, giết thịt, luyện đan, không thể có suy nghĩ, tự do phát triển, mơ mơ hồ hồ không biết bản thân là gì." Tọa Độc Thạch cười khinh bỉ: "Hai người phải hiểu là dù cho các ngươi có là vật thí nghiệm đi chăng nữa vẫn được tự do, được làm những thứ mình muốn miễn là nó ổn nhưng bọn họ lại không.
Tốt nhất nên hài lòng với hiện tại đi."
"Ngươi là ai?" Nguyên Ngọc hiểu ra gì đó.
"Hỏi hay lắm nhưng tại sao ta phải trả lời ngươi? Ai cũng có bí mật riêng của mình chứ." Tọa Độc Thạch bĩu môi.
Nguyên Ngọc càng phẫn nộ, quát lớn: "Ngươi chính là Độc Tổ tái sinh!"
Tọa Độc Thạch thấy sự việc bại lộ liền trở mặt: "Thì sao? Các ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta cả."
Nguyên Ngọc và Nguyên Ly sợ hãi nhìn nhau.
Bọn họ sống với một Độc Tổ suốt mấy trăm năm không nhận ra mới lạ nhưng lại không quá để ý.
Theo như bọn họ nhớ thì Độc Tổ gọi là Âm Tuyết, sinh ra cùng lúc với Hỏa Tổ - Hỏa Diễm.
Sau khi bị 50 thiên sứ chặn đánh thì không trụ nổi mà tự ôm lấy bản thân hóa thành Tọa Độc Thạch, trút bỏ Độc Đạo mà rơi xuống thế giới này.
Âm Tuyết âm trầm nhìn cả hai: "Các ngươi vẫn còn yếu lắm nên đối với ta chẳng là cái thá gì đâu.
Mạng sống của các ngươi hiện tại đến Ngày Cuối Cùng cũng chẳng thể bước ra được đâu."
"Cái gì? Ngày Cuối Cùng?" Nguyên Ly kinh ngạc.
"Các không biết về ngày đó sao? Không sao, ta sẽ giảng cho các ngươi về Ngày Cuối Cùng của vũ trụ này." Âm Tuyết cười.
Khởi Nguyên Tổ Mẫu tạo ra vụ trụ bắt nguồn từ các vô vật chất trong vũ trụ thuở hồng hoang, người là một siêu vô vật chất biến dị, hấp thụ các vô vật chất mà mạnh lên.
Cảm thấy không gian vô định nhàm chán, người dùng thân mình mở ra vũ trụ, đặt ra mọi thứ, dùng các vô vật chất mở rộng.
Hiện tại vũ trụ còn non trẻ, giống như một đứa trẻ 7 tuổi của Nhân tộc dù đã tồn tại được 92 mặt trời.
Khi vũ trụ già đi, các vô vật chất không còn để mở rộng vũ trụ nữa thì vạn vật sẽ bị áp súc về bản chất của mình, vũ trụ sẽ bị tận diệt, đó là Ngày Cuối Cùng.
Vào Ngày Cuối Cùng thì chỉ có những kẻ siêu việt với vũ trụ mới bước ra được.
Sau đó Khởi Nguyên Tổ Mẫu sẽ mở ra vũ trụ một lần nữa rồi cứ lặp lại.
"Vậy đến nay đã có bao nhiêu người thành đạo rồi?" Nguyên Ngọc hỏi.
"Không biết nhưng có lẽ dưới 15 người.
Không phải muốn thành đạo là được.
Mà nói trước thành đạo xong rồi thì cũng không thể bước ra trừ khi chính bản thân ngươi sáng tạo ra đại đạo của riêng mình hay tiến hóa đến cực hạn vì mới có thể bước ra." Âm Tuyết nhúng vai biểu thị không liên quan đến mình.
"Thế thì ngươi có thể siêu việt không?" Nguyên Ngọc tiếp tục.
"Có thể vì ta đang nghiên cứu cho bản thân một đại đạo.
Ta thật ra cũng không có quan tâm đến Ngày Cuối Cùng vì sớm muộn nó cũng xảy ra thôi." Âm Tuyết nói.
Trong ngày ấy thì các tộc có thể mất đi gần hết tộc nhân nhưng có thể làm gì? Đây chính là quy luật tự nhiên không thể chối bỏ.
Mạnh thì sống, yếu thì chết.