Hồng Tinh đại lục.
Mâu Thành Vũ đi trên một vùng đất khô cằn cỗi không thể tin đây là Hồng Tinh đại lục trong lời nói Thanh Vân Tôn Giả.
Tên đó đúng là không đáng tin nhưng cũng chẳng còn chỗ nào để trốn nữa.
Bình thường thì hắn sẽ không trốn đâu nhưng giờ thì chỉ còn cách này là duy nhất, không trốn thì chỉ có thể chết.
Sau khi Tiêu Hà biến mất, nàng đã để lại cho hắn một đôi mắt có thể nhìn thấy một phần tương lai gọi là Thiên Nhãn nhưng gọi là kỹ năng thì đúng hơn.
Nhờ vào con mắt này hắn có thể nhìn thấy tương lai và suy đoán vài sự kiện quan trọng.
Có điều con mắt này cũng có mặt trái là hắn sẽ bị thiên tru tìm đến nếu sử dụng quá nhiều vì Thiên Nhãn vốn không dành cho hẳn.
Khi nói đến Hồng Tinh đại lục thì nó là đại lục quan trọng thứ hai vì tại nơi này Thanh Điểu Dực Phượng sẽ xuất hiện nhưng đó là khi Phượng tộc đủ khả năng sinh ra một hắc phượng hoàng.
E là hơi khó nhưng điều đó cũng không phải là không thể nếu không có chút tác động.
Đi trên đất, Mâu Thành Vũ không cảm nhận được quá nhiều nguy hiểm như yêu thú hay gì đó.
Nơi này dù sao cũng không có phát triển như Đông Tinh đại lục nhưng mà có lẽ Tạ Trình sẽ giúp nơi này phát triển.
Đoạn Nguyệt Giản rung lên.
Mâu Thành Vũ ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Nơi này làm có cái gì nguy hiểm đâu sao nó lại rung lên kia chứ? Chẳng lẽ có chuyện không hay gì xảy ra ở đây sao?
"Đừng nháo, ta không rảnh để làm mấy chuyện vô bổ đâu.
Nếu ngươi còn ồn ào thì ta gọi Càn Khôn Đồ ra trói ngươi đấy." Mâu Thành Vũ tặc lưỡi.
Xoạt!
Mâu Thành Vũ nhíu mày.
Chẳng lẽ mới đến đã gặp chuyện rồi sao? Hồi nãy trên biển hắn có gặp chuyện gì đâu mà sao đến đây liền có chuyện xảy ra?
Từ một bụi cây, một nữ nhân ăn mặc tồi tàn bước đến.
Nàng có vẻ đẹp mê người nhưng Mâu Thành Vũ không có hứng thú.
Nàng đi lại gần hắn, quỳ xuống cầu xin hắn cứu cha mẹ nàng.
"Đại nhân! Xin đại nhân hãy cứu cha mẹ tiểu nữ! Cha mẹ tiểu nữ sắp bị lũ sơn tặc giết rồi!" Nữ nhân quỳ xuống cầu xin.
Mâu Thành Vũ một bộ dạng lạnh lùng nhìn nàng: "Giúp ngươi thì có lợi ích gì cho ta không? Ta không phải kẻ thích làm từ thiện hơn nữa ta cũng không phải người ở đây đâu nữ nhân tội nghiệp."
"Cha mẹ tiểu nữ..." Nữ nhân định nói thì bị hắn lườm.
Càn Khôn Đồ chứng kiến cảnh này không nhịn được mà bay ra khỏi giới chỉ, hiện nhân dạng trước mặt hắn.
Nhân dạng của Càn Khôn Đồ là một nữ nhân vận thủy mặc y vẽ sông, núi, chim chóc.
"Ngươi tự tiện như vậy từ khi nào thế?" Mâu Thành Vũ khó chịu.
Hắn đối với nhân loại sinh mệnh có chút tiếc thương nhưng cũng không phải thánh nhân mà ra tay giúp đỡ người khác.
Mạng ai nấy lo, lo xong mình mới đến người khác.
"Chủ nhân, xin người hãy giúp nữ nhân này." Càn Khôn Đồ quỳ xuống nói.
Nàng không có ý tốt gì đâu nhưng tương lai Hồng Tinh đại lục chính là một phần phụ thuộc vào nữ nhân này.
Mâu Thành Vũ không tin vào tai mình.
Càn Khôn Đồ bình thường sẽ không yêu cầu hắn làm mấy chuyện dư thừa nhưng hôm nay lại hành xử vô cùng lý lạ.
Chẳng lẽ nữ nhân này có gì đó để quan tâm ư? Nghĩ lát, Mâu Thành Vũ bật Thiên Nhãn lên.
Hắn đi vào một không gian tái hiện một phần sự kiện tại tương lai.
Bầu trời lúc ấy nhuộm một màu đỏ, xung quanh là núi non trùng phùng, tại đỉnh núi cao nhất đặt một đóa hoa làm bằng lưu ly phát sáng.
Đóa lưu ly đó từ từ nở ra rồi một con hắc phượng hoàng bay ra, đôi mắt vàng kim phát sáng, gào lên vài tiếng.
Từ xa một đội quân trên không bay đến, dẫn đầu là nữ nhân kia.
Nàng giương cao trường kiếm, hạ lệnh cho quân tiên phong tiến lên.
Mâu Thành Vũ kinh ngạc, hắn đến gần xem thử thì thấy từ trên cao hắc phượng hoàng phun lửa ngập trời, từng khối thiên thạch giáng xuống không ngừng.
Cảm thấy tình hình không ổn, Mâu Thành Vũ liền tắt Thiên Nhãn đi.
Quay về hiện thực, nãy giờ chỉ mới trôi qua vài hơi thở, Càn Khôn Đồ vẫn quỳ xuống cầu xin hắn giúp nữ nhân kia.
Mâu Thành Vũ kinh hãi không thôi với những gì vừa nhìn thấy nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng.
"Được ta sẽ giúp nhưng ngươi nhất định phải trả một cái xứng đáng.
Ta không thích làm chuyện là chỉ nhận tấm lòng." Mâu Thành Vũ nói.
Nữ nhân vui mừng dập đầu cảm tạ hắn: "Cảm tạ đại nhân! Cảm tạ đại nhân độ lượng cứu giúp gia đình tiểu nữ!"
"Bớt đi, dẫn ta đến chỗ đám sơn tặc kia mau." Mâu Thành Vũ chán ghét nhìn sang hướng khác.
Nữ nhân nhíu mày, sờ chân mình rồi nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ sơn tặc.
Nàng hi vọng là bản thân không đến muộn.
Nếu như gia đình nàng chết thì nàng không biết làm sao cả.
Càn Khôn Đồ đứng lên, ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn bóng dáng nữ nhân kia.
"Ngươi sao lại muốn giúp nàng ta?" Mâu Thành Vũ dùng Thiên Ngữ trao đổi qua sóng não với Càn Khôn Đồ.
"Chuyện này thì ta cảm thấy có chuyện không ổn tại đây.
Ta có thể dùng nàng ta làm một phép thử để chắc chắn." Càn Khôn Đồ giải thích.
"Nhưng ngươi đã nhìn trộm Thiên Nhãn của ta.
Nàng ta là một nhân vật quan trọng trong tương lai của đại lục này." Mâu Thành Vũ nhíu mày.
"Đúng vậy, ta đã nhận ra từ lâu rồi." Càn Khôn Đồ gật đầu.
Cả hai im lặng không nói gì nữa.
Hôm nay quá mệt rồi.