Đới Thanh Hương không còn cách nào ngoài việc ngẩng mặt lên.
Thật ra nàng đã quen với việc cúi xuống nhưng mà giờ trước cổ nàng có một cây kim nên không thể cúi đầu xuống được.
Mâu Thành Vũ không chấp nhận việc Đới Thanh Hương cúi đầu xuống được vì nàng tương lai chính là một trong những nhân vật quan trọng phán quyết số mệnh của Hồng Tinh đại lục nên không thể cúi đầu xuống được.
"Để xem nào, các ngươi có phải là người nhà của nàng ta không?" Mâu Thành Vũ lướt qua từng người nhưng thật ra chẳng đặt ai vào mắt cả.
Gia chủ Đới Ngạc uy dũng đi ra, hừ lạnh nhìn Đới Thanh Hương: "Thứ không biết xấu hổ! Ai cho ngươi mang nam nhân về hả?! Hóa ra ngươi từ chối hôn sự đều là vì nam nhân này! Ngươi là sỉ nhục của gia tộc!"
"Này lão gia hỏa, nói tiếng người chút đi, ta nghe không hiểu tiếng chó đâu.
Con người làm gì nói chuyện với nhau như thế được." Mâu Thành Vũ nói.
Nói rồi Mâu Thành Vũ chạm tay vào không khí, khiến không gian biến động rồi trở lại bình thường.
Đối Ngạc quỳ thụp xuống, đôi mắt vô hồn, hơi thở nặng trịch như sắp chết.
Nhìn cảnh này Mâu Thành Vũ hài lòng mà thu tay lại.
Không ngờ Phán Quyết Lĩnh Vực lại có hiệu quả như vậy.
"Không....!Không thể nào...!Rốt cuộc nó là gì?" Đới Ngạc ôm đầu nhìn hắn.
"Là Phán Quyết Lĩnh Vực.
Ta mới sáng tạo gần đây thôi nên thông cảm cho ta một chút vì nó không hoạt động lâu được.
Ta có cảm giác như là nó không hiệu quả mấy với ngươi." Mâu Thành Vũ lạnh lùng nói.
"Đại nhân, không biết đại nhân cần gì ở Đới gia?" Đới Ngạc hỏi.
"Muốn Đới gia các ngươi gạch tên Đới Thanh Hương đi.
Cứ xem như là các người trục xuất nàng ta ra khỏi Đới gia." Mâu Thành Vũ nói: "Ta muốn mang nàng ta giao cho một vị bằng hữu của ta để hắn nuôi dưỡng nàng thành một cường giả.
Bẩm sinh có Dị Linh căn không dùng thì phí lắm."
Mâu Thành Vũ lấy từ giới chỉ ra một miếng ngọc bội truyền linh lực vào rồi chưa cho Đới Thanh Hương.
Nhận lấy, Đới Thanh Hương kinh ngạc vì độ tinh xảo của miếng ngọc bội này.
"Đây là thứ có thể giúp ngươi trực tiếp trở thành bằng hữu ta đệ tử mà không cần phải kiểm tra gì cả." Mâu Thành Vũ giải thích.
"Nhưng mà..." Đới Thanh Hương định nói gì lại thôi.
Đới Ngạc từ chối: "Đại nhân! Đây là chuyện không thể.
Đới Thanh Hương sinh ra là người Đới gia thì chết đi cũng phải làm ma Đới gia!"
Rầm!
Một cây cột được Mâu Thành Vũ bắn nát ngay bên cạnh lão.
Hắn không thích nói nhiều vậy mà đám Nhân tộc ngu chết tiệt này muốn hắn phí lời vàng ngọc của mình với bọn chúng sao? Không thể chấp nhận được.
"Mấy chuyện không cần các ngươi quan tâm đâu.
Chỉ cần thêm một câu nữa chính là cảnh Đới gia các ngươi sẽ không thể trụ nổi tại nơi này đâu." Mâu Thành Vũ hừ lạnh nhìn đám sâu kiến múa mép.
Mâu Thành Vũ đã truyền tin cho Tạ Trình, bảo tên đó gửi bản đồ đến cho hắn vì tại Đông Tinh đại lục không có bản đồ về nơi này nên mới phải vòng vo như vậy.
Hắn đã hỏi về chuyện thu nhận Đới Thanh Hương và Tạ Trình bảo là sẽ xem xét.
Xoạt!
Từ phía sau một tấm lệnh bài tay đến, Mâu Thành Vũ lạnh lùng chụp lấy.
Nhìn thấy cái lệnh bài, Mâu Thành Vũ nhíu mày, quay đầu ra sau thì thấy Tạ Trình cùng vài người nào đó đã đứng đó.
"Hahahah, lâu rồi không gặp! May mắn cho ngươi là ta ở gần đây đấy!" Tạ Trình vui vẻ chào hắn.
"Cũng chỉ hơn 500 năm chứ mấy mà ngươi làm quá vậy? Cái môn phái của ngươi đã có chưa? Ta không nghĩ ngươi đủ sức dựng nó đâu." Mâu Thành Vũ gãi đầu.
"Tất nhiên là rồi nhưng chưa ổn định cho lắm.
Khó khăn lắm ta mới leo lên được nhất lưu tông môn nên ta muốn ngươi giúp ta ổn định lại Thương Phong Kiếm Môn này nhé." Tạ Trình cười.
"Cái tên gì lạ vậy? Ta tưởng ngươi phải đặt cái gì nó hay hơn chứ.
Tông môn của người dùng kiếm sao mà đặt vậy? Tại Đông Tinh đại lục đã có một cái Lạc Hoa Kiếm Môn rồi." Mâu Thành Vũ nhướn mày.
"Đừng nói thế chứ.
Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai là giải quyết xong đâu Mâu huynh à.
Mà mấy người còn lại đâu? Chẳng phải mọi người hay đi cùng nhau sao? Giờ sao lại chỉ có mình ngươi thôi?" Tạ Trình nhìn quanh rồi dừng mắt trên người Đới Thanh Hương: "Nữ nhân này..."
"Là người ta muốn giới thiệu cho cái ghế đại đệ tử của ngươi." Mâu Thành Vũ nói.
Đới Thanh Hương run rẩy nhìn Tạ Trình.
Nàng biết người trước mặt là môn chủ Thương Phong Kiếm Môn và không tin được sẽ đứng trước mặt mình gần như vậy.
Đới gia căng thẳng nhìn cả hai nam nhân nói chuyện với nhau.
Bọn họ giờ mới nhận ra Mâu Thành Vũ có chút quan hệ với môn chủ Thương Phong Kiếm Môn.
Giờ phải làm sao? Đới gia này thật sự đắc tội với một cường giả rồi!
Chính thất nhìn sang Đới Thanh Hương: "Con kia, mau nói với vị dẫn ngươi đến đây là tha cho Đới gia đi! Chỉ cần tha cho Đới gia thì gạch tên ngươi khỏi gia tộc bao nhiêu lần ta đều đồng ý! Thứ xui xẻo!"
“Thứ xui xẻo!"
Mâu Thành Vũ nghe câu này thì cảm thấy không ổn.
Tạ Trình nghe xong cũng chỉ tròn mắt mà quay đầu lại.
Toàn thân Đới Thanh Hương lúc này đang run lên liên tục, một luồng tử khí bao bộc xung quanh thân nàng.
Cả hai người bọn họ quên mất là những người sở hữu Hồn căn thường dễ bị kích động, nếu kiềm lại được thì cũng chỉ có thể ở một mức độ nhất định nào đó.
Đời Thanh Hương như vậy...
Xem như Đới gia xui xẻo đi.